Cương Thi Dị Truyện

Chương 42: Hồi kết



Những người dân quanh đó nghe được tiếng nổ lớn nhưng chẳng ai dám bước ra khỏi nhà nữa bước, sở dĩ họ nghe được cũng là vì trận pháp mà Đình Long lập ra đã hết thời gian hiệu lực, trời lúc này đã sáng.

Tuệ Như và Thiên Nghĩa đứng gần cái hố nơi xảy ra vụ nổ quan sát khắp nơi nhưng không thấy một vết tích gì còn sót lại của Nhất Trung cả.

Tuệ Như òa khóc trong nức nở, Thiên Nghĩa chỉ còn biết đứng bên cạnh mà an ủi cô ấy.

- Em đừng buồn, Tuệ Như!... anh tin chắc rằng cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng của em ngay lúc này đâu.

Tuệ Như ngậm ngùi quẹt tay ngăn nước mắt ngừng rơi:

- Em không tin, em không tin rằng anh ấy lại dễ dàng chết như vậy được đâu đúng rồi! mình, mình vẫn chưa thấy được xác của anh ấy kia mà.

Nghe Tuệ Như nói vậy Thiên Nghĩa chỉ biết gục đầu và không nói gì nữa, Tuệ Như lại tiếp tục khóc trong tuyệt vọng. Bỗng dưng bên dưới hố cái xác không còn nguyên vẹn của Độc Lục Nhãn đột ngột chuyển động, những vết thương của hắn đang dần liền lại. Hai người lấy lại bình tĩnh, lúc này Đình Long cũng tỉnh lại nhưng không thể nào cử động được nữa vì đã cạn kiệt nguyên khí, anh cố gắng hét to gọi hai người họ đến chỗ anh.

- Tuệ Như, Thiên Nghĩa mau mau lấy thứ này dán lên người hắn, còn thanh Thiên Kiếp châm này nữa cắm lên đỉnh đầu của hắn là được!

Vừa nói Đình Long gắng gượng mình dậy đưa cho Tuệ Như một lá mộc linh phù cùng với một thanh Thiên Kiếp.

- Thời gian không còn nhiều nữa... cô hãy mau phong ấn hắn lại rồi dùng lửa để đốt thi thể của hắn nhanh lên, nếu không hắn sẽ lại hồi sinh một lần nữa thì tất cả sẽ chết hết.

Tuệ Như gật đầu rồi nhanh chóng làm theo lời Đình Long, Thiên Nghĩa thì gọi về tổng bộ để kêu người đến cứu hộ. Sau khi cái xác được Tuệ Như phong ấn thì Độc Lục Nhãn lại nằm yên bất động, cô tiếp tục dùng lửa để thiêu cái xác của Độc Lục Nhãn thành tro bụi, cái xác bị lửa thiêu trong sự chứng kiến của ba người.

Vậy là cuộc chiến đã hoàn toàn kết thúc, mọi người trở về và mang trong mình rất nhiều vết thương, cả ba người đã phải nằm viện điều trị suốt một thời gian dài, trong đó chỉ có mỗi Tuệ Như là nhẹ nhất nên thỉnh thoảng cô hay qua phòng của Đình Long và Thiên Nghĩa để thăm họ.

Rồi khi nói chuyện với Thiên Nghĩa cô lại nhớ đến Nhất Trung, không ai biết được Nhất Trung còn sống hay đã chết sau trận chiến đó ngoài Đình Long. Anh thừa biết rằng Nhất Trung vẫn còn sống nhưng vì lời nguyền của Thiên Kiếp cho nên anh cũng đành để hai người họ phải xa nhau, Đình Long đã từng nghĩ đến việc phá bỏ lời nguyền Thiên Kiếp trên tay của Nhất Trung nhưng rồi nghĩ lại anh không tài nào làm được vì thực chất là sự kết hợp ấy là một đại họa của nhân gian, nhờ có nguyền ấn đó mà suốt mấy trăm năm qua dòng tộc Lạc Gia luôn chịu sự quản thúc của Thiên Kiếp phái.

Thời gian cứ thế trôi qua, Tuệ Như rồi cũng dần quên đi Lạc Nhất Trung. Đúng ba năm sau, cô kết hôn với Thiên Nghĩa, trong ngày vui ấy Đình Long làm chủ hôn của cả hai người họ.

Trước khi đến lễ đường, Đình Long gặp được Nhất Trung và cả hai đã có một cuộc nói chuyện đầy nước mắt.

- Tôi biết rằng hôm nay là ngày vui của cô ấy!... phiền anh... đưa cho cô ấy thứ này.

Tay của một con cương thi vương cũng có lúc phải ngập ngừng run rẩy trong giờ phút này, anh đưa cho Đình Long một cái hộp, bên trong là một sợi dây chuyền thô sơ nhưng mặt dây chuyền lại là một hình nốt nhạc rất đẹp và lung linh và nói thêm.

- Cô ấy từng nói rằng cô ấy rất thích âm nhạc, sợi dây chuyền này tôi đã tự học từ một người phàm và tự tay tạo ra nó. Hy vọng là cô ấy thích nó... anh đừng nói đó là món quà do tôi tặng nhé... Đình Long!

Vừa nói nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt vô cảm của Nhất Trung, anh nhoẻn miệng như đang cười rồi vờ như bản thân mình ổn, tay anh xoa xoa ngực vì anh cảm nhận được thứ gì đó nhói đau trong lòng mình, Đình Long đứng đó cầm chiếc hộp mà không khỏi xúc động.

Buổi lễ được tổ chức ngoài trời và khá là trang trọng, ở một nơi nào đó trong góc tối Nhất Trung đứng nhìn hai người họ tiến hành hôn lễ, thoáng thấy sợi dây chuyền trên cổ của Tuệ Như anh mỉm cười mãn nguyện rồi khuất dần vào bóng tối, sau buổi lễ Thiên Nghĩa và Tuệ Như lại nhớ đến tên cương thi ấy mà nhìn lên bầu trời trong xanh rồi thầm nghĩ.

"cảm ơn anh... Nhất Trung!"

Cứ thế hậu duệ của gia tộc Lạc Gia, cương thi vương cuối cùng cũng dần chìm vào quên lãng, mặc dù vậy nhưng kể từ đó Nhất Trung đã đi theo Đình Long làm cộng sự bắt ma cùng anh ấy, Tuệ Như cũng không bao giờ biết rằng Nhất Trung vẫn còn sống và luôn âm thầm bảo vệ cô như lần đầu họ xa cách.

- --Hết Phần 2---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.