Cuồng Thú

Chương 28



“Phỉ!”

Vừa bừng tỉnh từng cơn ác mộng, Dương Phỉ liền thấy Bạch Phong Dao tràn đầy lo lắng ngồi bên giường mình.

“Lại thấy ác mộng?”

Bạch Phong Dao cầm một cái khăn ướt lau mồ hôi cho Dương Phỉ, cảm giác lạnh lẽo kia xua tan nỗi khiếp sợ còn tồn lại, khiến Dương Phỉ cảm thấy an tâm hơn.

“Tôi đánh thức cậu sao?”

Dương Phỉ biết, mỗi khi mơ thấy ác mộng mình đều thét lên trước khi tỉnh lại.

Từ ngày tham gia tang lễ Trương Tuyết, liền bắt đầu mơ thấy những cơn ác mộng giống nhau lặp đi lặp lại, Dương Phỉ biết khả năng lớn nhất có lẽ là sự lên án nghiêm khắc của Lâm Tĩnh San trong tang lễ.

Hung thủ giết người.

Cho dù thời trung học, cũng không có người lên án hắn như vậy, mọi người đều cho rằng Sở Lăng giết Liêu Đông Đình sau đó chạy án, căn bản không hề nghĩ đến Sở Lăng đã sớm chết trong tay hắn.

Đối với chuyện lỡ tay giết Sở Lăng, Dương Phỉ chưa từng hối hận qua, hắn chỉ sợ hãi phải gánh vác tội danh tội phạm vị thành niên vì chuyện này, khiến cho mẹ Sở thương tâm, hoặc là bị người khác chỉ trỏ nói nàng có một đứa con là tội phạm giết người.

Dư luận xã hội còn hơn một lưỡi dao vô hình, giết người không thấy máu.

Mấy năm qua, ngẫu nhiên Dương Phỉ mới nhớ tới chuyện hắn từng giết Sở Lăng, người tên Sở Lăng này, đã bị hắn dần dần quên lãng theo thời gian.

Dương Phỉ nghĩ đợi qua vài năm nữa, ngay cả hình dáng Sở Lăng ra sao hắn cũng không nghĩ ra.

Chuyện tới bây giờ, tại sao mới mơ thấy ác mộng? Là trong tiềm thức, hắn cảm thấy mặc cảm tội lỗi với Sở Lăng, hay là Sở Lăng vẫn như trước không chịu buông tha hắn, vì quá chấp nhất mà hóa thành oan hồn, hàng đêm đi vào giấc mộng, nhắc nhở hắn không được quên mình?

Ngay cả Dương Phỉ cũng cảm thấy suy đoán sau quá mức buồn cười, hắn là người theo thuyết vô thần, đương nhiên cũng sẽ không tin trên thế giới có sự tồn tại của quỷ hồn, yêu quái linh tinh. Nếu là người ngoài hành tinh còn có chút khả năng.

Nhưng vô luận là mặc cảm tội lỗi hay quỷ hồn, tóm lại những cơn ác mộng không ngừng lặp lại cơ hồ khiến Dương Phỉ sắp phát điên, hắn dần dần sợ hãi giấc ngủ, sợ một khi ngủ, hắn sẽ vĩnh viễn lâm vào vực sâu hắc ám vô tận.

Mà không ngủ đủ giấc, cũng ảnh hưởng đến khẩu vị và tình trạng tinh thần của Dương Phỉ, chỉ ngắn ngủi nửa tháng, hắn đã giảm xuống năm kilôgam, tinh thần héo rũ, vào ban ngày nếu thoạt nhìn từ xa, sẽ giống như một oan hồn đang du lãng.

Chỗ tốt duy nhất chính là đám người kêu gào vì cái chết của Trương Tuyết, khi nhìn thấy bộ dáng hắn, lầm tưởng rằng hắn vì tự trách với Trương Tuyết mới có thể biến thành như thế, cho nên cảm thấy mỹ mãn, tự động rút lui.

Nếu có người chưa từ bỏ ý định, liên tục đeo bám không dứt, cũng không cần Dương Phỉ động thủ, hội viên nhóm bảo vệ vương tử ở đại học tro tàn lại cháy, sẽ khởi nghĩa vũ trang, trượng nghĩa tương trợ, kẻ dám khi dễ vương tử cùng bằng hữu tốt nhất của hắn sẽ bị đội hộ vệ này phẫn nộ – giết, không tha!

Bạch Phong Dao đương nhiên cũng sẽ hồi đáp, sau đó hắn sẽ ban bố nụ cười vương tử hàng thật giá thật, thành tâm thành ý nói với bọn họ một câu cám ơn.

Đối đám hội viên đã “nhập ma” mà nói, chỉ cần có thể có được một câu cảm ơn thậm chí chỉ là một nụ cười của Bạch Phong Dao đã là quá tuyệt vời, cho dù muốn bọn họ đối đầu với toàn thế giới cũng không là gì.

Bạch Phong Dao lắc đầu, săn sóc nói: “Cậu không cần để ý, tớ vốn cũng không ngủ được. Phỉ, cậu muốn uống một ly sữa nóng không?”

Dương Phỉ đem mặt vùi vào đầu gối, rầu rĩ nói: “Không cần, sữa nóng làm cho dễ ngủ, nhưng tôi không muốn ngủ…”

Bạch Phong Dao vỗ nhẹ lên lưng hắn, giọng nói trầm thấp từ tính mà đầy ôn nhu: “Không muốn ngủ sao? Vậy cậu muốn xem tivi hay chơi điện tử?”

“Cũng không muốn.”

“Vậy à…”

Bạch Phong Dao có chút khó xử, lúc trước Dương Phỉ mất ngủ, đều làm những việc này, sau đó hắn sẽ ở bên thức cả đêm không ngủ chơi cùng Phỉ.

“Phong Dao,” Dương Phỉ lôi kéo tay áo hắn, thấp giọng ngập ngừng: “Ở lại đây với tôi.”

“Được.” Bạch Phong Dao dựa vào đầu giường, mắt hàm ý cười nhìn Dương Phỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.