Cưỡng Tình Đoạt Ái

Chương 29




Hai tháng sau

“Không, Khải Nghệ, ngày hôm qua ngươi không phải mới…” Những lời phía sau Tinh Diệm sao có thể nói ra được, từ sau khi y bình phục thương thế từ một tháng trước, thì Khải Nghệ liền vứt bỏ vỏ bọc ôn nhu sang một bên, bắt đầu lộ ra bản tính vốn có trời sinh, ngày ngày đều quấn lấy y với lý do đòi lại cả vốn lẫn lại trong một tháng cấm dục kia, hơn nữa thời gian giao hoan so với khi y chưa bị thương còn dài hơn trước, đêm qua thẳng đến rạng sáng mới buông tha cho y, mà ngày nay, hắn lại còn có gan mà mò tới, hơn nữa hiện tại vẫn còn chưa phải là buổi tối mà!

Hai tháng nay đã xảy ra không ít chuyện. Đầu tiên là Tào Nhân Dư cùng Triệu hoàng hậu đều chết bắt đắc kỳ tử, chuyện này nói ra thì phức tạp lắm, lúc ấy bởi vì hành vi phạm tội bị vạch trần, Tào Nhân Dư vốn định chạy trốn, sau đó liền chạy tới tìm Triệu hoàng hậu xin giúp đỡ. Bất quá, hoàng hậu sớm đã thực hiện được nguyện vọng sẽ không có khả năng mạo hiểm đi giúp đỡ lão để rồi có thể bị người khác phát giác ra chuyện thông đồng với địch, lại sợ rằng lão trước mặt mọi người mà lôi ra bằng chứng xác thực chứng minh việc hợp tác là những mật thư qua lại giữa hai bên mà uy hiếp ả, hai người đều có dụng ý xấu , tính kế với nhau, kết quả là cùng đồng quy vu tận cả.

Mặc kệ như thế nào, việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài. Sau khi bí mật thu thập hiện trường xong, chỉ thông báo với bên ngoài là hoàng hậu đột nhiên phát bệnh lạ, nhưng do không được cứu chữa kịp thời mà đã cưỡi hạc về tây thiên, lúc này mới bình ổn được phong ba song gió. Mà thi thể của Tào Nhân Dư cũng đã kêu sứ thần Tây Vực hốt mang về rồi, hai nước cứ như vậy mà ngừng hẳn chiến tranh lại, để tự mình giải quyết mớ bòng bòng rối tung rối mu do nội chiến bên trong nữa.

Cái chết của hoàng hậu, đối với tiểu thái tử mới đăng cơ mà nói, là một sự đả kích vô cùng lớn. Bất quá làm hoàng đế, mặc kệ có bao nhiêu bi thống, cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng mà thôi, còn ngoài mặt vẫn phải giả vờ là bình tĩnh kiên cường, xử lý đại sự mỗi ngày, chèo chống toàn bộ giang sơn xã tắc, phải làm những việc như vậy, làm hoàng đế cũng thật là bi ai quá đi. May mắn là mọi chuyện đã qua được hai tháng, hiện giờ tính tình của tiểu hoàng đế cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ khi không có ai mới nhớ người mà rơi lệ mà thôi.

Sau đó là Vũ Hạo. Khải Nghệ cùng Tinh Diệm hai người phải mất rất nhiều sức lực mới có thể tìm được hắn, sau đó chỉ nháu một trận hỗn loạn rồi lại chạy mất, may mắn là sau khi trải qua những chuyện như vậy, Vũ Hạo cũng trở nên thành thục hơn nhiều, qua hai tháng, cũng đã từ hối hận bi thống mãnh liệt mà bình tĩnh trở lại. Tóm lại, đến bây giờ, mọi chuyện cũng đã bắt đầu trở về quỹ đạo của nó rồi.

Hoàng thượng thấy sau khi hoàng thái hậu chết muốn giữ Khải Nghệ ở lại, đương nhiên hắn cũng rất uyển chuyển mà cự tuyệt, theo lời Khải Nghệ mà nói, hắn ngay cả thiên hạ kia cũng chẳng thèm ngó tới, thì sao lại phải lưu luyến vị trí vương gia kia cơ chứ.

Buông tha hết tất cả khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, mất hơn hai tháng trời, cuối cùng cũng không uổng công cố gắng, bảo bối của hắn đã không còn tự trách nghiêm trọng như trước nữa, mà đã bắt đầu có khởi sắc.

Nhìn gương mặt tuấn tú kia vì khẩn trương mà dần dần đỏ lên, Khải Nghệ chỉ cảm thấy máu trong người đều đang sôi trào, dục vọng vốn đang bình thường bất ngờ tăng cao, hận không thể lập tức đem áp y xuống, rồi hảo hảo yêu thương y một phen. Bất quá, trước kia, hắn nhìn thấy bộ dạng y vì bị dục vọng tra tấn mà cả người thở dốc rên rỉ, tối hôm qua bởi vì làm y bất tỉnh nhân sự hắn mới chịu dừng tay, tối nay, hắn là tuyệt sẽ không nương tay, cho dù y có khóc cầu xin hắn, hắn cũng phải làm đến cuối cùng mới thôi!

Cái tên sắc ma này! Y vừa mới khỏe lên được một chút, hắn lại định khiến y dăm bữa nửa tháng không xuống được giường nữa hay sao đây? Y sẽ không để mặc hắn thích làm gì thì làm, dù sao y cũng đường đường là một đại nam nhân mà!

“Hôm nay không được!” Lạnh lùng cự tuyệt hắn, Tinh Diệm xoay người liền đi ra ngoài. Không ngờ tay còn chưa kịp chạm tới cửa, thắt lưng đã bị một đôi tay hữu lực kéo trở về, khiến y hoa mắt chóng mặt một lúc rồi sau đó ngả đầu vào ngực của Khải Nghệ.

“Ngươi!” Đáng ghét! Quay đầu tức giận trừng mắt nhìn đôi mắt đen thẳm kia, y nhíu mày nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi muốn dùng biện phát mạnh sao?”

“Có gì là không thể sao? Ngươi đã không nghe lời như vậy.” Đôi môi mỏng xinh bình thản nói ra những lời khiến y nghe xong mà muốn hộc máu luôn, khiến cho Tinh Diệm lửa giận phừng phừng nộ khí xung thiên chỉ muốn lao vô giết người mà thôi.

“Ngươi đi chết đi!”

Chân đá ra bị Khải Nghệ đã sớm dự đoán trước mà bắt lấy giơ lên cao, khiến cho Tinh Diệm không thể đứng thẳng được, đành phải tóm chặt vào vạt áo hắn. Khải Nghệ cũng nhân cơ hội đó mà vươn tay tới mông của y, mà sờ mó lung tung.

“A… Đừng…” Tinh Diệm mới định thất thanh kêu lên thì đã bị Khải Nghệ dùng môi hôn chặn lại rồi, lưỡi vói vào bên trong mạnh mẽ càn quấy, đến ngay cả quyền hô hấp của y cũng bị hắn cướp đoạt mất, chỉ có thể thuận theo phối hợp với hắn. Dây dưa càng lúc càng kịch liệt đến nỗi nước bọt từ khé hở nơi hai người kết hợp cũng đã bắt đầu chảy xuống dưới, Tinh Diệm hổn hển thở cùng rên rỉ, khiến cho hương vị *** trong không khí được đẩy lên mức cao nhất.

“Ngươi bình thường dục tiên dục tửu chính là ngươi đi?”

Thật vất vả mới hôn sâu xong, Khải Nghệ nói một câu khiến cho đầu óc của Tinh Diệm do bị hôn đến hỗn loạn bị đả kích manhj một trận, kinh hãi giác chính mình vừa mới xà đà vào quá mức, y thẹn quá hóa giận mà tang vào mặt Khải Nghệ một đấm, Khải Nghệ lúc này lại không dự đoán được nên lãnh trọn một cú vào mặt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Ta là thật cao hứng nha, ngươi đã hồi phục thể lực rồi, bất quá thể lực kia mà dùng ở trên giường thì ta lại càng cảm thấy cao hứng hơn nữa!” Âm hiểm cười đem người trong lòng xoay đến phía đầu giường, tốt lắm, hiện tại càng có lý do để trị ngươi rồi!

Với tốc độ nhanh như chớp đem hai tay y trói chặt vào đầu giường, Khải Nghệ hai ba cái liền đem ái nhân đang sợ đến mức không kịp có phản ứng mà lột sạch sành sanh.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Buông! Hỗn đản!” Ý thức được chính mình giờ phút này đang trần như nhộng trước mặt Khải Nghệ y phục chỉnh tề, Tinh Diệm nhất thời xấu hổ và giận dữ , cố tình thân hình cao lớn của Khải Nghệ lại đè lên trên người y, khiến y dù có cố gắng làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào có thể khép hai chân lại được, đành chịu bị Khải Nghệ mạnh mẽ khai mở thật to ra mà thôi, khiến cho y lộ ra bộ dạng khuất nhục nhất khi nằm dưới thân hắn.

“Sẽ nhanh thả ngươi ra thôi, Diệm.” Không thèm để ý tới y đang điên cuồng giãy dụa, Khải Nghệ cúi thấp đầu, háo sắc hôn lên trên cổ y “Chờ cho đến khi ngươi muốn động cũng không thể động được, muốn kêu cũng không thể kêu ra.” Cảm thấy được người dưới thân vì những lời nói hạ lưu của hắn mà thân thể không ngừng run rẩy, khoái cảm đột nhiên nảy sinh, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng của y khi bị tra tấn tới phát khóc, muốn nhìn thấy biểu tình yêu mị của y khi đạt tới cao trào dục tiên dục tử là như thế nào.

“Ta hôm nay lấy được từ chỗ Túc một món đồ chơi rất lầ thú vị, hắn lần trước mua hơi nhiều, chúng ta cũng thử một chút xem sao ha?” Tiếp tục liếm cắn trên cổ của Tinh Diệm, ở trên bề mặt cũng đã bắt đầu lưu lại hồng ngân. Tay thì giảo hoạt mò tới sờ nắm nơi dục vọng đang run rẩy cương lên kia.

“Không… Cút ngay!” Ngay cả thanh âm của Tinh Diệm cũng đã bắt đầu run lên, y mới không thèm cùng hắn chơi mấy cái trò chơi biến thái đó! Tên sắc ma chết tiệt này!”Cút… A…” Gốc dục vọng bị một bàn tay thô ráp nóng ấm tóm lấy, y nhất thời không có khí lực mà hoàn toàn xụi lơ trên giường.

“Thả… Buông ra!” Biết rõ chạy không khỏi, nhưng y vẫn chưa muốn buông xuôi ý định giãy giụa chạy trốn cuối cùng, nhưng, việc đó lại chỉ càng khiến cho dục hỏa của Khải Nghệ tăng cao thêm mà thôi, cũng càng khơi mào thú tính ác ý trong người hắn lên.

“Không được. Nơi này của ngươi đang thấy hưng phấn.” Lấy ngón cái mát xa lên xuống, lại giống như dùng hết sức lực vậy.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, Tinh Diệm nhanh chóng đã biết được vận mệnh của mình, chỉ tuyệt vọng lắc đầu, “Không muốn! Khải Nghệ, buông ra!” Phần eo bị hai cái đệm mềm mại kê bên dưới, hai chân cũng bị Khải Nghệ mạnh mẽ mở ra hết cỡ, y cảm thấy thẹn vì nơi tư mật cứ như vậy mà bị pho bày ra trước mặt hắn mà không được che chắn gì, tiểu huyệt hồng nhạt bởi vì thẹn thùng quá độ mà cứ mở ra khép lại, như đưa ra lời mời gọi hấp dẫn.

“Không được nhìn!” Tinh Diệm xấu hổ và giận dữ mà cắn chặt môi dưới, ánh mắt nóng rực của Khải Nghệ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nơi đó, dục vọng điên cuồng trong mắt hắn khiến cho y cảm thấy sợ hãi muốn chết ngay đi được.

“Thân thể thực sự rất mẫn cảm, chỉ như vậy thôi mà cũng có phản ứng rồi? Ta còn chưa kịp làm cái giừ nữa mà.” Khải Nghệ ngày càng tiến tới gần, bắt đầu liếm lộng lên xuống phân thân của y, quả nhiên từ tỉnh phân thân của y thấy chảy ra thủy dịch trong suốt chảy xuống ướt hết hai viên tiểu cầu, vừa trong suốt, vừa dinh dính sền sệt. Người dưới thân đã run rẩy tới mức không thể nói được gì rồi, bất quá, hắn sẽ không nhanh chóng buông tha cho y như vậy đâu.

Cảm giác tê dại nơi đó đánh thẳng tới toàn thân, Tinh Diệm khó nhịn mà vặn vẹo thân mình, chỉ muốn thoát khỏi miệng lưỡi của Khải Nghệ chết tiệt, lại bị Khải Nghệ dùng ngón tay khai mở hậu huyệt ra, trong lúc vô thức phát ra tiếng rên rỉ.

“Dừng tay, Khải… A –” không được! Không được chạm nữa! Rất ngứa, y sắp chịu không nổi nữa rồi… Không nên trêu đùa y thêm nữa!

.

.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.