Cường Thế Tuyết Sát

Quyển 1 - Chương 3



Sáng sớm hôm sau,

Phong Như Tuyết mặc bộ cẩm bào màu trắng, thắt lưng đeo Thanh Xà kiếm, khoác trên người là chiếc áo choàng nguyệt sắc Dịch Hồ cho. So với cỡ người cũ phải cao hơn nửa cái đầu. Tóc dài đen nhánh được cột bằng một chiếc châm ngọc thạnh đơn giản. Khuôn mặt tuấn tú: mày kiếm, mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng tắp môi mỏng. Trong mắt người ngoài lúc này, Phong Như Tuyết đích xác là thiếu niên 16 tuổi có diện mạo tuấn tú, hoàn mỹ vô cùng. Phong Như Tuyết ngồi xếp bằng, hai tay nàng làm những động tác thủ ấn vô cùng xảo quyệt lại điêu luyện. Phong Lãm Diệp chăm chú quan sát, không bỏ qua bất kì chi tiết nào đồng thời cũng ghi nhớ trong đầu; Phong Bảo, Phong Nguyệt Nhi, Phong Yến Nhi sáng mắt lên thể hiện sự sùng bái không chút che dấu.

Dịch Hồ ngạc nhiên vô cùng, ông mới dạy qua cho con bé vài lần mà đã có thể làm ra trung phẩm trận pháp; nếu không phải chình ông dạy cho Phong Như Tuyết, ông còn không dám tin đây là một người mới học lập-phá trận. Tứ đại hộ pháp vẫn cung kính đứng sau Dịch Hồ. Họ sớm nghe thiếu chủ là thiên tài tuyệt thế nhưng không ngờ lại biến thái như vậy: 16 tuổi đạt Nguyệt Tôn, lại còn trung phẩm trận pháp nữa!

Phong Như Tuyết chậm rãi thu tay mỉm cười hài lòng nhìn Phong Lãm Diệp. Phong Yến Nhi kích động hô: “Sư phụ, người giỏi quá!Con sùng bái người!”

Mọi người bật cười, Dịch Hồ bước tới hướng Phong Như Tuyết nói:

“Như Tuyết, đây là tứ đại hộ pháp của Nguyệt Hồ phái ta.”

Bốn hộ pháp bước lên hành lễ, lần lượt lên tiếng

“Mai Thu tham kiến thiếu chủ”

“Dung Trịnh tham kiến thiếu chủ”

“Ninh Hải tham kiến thiếu chủ”

“Lăng Cảnh tham kiến thiếu chủ”

Phong Như Tuyết đánh giá bốn người. Ba nam một nữ có dung mạo khoảng 25~30 tuổi song tuổi thực thì có lẽ đã hơn trăm cả. Người người đều là cường giả Nguyệt Thần, cả người đều toát ra ngạo khí của một cao thủ. Phong Như Tuyết cũng không bỏ qua tia bất mãn trong mắt bốn người; bất quá, nàng chỉ cười cười chứ không nói gì. Nàng cũng biết, với người ta bản thân chỉ là con nhóc 14 tuổi, dù có thiên phú cao cũng chỉ là đứa trẻ nên người ta bất mãn cũng phải. Rồi nàng sẽ cho họ thấy, nàng- 25 tuổi đã trưởng thành chứ không phải một con nhóc.

“Các hộ pháp không cần đa lễ.” Lúc này, Phong Như Tuyết đã thay bằng một mảnh băng lãnh, mắt phượng sắc sảo không một tia nhiệt độ. Tuy thân thể còn rất nhỏ nhưng đã có thần thái của bậc nữ vương không giận mà uy đoan trang quý phái. Còn đâu Phong Như Tuyết dịu dàng khi nãy. Tứ đại hộ pháp cả kinh nhìn nhau. Bọn họ đã gặp qua rất nhiều cường giả, vương tử hay đế vương cũng không mấy người bẩm sinh mà có cỗ uy nghi từ trong xương cốt những như vậy được, huống chi là một cô bé 14 tuổi.

“Khụ...khụ...được rồi, để bảo vệ an toàn cho thiếu chủ và đồ đệ của ngài, từ hôm nay trở đi bốn chúng tôi sẽ ẩn đằng sau bảo hộ cho bọn họ.” Mai Thu không hổ là hộ pháp đứng đầu, chỉ trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần.

“Hảo...Vậy Mai Thu bảo hộ Phong Yến Nhi, Ninh Hải bảo hộ Phong Bảo, Lăng Cảnh bảo hộ Phong Nguyệt Nhi và Dung Trịnh bảo hộ Phong Lãm Diệp nhé.” Dịch Hồ phân phó.

“Vâng”

“Trời không còn sớm nữa, các con mau xuống núi đi; các hộ pháp nhớ phò trợ(phò tá và trợ giúp) và nghe theo lệnh thiếu chủ, hiểu chưa?”

“Vâng” Nói xong bốn người đều ẩn đi, mỗi người đứng cách hai thước những đứa trẻ.

“Đi đi.”

“Vậy gia gia bảo trọng, con nhất định sẽ hoàn thành việc, sớm trở về phụng dưỡng người.”Phong Như Tuyết khom người hành lễ với Dịch Hồ rồi mới xoay người biến mất trong sương mù của rừng rậm.

Dịch Hồ mắt già nua thấu rõ sự đời nhìn thật sâu tới hướng Phong Như Tuyết đi một lúc rồi mới thở dài bước đi.

12 năm quanh quẩn xung quanh Mộng Sương sâm lâm, có thể nói nơi đây đã là "sân nhà" của Phong Như Tuyết. Chỉ trong 2 ngày, bộ họ đã thuận lợi ra khỏi Lạc Tuyết Sơn. Từ bên ngoài nhìn vào, Mộng Sương sâm lâm được bao phủ bởi sương mù nhưng trong đó, nắng mai vẫn xuyên qua những tán cây rậm rạp mà tới. Phong Bảo đang nhóm lửa; Phong Như Tuyết chuẩn bị nấu bữa trưa; Phong Yến Nhi, Phong Nguyệt Nhi ở bên cạnh trợ giúp trong khi đó, Phong Lãm Diệp vẫn ngồi dưới tán cây tu luyện. Một lúc sau, mùi thịt nướng thơm nức mũi tỏa ra đánh thức nhiều loài ma thú xung quanh nhưng ngại uy áp cường giả của 4 "ôn thần" hộ pháp thì đều an phận không dám vọng động.

Phong Yến Nhi vui sướng vỗ tay khen ngon:

“Tuyệt quá! Vẫn là tay nghề sư phụ tốt nhất!”

Ba đứa trẻ kia cũng ăn rất nhiều, ngay cả 4 vị hộ pháp cũng không nhịn được ăn liền mấy xiên. Phong Như Tuyết vừa nướng thịt vừa xoa lưng cho Phong Yến Nhi sủng nịch thanh âm mang theo mấy phần bất đắc dĩ nói:

“Yến Nhi, ăn từ từ thôi.”

Khung cảnh hài hòa tước mắt cũng không được bao lâu, đột nhiên, trong bụi cây có 1 cái cóng trắng lao ra ngậm lây xiên thịt sắp nướng chín trên tay Phong Như Tuyết. Mọi người sửng sốt, đây là vật gì mà tốc độ lại nhanh như vậy? Trong lúc nhất thời 4 hộ pháp cũng không kịp tỉnh táo, phỏng chừng họ đều không ngờ với uy áp như vậy mà vẫn có thú có thể vọt tới đi.

Phong Như Tuyết quay qua nhìn kỹ lại, thấy đó là 1 con hồ ly có bộ lông trắng tuyết mượt mà, đôi mắt đen to tròn khả ái, cái miệng nhỏ hồng hồng vẫn "xử lí" xiên thịt nướng.

Thật lâu sau, những người khác mới phản ứng lại Phong Yến Nhi kinh ngạc thốt lên:

“Đây...Đây.. chẳng lẽ là hồ li? Dễ thương quá!!” Nói rồi, bé nhanh chóng lao tới con hồ ly nhỏ. Nhưng con hồ ly nào có thể cho ma trảo của Tiểu Yến Nhi tới gần mình, nó nuốt nốt miếng thịt còn lại rồi nhảy lên vai Phong Như Tuyết cọ cọ cái đầu nhỏ của mình vào cổ nàng nói:

“Ta muốn ăn nữa~”

Tất cả lại lần nữa hốt hoảng. Ma thú không phải tới cấp 8 mới có thể nói chuyện, cấp 9 có thể hóa hình người sao? Thế này là..? Con hồ ly bé nhỏ này lại là Thần Thú ư?!?

**Ma thú: 9 cấp, mỗi cấp cũng chia 9 bậc:

Ma thú cấp 1-3: Sơ Cấp

Ma thú cấp 4-6: Trung Cấp

Ma thú cấp 7: Thánh Thú

Ma thú cấp 8: Thần Thú (Ma thú ở tu vi này có thể nói tiếng người)

Ma thú cấp 9: Siêu Thần Thú (Ma thú ở tu vi này có thể hóa hình thành con người)**

Thấy mọi người trơ ra, tiểu hồ ly quơ quơ móng vuốt của mình ra nói:

“Ta không phải Thần Thú, mới là Thánh Thú thôi. Bộ các ngươi chưa bao giờ thấy qua Thánh Thú nói chuyện bao giờ à?”

“Thánh Thú cũng có thể nói chuyện?” Phong Như Tuyết nói ra nghi hoặc của mọi người. Họ chưa bao giờ nghe nói Thánh Thú có thể nói chuyện nha.

Tiểu hồ ly nghe thế liền nhướng mày kiêu ngạo nói:

“Đương nhiên có thể, ta thân là Cửu Vĩ Hồ Ly huyết mạch cao quý làm sao chúng thú kia có thể bằng tới.”

“Cửu Vĩ Hồ Ly... Hồ ly chín mạng?” Phong Bảo kinh sợ, cư nhiên là Hồ ly chín mạng.

“Thế nào?Ta rất tài giỏi phải không?” Tiểu Hồ ly càng thêm đắc ý vẫy vẫy đuôi.

Thấy vậy, Phong Như Tuyết cùng 4 hộ pháp co rút khóe miệng: trời! con hồ ly này cũng thật biết tự kỉ nha...

“Đúng vậy! Tiểu Hồ Ly đáng yêu tài giỏi. Ngươi xuống đây cho ta ôm 1 chút được không?” Phong Yến Nhi vuốt mông ngựa, ách, là mông hồ ly. Ôi, tiểu hồ ly trắng trắng mượt mượt dễ thương như vậy, sao bé có thể không yêu thích chứ.

“Đư...” Tiểu Hồ ly càng sung sướng nhưng rất nhanh tỉnh táo lại. Suýt nữa thì trúng bẫy con nhỏ này rồi, thật nguy hiểm mà! Tiểu Hồ Ly nghĩ vậy lại tiếp tục cọ cọ xuống cổ Phong Như Tuyết:

“Cho ta ăn nữa đi mà~”

Phong Như Tuyết cầm lấy 1 xiên thịt đưa cho Tiểu Hồ ly. Nó vui sướng gặm hết rồi nhìn Phong Như Tuyết nói:

“Này, ngươi tên gì? Ngươi kí khế ước với ta nhé?”

1 lần nữa sững sờ, không phải định lực họ kém mà là mọi chuyện xảy ra hôm nay quá mức không bình thường rồi. Đầu tiên là nhảy ra 1 con hồ ly không biết từ đâu tới chưa đến Thần Thú đã có thể nói chuyện, rồi đến Cửu Vĩ Hồ Ly gì gì đó nữa,bây giờ còn cầu Phong Như Tuyết làm chủ nhân nữa chứ, không phải ma thú luôn chán ghét nhân loại sao? Phong Yến Nhi không biết điều này, bé lập lức dang tay ra nói:

“Tiểu Hồ ly, ta tên Phong Yến Nhi, tới đây ta kí khế ước với ngươi a~”

Tiểu Hồ ly khinh thường hừ 1 tiếng, bỏ qua Phong Yến Nhi bên cạnh hướng Phong Như Tuyết nói.

“Phong Chỉ” Phong Như Tuyết trả lời

“Ừm...Phong Chỉ. Ta là Tiểu Bạch, ngươi làm chủ nhân của ta được không?” Tiểu Bạch lại hỏi.

“Ta đã có bản mạng thú rồi.” Đúng vậy, Phong Như Tuyết có Băng Loan là bản mạng khế ước thú của nàng. Băng Loan lúc trước còn là Ma thú cấp 5 bị thương nặng được Phong Như Tuyết 7 tuổi cứu về kí khế ước, nay đã muốn tiến giai Thánh Thú bậc 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.