Cuồng Thú - Nhạc Nhan

Chương 1: Mở đầu



“Không thể? Tại sao tôi lại tuyệt đối không được kết hôn với Lạc Tử An?” Thiếu nữ thanh lệ tóc dài đen nhánh khuôn mặt lạnh lùng, mặc dù chỉ hơi cau mày, nhưng lại tản ra khí thế như cuồng phong Bắc cực.

Cô mới 18, 19 tuổi, thân hình cao ráo thon thả, rất xinh đẹp, đường cong gần như hoàn mỹ, khuôn mặt mới nhìn thanh tú rực rỡ, nhưng khi nhìn kỹ thì lại khó cưỡng khỏi bị hấp dẫn, cô không đẹp mỹ miều nhưng vô cùng quyến rũ.

Vì còn ít tuổi nên rất trẻ trung, sự tức giận trong đáy mắt thâm trầm cũng từ từ biến mất.

Ngồi đối diện cô, một đôi nam nữ trung niên không kiềm chế nổi run rẩy, như thể có luồng gió lạnh từ lòng bàn chân lan lên tận đầu.

“Tuyết nhi…” Người phụ nữ có vài phần tương tự với cô vẫn rất xinh đẹp, hơn nữa lại có sự điềm đạm của phụ nữ lớn tuổi, nhưng trong đáy mắt thấp thỏm lo âu và khuôn mặt tái nhợt khiến bà như già thêm vài tuổi “Con chẳng phải có bạn trai ư? Tên là… Cố… Cố gì đó, không phải sao? Chẳng phải con rất yêu nó, để gặp được nó mà nửa đêm cũng chui cửa sổ chạy đi à?”

“Cố Dĩ Mặc?” Ánh mắt cô tối sầm lại, tựa như có một nỗi khổ không thể thừa nhận bóp nát mình. Cô lạnh lùng cười “Hiếm có nha, mẹ, mẹ vẫn còn nhớ con có một người bạn trai, lại càng khó hơn còn nhớ được anh ta họ gì”

Trên mặt người phụ nữ thoáng qua một nét khó chịu, lúng túng. Cậu bé kia và con gái đã qua lại với nhau 4 năm trời, bà vẫn không nhớ nổi tên hắn, có lẽ thật sự là sơ sót của bà, nhưng mà, lúc này hắn trở thành lợi thế duy nhất của bà.

Bà xúc động tiến lên nắm tay con gái, còn muốn nói thêm nhiều nhưng lại bị cô giật ra, như vừa động vào thứ gì rất bẩn thỉu.

“Đừng động vào con” Giọng cô sắc nhọn, lạnh lùng.

“Như Tuyết, sao con lại đối xử như vậy với mẹ?” Người đàn ông trung niên vốn thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng cũng không kìm được mở miệng.

Dáng người ông cao lớn, hơi mập, nhưng so với những người đàn ông trung niên cùng thế hệ thì xuất sắc hơn nhiều, hơn nữa còn có khuôn mặt anh tuấn, cộng với sự khoáng đạt khí phách rõ rệt.

“Hư. Chú Lạc chẳng lẽ lại đau lòng cho mẹ con rồi?” Trong đáy mắt cô rõ ràng có sự châm biếm “Chẳng phải chú không hoan nghênh nàng dâu như con, không có ý định nói chuyện với con sao?”

“Như Tuyết” Lạc Khải Toàn nhíu mày “Con không thể kết hôn với Tử An, nếu con muốn cứu vãn Lãnh Thị, ta có thể đáp ứng con…”

“Cảm ơn chú, nhưng sao con có thể trắng trợn lợi dụng sự tốt bụng của chú chứ? Lãnh Thị bị người ta hãm hại, thiếu hụt hơn 10 tỷ, nếu con không bán thân cứu nhà, thì sao có thể trả đại ân đại đức của chú đây?”  Sắc mặt Lãnh Như Tuyết càng thêm nghiêm túc, chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt hoàn toàn biến đổi sau vụ tai nạn của cha mà cô hận nghiến răng nghiến lợi.

Cha… Người từ nhỏ luôn yêu thương cô, yêu mẹ cô, chỉ hận không thể đưa toàn bộ châu báu trên thế giới đến trước mặt mẹ cô, lại bị người ta liên thủ hãm hại, tức đến hộc máu không ngừng, trên đường đưa đến bệnh viện lại gặp tai nạn qua đời.

Còn cả người anh trai thân yêu của cô, vì ngăn cơn sóng dữ, suốt ba tháng ở lại công ty, lo lắng cho sản nghiệp gia đình đến tiều tụy, mà không lại được với ý định thâu tóm Lãnh Thị của người đàn ông trước mắt này, mơ ước trở thành đại tập đoàn số một Đài Loan, anh trại bị bại thảm hại, từng nhìn cô với khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc nói “Tuyết Nhi, trên thế giới này không có tình nghĩa, chỉ có tiền bạc và quyền thế…”

Lãnh NhưTuyết nắm chặt quả đấm, toàn thân lạnh như băng, thân thể không kiềm chế nổi run rẩy, nhưng cô lại cắn răng quay ra cười duyên với Lạc Khải Toàn.

“Chú Lạc, chú không biết đấy chứ, là Tử An cầu hôn với cháu, Lạc thiếu gia danh tiếng lẫy lừng đó. Anh ấy đẹp trai mê hồn, tác phong nhanh nhẹn, bao nhiêu thiên kim tiểu thư mong được gả cho anh ấy, thế nhưng hôm qua anh ấy lại quỳ xuống cầu hôn với cháu! Chú nói xem, cháu làm sao có thể kháng cự lại sức quyến rũ của anh ấy đây?”

Cô đứng lên, bước tới trước mặt Lạc Khải Toàn, vẻ mặt rõ ràng rất vui vẻ, nhưng ánh mắt càng rét lạnh thêm.

“Như chú Lạc đây, chỉ cần chú ngoắc ngón tay, sợ là từ những tiểu thư cho đến những phu nhân giàu có đều muốn ôm ấp yêu thương với chú ấy chứ? Nghe nói từ khi còn bé sức quyến rũ của chú đã không ngừng vươn xa, anh nhà hoàn toàn di truyền dòng máu của chú. Lúc anh ấy cầu hôn với cháu, cháu xúc động muốn chết, đúng là một người phụ nữ đáng tự hào nhất, không phải sao?”

Nói xong, Lãnh Như Tuyết quay đầu lại, ánh mắt như dao, đâm vào lòng Tần Mân mẹ cô.

Báo ứng! Đây đều là báo ứng sao? Tần Mân ôm mặt khóc.

“Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… Không được! Con không thể lấy Lạc Tử An, không thể, nó… nó là…”

“Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ với con, phải không?”

Giọng cô lạnh nhạt khiến đôi nam nữ này đồng thời hoảng sợ, đứng lên kinh hoàng nhìn cô.

“Tuyết Nhi, con…”

“Con biết?”

Lãnh Như Tuyết khẽ cười, đến trước cửa sổ sát đất. Ánh mặt trời bên ngoài sáng chói khiến cô hoa mắt chóng mặt.

“Thế giới này thật tốt đẹp, không phải sao?”

Cô quay đầu lại, nở một nụ cười kiều mỵ, nhưng lại làm cho bọn họ lạnh đến thấu xương.

“Con, Lãnh Như Tuyết, nhất định phải lấy Lạc Tử An, làm thiếu phu nhân của Lạc gia, trở thành cô dâu có một nửa dòng máu của anh trai, hai người đừng nghĩ ngăn cản được con, nếu không, chúng con sẽ tiết lộ bí mật này cho đám tạp chí lá cải. Đầu tiên là cha mẹ thông dâm, rồi thành anh em loạn luân, ha, trò hề luân lý tuyệt cỡ nào?”

Nghe vậy, sắc mặt Lạc Khải Toàn tái xanh.

Lãnh Như Tuyết lần nữa đến trước mặt ông, ngẩng đầu nhìn, ngọt ngào gọi một tiếng “Cha”

Lạc Khải Toàn chấn động toàn thân.

Lãnh Như Tuyết tiếp tục đến trước mặt mẹ, như cô gái nhỏ làm lũng gọi “Mẹ”

Đôi môi Tần Mân đã sắp bị cắn nát, nước mắt không ngừng rơi.

“Chúng ta chẳng phải chân chính là một nhà sao? Hahaha! Các người hãy mở to mắt mà nhìn, nhìn cho cẩn thận, con gái các người sẽ cùng anh trai diễn thật tốt vở tuồng loạn luân thế nào”

Tất cả những kẻ gây tổn thương cho cha và anh trai, chờ mà xuống địa ngục đi. Tôi sẽ ở Địa ngục chờ các người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.