Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 26



Nghĩ linh tinh thì vẫn hoàn nghĩ linh tinh, đối với Sovet từ trước đ8ến giờ, quan tài vẫn là thừ đồ vật xui rủi. Đến khi hắn nhảy ra khỏi quan tài, phát hiện chính mình đang đứng ở giữa, mà bốn phía đều là quan tài nằm xếp thành một cái vòng tròn lớn, khóe miệng nhịn không được giật giật liên hồi.

Mới chỉ có một cái quan tài thôi, hắn đã cảm thấy không khỏe, nhiều quan tài như vậy, vừa vận khiến bản thân thấy khó chịu đến nơi.

Hắn cẩn thận len qua khe giữa của hai chiếc quan tài, nhưng cũng mất đến 7 8 phút mới từ trong vòng vây chui tọt ra ngoài. Nhìn cảnh vật trước mặt cùng cảnh vật lúc chưa chuẩn bị trở về sào huyệt giống nhau như đúc, Soviet nhịn không được hắc tuyến đầy mặt, nhưng bù lại mùi vị thịt thỏ nướng hôm qua thât sự rất tốt đẹp. Này nếu như còn ở trong rừng, khẳng định vẫn còn thịt thỏ.

Mang ánh mắt tràn đầy kiên định, Soviet đi thẳng về phía bụi cỏ, không quên nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Tựa hồ như ông trời đã biết được ý nghĩ của hắn, mà bụi cỏ trước mặt đột nhiên giật giật, đầu tiên là nhẹ nhàng lay lay một chút, sau đó thậm chí Soviet còn nghe rõ ràng được, có âm thành gì đó bắt đầu to dần lên.

Thỏ!

Một con thỏ mập mạp!

Một con thỏ bóng loáng thịt mỡ.

Soviet nương theo độ lay của bụi cỏ, ánh mắt càng lúc càng sáng long lanh.

Bụi cỏ lay chừng độ hơn phút, đột nhiên dừng lại. Soviet cúi đầu nhìn xuống, liền thấy lú ra từ trong bụi cỏ có một cái chân. Xuyên qua từ góc đối diện, lại lú ra thêm một cái chân mang giày xám xịt.

Hai cái chân này tuyệt đối không thể là chân thỏ nha!

Thế nhưng lại giống như chân người a!

Đúng đúng đúng! Chính là chân người!

Soviet theo cặp chân kia mà nhìn, liền nhìn thấy một dãy hoa văn, không biết là của kiểu áo choàng hay là của quần áo. Lại muốn hướng theo dãy hoa văn mà nhìn, chưa kịp nhìn thấy gì, đã nghe bên tai lanh lảnh một âm thanh cực kì đắc chí:

“Yêu quái chớ có càn quấy! Truyền nhân Sùng mao phái đời thứ 177 – Lâm Cô đang ở đây!”

Âm thanh cực kì lảnh lót nha. Hơn nữa tiếng nói lại giống như tiếng nói của hắn a. Yêu quái sao? Ai là yêu quái?

Soviet cau mày, tại tiếp tục nhìn chằm chằm dãy hoa văn trước mắt, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Mà cái người hắn vốn tưởng rằng ban ngày không bao giờ thức dậy, thế nhưng đột nhiên tỉnh dậy từ trong quan tài.

……..

Không khí tràn ngập mùi oi bức. Mặt trời ở trên đỉnh đầu, tỏa nhiệt bốn phương, nhưng nhờ cành lá rập rạm che khuất, nên chiếu xuống mặt đất không được bao nhiêu. Chính vì thế, vị đội mũ cùng tộc nhân bọn họ coi như ban ngày không có ánh mặt trời, liền không vui vẻ hoạt động. Hôm nay cũng như thường ngày, hắn thoải mái chìm vào giấc ngủ trầm ổn. Nói là trầm ổn, hoàn toàn không giống với loại giấc ngủ say như chết này nọ.

Từ trong nội lực vị đội mũ cảm giác được nguy cơ đến gần, còn là một loại thâm nhập, thật khiến người ta cảm thấy chán ghét. Âm thanh chán ghét, hơi thở chán ghét, ngay cả địa phương này cùng không gian này cũng làm cho y chán ghét.

Y không thể không tỉnh, dù không cam tâm tình nguyện đến đâu cũng không thề nào nằm ườn ra đó mà tiếp tục ngủ. Nhất định phải đem cái thứ hỗn đản nào đó phá giấc ngủ của y.

“Bịch!”

Vị đội mũ trực tiếp nhảy ra từ trong quan tài một cách đầy oai phong lẫm liệt. Mà hiện ra trước mặt y là hình ảnh Soviet đờ đẫn đứng nhìn, một tia không hài lòng hiện lên trong mắt, sủng vật của y, một điểm cảnh giác cũng không có.

‘Hou!”

Vị đội mũ rống lên một tiếng, nhảy tới hai bước, sau đó liền phóng đến trước mặt Soviet. Mà đồng thời, tiếng rống vừa dứt, một cái quan tài lại tiếp một cái quan tài bị đẩy tung nấp ra. Chưa đến hai phút, phía sau lưng vị đội mũ đã đứng đầy một lớp tộc nhân.

Mà Soviet đang ở phía trước mặt vị đội mũ, liền bị đẩy ra phía sau một tộc nhân, sau đó lại bị đẩy ra đằng sau một tộc nhân nữa, cứ như thế, cho đến khi bị đám tộc nhân đẩy vào làm trung tâm một cái vòng vây.

…………..

Soviet ngây người ra nhìn tốc độ hành động của đám tộc nhân, lập tức nghĩ đến cái người có dãy hoa văn kia còn chưa được thấy mặt, lập tức hận đến nghiến răng.

Thế nhưng chuyện nghiến răng nghiến lợi gì đó không có tác dụng mấy, cho nên Soviet quyết định chính mình hành động thì hơn. Mấy ngày này hắn đã sâu sắc lĩnh hội được rằng, tuy rằng trước mắt lích la lích nhích những người không cách nào chen qua được, nhưng nhờ chăm chỉ tu luyện, lực đạo đã muốn gia tăng, không bằng phen này quyết tâm pah1 vỡ vòng vây chui qua ngoài, như vậy người muốn nhìn liền có thể nhìn thấy được.

Tưởng tượng rất tốt đẹp, kết luận cũng rất mĩ mãn, tuy rằng quá trình có chút khó khăn. Nhưng mà khó khăn gì đó, thì quan tâm đến làm gì cơ chứ!

…………

Vị đội mũ đã cảm nhận được toàn bộ tộc nhân đều đã đứng ở sau lưng, đồng thời Soviet cũng đã an toàn bị cách li khỏi nguy hiểm, con ngươi trong mắt liền thu lại, nhìn chuyên chú vào nguyên nhân khiến y mất hứng trước mặt.

Nguyên lai chỉ có một tên đạo sĩ? Hơn nữa nội lực chỉ cảm nhận được người trước mặt rất yếu ớt, tựa hồ như chỉ cần tùy tiện một chưởng là có thể đá bay hắn đi.

Đạo sĩ xuất hiện so với dự tính của y, xem ra sớm hơn một chút.

Nhưng không nghĩ đến chuyện chỉ xuất hiện có một tên, hơn nữa lại không có sức chiến đấu. Cái này là bọn đạo sĩ kia đã có ý thối lui sau mỗi lần càn quét tộc nhân bọn y rồi chăng? Hay là có ý xem thường bọn y?

Xem thường!

Cái ý niệm này nảy sinh trong đầu vị đội mũ, y liền cảm thấy tên đạo sĩ phía trước thật không vừa mắt.

Nhưng thân là tộc trưởng, đối với thể loại đạo sĩ yếu ớt này, tự mình động thủ thật là hết sức vô vị.

“Hou!”

Vị đội mũ rống lên một tiếng, lui về sau một bước, nhường chỗ cho tiểu Nhất toe toét tiến lên, tràn đầy hứng thú đứng vào vị trí của y.

“Tộc trưởng! Thật là cho ta ra tay sao?”

Tiểu Nhất hưng phấn, có chút không tin tưởng hỏi lại.

“Hừ! Cho ngươi luyện tập một chút! Nếu như sau này bọn đạo sĩ thối kia có xuất hiện thì cũng biết đường mà chống đỡ”

Miễn cưỡng nói xong, không nhìn đến biểu tình của tiểu Nhất, cũng không nhìn đến chuyện trước mắt.

“Vâng! Haha!”

Tiểu Nhất hưng phấn dạ râng một tiếng, hai mắt sáng long lanh nhìn về phía Lâm Cô.

Hắn là nghĩ đến, chính mình thật sự không ngờ lại được tộc trưởng tín nhiệm đến vậy. Còn vui mừng, là bởi vì trước mắt mình hiện tại, là một đạo sĩ, hơn nữa là một đạo sĩ không cao tay.

Tộc trưởng có sủng vật, mà còn là sủng vật do hắn bắt được. Ai, nhưng ai bảo đó là tộc trưởng của hắn làm chi.

Nhìn tên đạo sĩ yếu ớt trước mắt, mặc dù không thích hợp để làm đạo sĩ lắm.

Nhưng mà…

Sủng vật của tộc trưởng kì thực chỉ là một sinh vật cực kì yếu ớt nha. Mà sủng vật của hắn nếu là đạo sĩ này thì… Mị Thi tộc từ xưa đến nay, thấy đạo sĩ liền tìm đường trốn đi, hiện tại lại trở thành sủng vật của hắn, cái này nếu trở về sào huyệt nhất định sẽ được bọn họ coi trọng, nói không chừng bọn họ nhìn thấy còn cảm thấy soái hơn cả tộc trưởng!

Hahahhaha! Tiểu Nhất cực kì cao hứng với loại suy nghĩ này.

Đương nhiên người cùng cương thi không thể sống chung, thêm nữa tên đạo sĩ này có thể tiết lộ thông tin về sào huyệt nếu y trốn thoát hay không, đó là chuyện mà tộc trưởng suy xét. Còn về phần Tiểu Nhất, hắn liền mặc kệ.

“Hou!”

Bởi vì vui mừng không nói nên lời, Tiểu Nhất liền hướng về phía Lâm Cô, phóng nhanh tới.

Nếu như nhìn thấy một yêu quái, ngươi muốn làm gì thì cần làm như thế.

Nếu như nhìn thấy hai con yêu quái, ngươi muốn làm gì thì vẫn cần làm như thế.

Nhưng mà nếu như nhìn thấy một bọn yêu quái, hơn nữa lại là bọn Mị Thi có yêu lực đáng kể tên, thì ngươi phải làm gì?

Lâm Cô là đạo sĩ, là đạo sĩ thuộc dòng dõi giỏi giang. Nhưng giỏi giang đến mấy, cũng không thể chống đỡ một lúc hơn hai mươi mấy yêu quái.

Nội tâm không ngừng rơi lệ, sâu sắc hối hận tại sao khi nãy không hảo hảo mà chui vào bụi cỏ quan sát một chút mới trực tiếp báo danh tính. Bây giờ, thật phi thường muốn làm bộ dạng không quen không biết đám yêu quái này, coi như lạc đường gì gì đó. Tuy nói rằng người cùng yêu không cùng tồn tại, nhưng mà hắn biết rõ là thấy địa ngục còn muốn xông lên thì không phải là trừ yêu, mà là chịu chết.

Lâm Cô nghĩ ngợi xong, thì bên này vị đội mũ cùng Tiểu Nhất đã trao đổi xong việc. Mà trong khi Lâm Cô còn đanng nghĩ tiếp xem nên làm thế nào, Tiểu Nhất đã toét miệng cười sung sướng vọt đến bên người hắn. Thời điểm như thế này, có muốn làm gì đi nữa cũng là vô ích. Hơn nữa, những ánh mắt màu vàng kim đang sâu kín nhìn hắn đằng kia, nói cho hắn biết, ngươi có trốn cũng vô ích.

Nếu như ngươi trốn không được, hơn nữa đã có kẻ công kích ngươi, thì ngươi chỉ có – đánh!

Đây chính là đạo quy của Sùng mao phái bọn hắn.

Có thể đánh không lại, nhưng mà chưa đánh đã bị dọa đến mềm nhũn chân tay, thì đó chính là chuyện đại mất mặt của Sùng mao phái.

Lâm Cô cắn răng nhớ đến lời giáo huấn của đạo trưởng.

Tay chân có chút rung rẩy, thế nhưng mắt thấy Tiểu Nhất càng lúc càng tới gần, trong miệng liền lầm bầm mấy câu thần chú, tay theo thói quen tu luyện mà lấy từ trong vạt áo một miếng đạo phù.

Đánh! Có đánh được, hắn mới có thể đem tên Mị Thi trước mắt này thu thập được – Lâm Cô hạ quyết tâm trong lòng.

Sủng vật càng phản kháng, càng chứng tỏ là chủ nhân mạnh mẽ bao nhiêu.

Tiểu Nhất là nhanh chóng đem mình đặt vào vị trí chủ nhân mà sung sướng nghĩ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.