Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 16



Đây chỉ mới là bước thứ nhất. Vị đội mũ ngậm miệng lại, ***g ngực phập phồng mấy cái, hạt châu kia đột nhiên xoay chuyển mấy vòng, lát sau bỗng xuất hiện một tia sáng trong suốt, một đầu nối từ mặt trăng trên cao, đầu còn lại phát tán thành mấy chục tia sáng lớn nhỏ bao quanh lấy bụng Soviet.

Làm xong chuyện, vị đội mũ đã hơi nhuốm mệt. Y đèn nén âm thanh trong cổ họng, đem Soviet thả trên mặt đất, tiếp theo tiêu sái bước về phía quan tài, chui vào trong, nhắm mắt… ngủ. Với tộc nhân bọn họ, biện pháp tốt nhất để giảm bớt mệt mỏi chính là tu luyện, mà hạt châu kia chính là phương pháp tu luyện của bọn họ.

Nếu đã là tộc nhân, thì không cần đến vị đội mũ phải trị thương bằng kiểu này, bởi mỗi tộc nhân đều có hạt châu bảo hộ. Vị đội mũ tối đa cũng chỉ giúp những tộc nhân bị thương tìm nơi đại phương thuận tiện mà tu luyện. Nhưng với Soviet thì khác, trong thế giới này, hắn là loại sinh vật kì quái, lại không có nội đan. Phương pháp trị thương duy nhất là lấy nội đan của tộc nhân mà xử lý. Nhưng phương pháp này lại tiêu hao rất nhiều năng lực, vì vậy, làm xong mọi chuyện, vị đội mũ nhất thiết phải nghỉ ngơi để phục hồi.

Về phần sủng vật của hắn có hay không có người nào bắt nạt thì, ở đây là lãnh địa Mị Thành, ai dám bắt nạt?



Khi vị đội mũ đã yên yên ổn ổn mà nghỉ ngơi, Soviet bắt đầu cảm thấy cơ thể thư thái hơn rất nhiều, dẫu vẫn còn cảm giác mơ mơ màng màng. Lại như có cái gì ấm áp chiếu rọi vào, đau đớn nơi bụng càng ngày càng giảm.

Cảm giác đau đớn càng ngày càng tăng là cảm giác khó chịu đựng nổi, nhưng khi cảm giác đau đớn dần dần thuyên giảm, thì lại là cực kì vui sướng. Đầu óc của Soviet không hẳn đã tỉnh táo, nhưng bản năng làm cho hắn tự giác muốn tiến tới nơi ấm áp kia.

Thoải mái! Thật sự rất thoải mái nga.

Nếu như ban đầu hắn đau đến hôn mê bất tỉnh, thì giờ khác này hắn cam tâm tình nguyện đau trong cơn tỉnh táo cả đời, miễn là được bao bọc bởi cảm giác ấm áp này mà ngủ. Như vậy thì quả thật rất sung sướng.

Nghĩ như thế, Soviet thật sự ngủ thiếp đi.

Này là lần đầu tiên hắn ngủ được trọn vẹn một giấc đủ đầy kể từ lúc xuyên qua.

Trước đây khi xem sách, có từng đọc được một đoạn miêu tả rằng cảm giác an toàn giống như vòng tay ấm áp của mẹ. Giờ khắc này hắn mới thấu hiểu được, thế nào là an toàn, thế nào là ấm áp. Thì ra cảm giác đó chính là như vậy.

Bất quá hắn hiểu, dù cho có tình nguyện cả đời được ở trong cảm giác kia, thì cũng không thể nào được đáp ứng.

Vị đội mũ vẫn điềm nhiên ngủ. Cảm giác được tức khí của Soviet đã trở lại vững vàng, nội đan kia trở về trong miệng vị đội mũ. Loại nội đan này, khi lộ ra bên ngoài thêm môt khắc, là tiêu hao thêm một phần công lực. Nếu Soviet đã đỡ hẳn, thì bảo toàn công lực được phần nào hay phần đó!

Đương nhiên chuyện này Soviet không thể nào biết được. Trong giấc mộng, cảm giác ấm áp tiêu biến đi, cùng thực tế không quan hệ gì nhiều lắm. Nhưng chuyện là, khi cảm giác ấm áp mất đi, thì gió lạnh cũng bắt đầu thổi tới. Đối với người nào đó chỉ ăn mặc phong phanh vải rách, chuyện này tuyệt nhiên trở thành bi kịch.

Soviet nằm trên mặt đất, ra sức cuộn tròn thân thể, thành công đem thân mình cuộn tròn lại thành một cục, nhưng có ra sức đến mấy cũng không chống đỡ được từng đợt gió lạnh hù hù thổi tới. Tròng mắt đã có thể chuyển động, trong lòng đã tỉnh táo được phần nào, nghĩ ngợi lung tung “lạnh a lạnh a! Là ảo giác. Tất cả là ảo giác. Mình đang nằm cạnh lỏ sưởi mà! Phải! Chính là lò sưởi. Nóng ấm đến chết a!”

“Aaa!”

Sự thật chứng minh là, lúc hoạn nạn dễ nảy sinh ra ảo giác. Bởi vì lạnh đến nỗi muốn đóng băng cả người, Soviet không cam tâm tình nguyện mà mở hai mắt ra.

Đã sáng rồi. Mặt trời chiếu sáng bao nhiêu, nhưng bên trong đám rừng rậm rạp này, tia sáng thế kia bao nhiêu cho đủ.

Soviet loạng choạng đứng dậy. Chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh. Không biết là do ngủ trên mặt đất quá lâu đến tê cứng chân tay, mà thân thể không nhịn được bắt đầu đánh run lên.

“Hừ hừ!”

Soviet nhịn không được hắt xì một cái, xoa xoa mũi, vô lực đứng thẳng người dậy, cập rập đi về phía quan tài.

Hẳn là đám dâu dại kia có độc tính quá mạnh, cho nên Soviet bây giờ, một chút sức lực cũng không còn lại bao nhiêu. Đúng rồi, hắn nhớ tới lúc gục xuống, có cầu cứu đến vị đội mũ, hiện tại đã ổ như vậy, có lẽ là nhờ vị đội mũ.

Nghĩ như vậy, Soviet chấn hưng tinh thần một chút, bất quá vừa nhìn vào bên trong thấy ai đó đang yên bình ngủ say, cảm kích đang dâng trào đột nhiên tụt hẳn xuống. Ngủ ngon như thế, xác định không phải là cứu hắn! Đúng vậy! Nói không chừng là do hắn có sức đề kháng cực tốt, cho nên có thể tự hồi phục được.

Đã tự mình giải đáp mọi chuyện êm xuôi như vậy, Soviet cũng không màng tới chuyện gồng mình lên chống độ cơ thể, mà gắng hết chút sức lực còn lại ủn vị đội mũ sang một bên, hân hoan chuẩn bị đi ngủ. Cũng không biết là do mặt trời càng ngày càng cao, làm cho không khí có chút ấm, hay là do quan tài cản được gió lạnh, mà hắn cảm thấy giá lạnh bớt đi phần nào.

Soviet cảm nhận được hắn mơ mơ màng màng ngủ được một chốc cho đến khi bên tai vang lên mấy âm thanh lạo xạo. Cái âm thanh kia, trầm trầm, chẳng có gì đặc biệt.

Cho đến khi hắn nghe thấy có ai đó nói mấy câu

“Không có việc gì! Lui ra!”

“Tuân lệnh! Tộc trưởng!”

Một đống tạp âm khác bát nháo đệm theo, nhưng đủ sức làm cho Soviet đang từ trạng thái mơ màng đột nhiên bừng tỉnh.

Những lời này hắn nghe đều hiểu, chỉ có điều, ở tại cái nơi này, ngoại trừ hắn ra, những “người” kia đều chỉ độc một kiểu gào thét hú hét, đột nhiên hắn nghe được tiếng người – thứ tiếng nói quen thuộc nghe mòn tai mấy chục năm nay – thì có phải hay không hắn đã xuyên qua trở lại thế giới hiện tại?

Không!

Không đúng!

Nếu như thật sự đã xuyên qua trở lại, nhất định không có cái gì mà thủ lĩnh với lại tuân lệnh thế kia.

Kia không phải là thế giới của hắn sao? Hay hắn lại xuyên qua đến cái chốn nào nữa rồi?

Lần trước ngủ dậy đã thấy mình xuyên qua, lần này lại tính là sự kiện gì mới mẻ nữa đây?

Lúc trước bị đám “người” kia ngược đãi đủ kiểu, Soviet rùng mình một chốc. Hắm đăm chiêu nghĩ, nếu như xuyên qua lần nữa, có phải hay không lại phải trải qua cái cám cảnh bị hành hạ kia một lần nữa. Loại chuyện ngược đãi này, sống không bằng chết mà!

“Ngươi đã tỉnh, vậy thì dậy đi!”

Từ khi nội đan trở về cơ thể, vị đội mũ có thể cảm nhận được phần nào khí tức của Soviet. Thấy hắn đã tỉnh dậy, y liền cảm giác được. Đám tộc nhân kia cũng đã được hắn sắp xếp ổn thỏa, cho nên có thể rảnh ran mà hỏi han săn sóc đến sủng vật nhà mình, thuận tiện hỏi xem hôm qua, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì!

Lời kia … đúng là do… vị đội mũ nói? Cảm giác được trước mắt có sự biến, dù đã được bao bọc bởi một không gian âm u thiếu sáng trong quan tài, Soviet cũng đột nhiên cảm thấy mình không che giấu được mọi biểu lộ. Hắn khẽ cắn môi, nỗ lực trưng ra khuôn mặt tươi cười ngẩng lên nhìn vị đội mũ. Chỉ là nhìn đến bóng người trước mặt, nét cười đột nhiên khựng lại.

“Tỉnh rồi thì dậy ngay đi!”

Vị đội mũ không kiên nhẫn mà lập lại lần nữa.

Người trước mắt này rõ ràng là cái tên hôm qua còn ngủ cùng mình, thế quái nào chỉ sau một đêm từ tiếng gào đã thành thứ tiếng phổ thông mình nghe là hiểu được?

Là hắn đang mơ hay là đang tưởng tượng?

Soviet cúi đầu nhìn mình một chút, rồi lại nhìn vị đội mũ một chút, lại cúi đầu, hung hăng nhéo mình một cái

“Ai da!”

Làm cái gì vậy?

Vị đội mũ nhìn động tác của Soviet, đầu ngoẹo sang một bên, cũng tiện tay chọc vào chỗ Soviet vừa nhéo một cái.

Ngón tay lạnh như băng chạm vào vùng mới bị đau, tất cả những caa3m giác tiếp xúc được cho Soviet biết, hắn không có nằm mơ!

“Ngươi… Ngươi làm cái gì vậy?”

Soviet theo bản năng co người lại, lắp bắp hỏi.

“Ngươi không phải là thích làm như vậy sao?”

Vị đỗi mũ khẽ cau mày. Y dĩ nhiên có thể nghe hiểu tiếng của Soviet, bất quá cái ý niệm này bị y đè xuống. Dẫu sao thì cũng đã có thể nghe hiểu tiếng của sủng vật, sau này có thể cùng sủng vật nhà mình trao đổi rồi.

“Ai… ai yêu thích cái trò này! Ta một chút cũng không thích”

Soviet phẫn nộ gào lên!

Đây là nổi giận?

Con ngươi vị đội mũ khẽ chuyển động. Y không hiểu có gì mà phải tức giận cơ chứ! Bất quá y nghĩ, hôm nay may mắn lắm mới có thể nói chuyện cùng sủng vật, hà tấc vì một chuyện nhỏ nhen như vậy mà nổi giận.

“Ngươi không thích thì thôi! Dậy đi”

Vừa nói, y vừa nhảy ra khỏi quan tài, tiện tay ôm lấy Soviet theo, sau đó thả hắn xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.