Sau khi biết tâm ý Ân Chi Dao đối với mình, cả đoạn đường này Kiều Chính Dương vẫn luôn như đứng đống lửa như ngồi đống than, lưng bị kim châm, bước trên băng mỏng, họng bị hóc xương.
Quá chi khó chịu!
Ân Chi Dao thấy tên ngốc Kiều Chính Dương này vậy mà tin thật thì cũng không thoải mái cho lắm, nhưng chung quy vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần bịt được miệng anh ta, không sợ anh ta lại ăn nói lung tung với Trình Vọng.
Vòng bạn bè đăng status tỉnh tò với Kiều Chính Dương mới rồi bị Kiều Chính Dương giằng lấy điện thoại xóa đi, sợ bị bố già nhà mình và Tô Văn Nhuế đọc được.
Kiều Chính Dương đã tin, nhưng trong lòng Ân Chi Dao không chắc lắm Trình Vọng có tin hay không. Anh thông minh như vậy, cô có thể gạt Kiều Chính Dương nhưng không chắc có thể gạt được anh.
Trong lúc Ân Chi Dao đang rối rắm thì Trình Vọng bỗng lên tiếng: “Không ngờ em thích cậu ấy đến vậy.”
Ân Chi Dao giật mình, cẩn thận nhìn sang Trình Vọng, anh đang ngắm phong cảnh núi non xa xa, gương mặt thoải mái, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hình như…cũng không suy nghĩ nhiều.
Ân Chi Dao mặt dày nói: “Đúng thế, lần đầu tiên gặp anh ấy thì đã bị anh ấy làm cho mê muội rồi.”
Lưng Kiều Chính Dương bỗng thẳng đơ, toàn thân cứng ngắc, mồ hôi ướt nhẹp cả lưng.
Ân Chi Dao nén chịu cảm giác buồn nôn, tiếp tục nói: “Ngũ quan anh tuấn, vóc dáng khôi ngô cường tráng, còn có tính cách hoạt bát giống như một đứa ngốc của anh ấy, em thấy thật sự quá ư đáng yêu.”
Vừa dứt lời thì Đỗ Gia Dĩnh ở ghế lái đằng trước đã “ọe” một tiếng.
Kiều Chính Dương mặt đỏ rần rần, lời lẽ nghiêm túc nói: “Mày đừng nói nữa mà! Chúng ta không thể nào đâu! Tao đối với mày…chỉ có tình anh em, mày đừng nói yêu tao nữa!”
Ân Chi Dao thở phào, tâm tình lại trở nên vui vẻ, cười bảo: “Không, tôi muốn yêu anh!”
“Mày không được yêu tao! Chúng ta không đời nào!”
“Muốn đấy!”
Kiều Chính Dương thật sự không ngờ Ân Chi Dao lại có suy nghĩ này đối với anh, những chuyện quá đáng trước đây anh gây ra cho cô, cô tóm lại sẽ trừng trị anh.
Không ngờ, hết thảy đều để che giấu, đều là hiểu lầm….
Kiều Chính Dương chợt thở dài, đúng là vận mệnh trêu ngươi mà.
Vân Nhạc cổ trấn nằm ở vị trí có núi có sông, đang trong quá trình khai thác nên không quá mức bị bao phủ bởi bầu không khí kinh doanh, có điều hiện giờ đang là tuần lễ vàng một tháng năm, du khách cũng không ít.
Đỗ Gia Dĩnh cho xe dừng trong bãi đậu xe của khách du lịch, khách sạn mà họ đặt trên mạng nằm bên trong cổ trấn, vì vậy sau khi xuống xe thì đi bộ vào trong trấn.
Kiều Chính Dương vẫn hết sức mất tự nhiên, không chịu đi cùng Ân Chi Dao, cả đoạn đường đều lôi kéo dính lấy Đỗ Gia Dĩnh, vứt lại cô và Trình Vọng ở đằng sau.
Anh chàng cách xa cô rồi, Ân Chi Dao trái lại cảm thấy không khí trong lành hơn không ít, hối hận sao mình không xài chiêu này từ sớm.
Trình Vọng thấy Ân Chi Dao vai trái khoác ba lô, vai phải đeo bảng vẽ thì tự nhiên đón lấy bảng vẽ của cô, đeo lên vai mình.
“Ra ngoài chơi còn mang theo cái này?”
“Đúng vậy, chỗ này phong cảnh đẹp.”
“Anh chưa từng thấy tranh em vẽ, có cơ hội vẽ một bức chân dung cho anh trai đi.”
Ân Chi Dao thầm nghĩ, trong tập vẽ cũng như bản nháp của cô không biết đã vẽ chân dung anh bao nhiêu tấm rồi.
“Có thể vẽ cho anh.” Ân Chi Dao nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không thể nào vâng lời anh răm rắp như vậy nên lại nói: “Nhưng phải lấy tiền.”
Trình Vọng tự nhiên xoa đầu cô, mặt tràn đầy ý cười: “Quan hệ như vậy với anh mà còn đòi thu tiền?”
Ân Chi Dao cẩn thận nói: “Quan hệ của chúng ta rất bình thường.”
Đằng xa, Kiều Chính Dương vờ như nhìn đông ngó tây, thi thoảng quay đầu liếc trộm Ân Chi Dao và Trình Vọng.
“Em cũng thu tiền Kiều Chính Dương sao?” Anh hỏi.
Ân Chi Dao lập tức đáp: “Không thu.”
“Tốt với cậu ấy thế à?”
“Em yêu anh ấy mà.”
Ân Chi Dao chột dạ liếc anh một cái, bổ sung: “Giống tình yêu trong phim truyền hình của nam nữ chính ấy.”
Trình Vọng cười nhạt: “Biết rồi, không cần cường điệu nhắc đi nhắc lại đâu.”
“Không có cường điệu, chỉ là trần thuật sự việc thôi.” Dù gì Ân Chi Dao hiện tại đã quyết cắn chặt Kiều Chính Dương làm kẻ chết thay, chết cũng không thả.
“Sao lại không học mỹ thuật?” Trình Vọng đổi đề tài, hỏi cô: “Nếu thích vẽ thì đại học cũng có thể thi chuyên ban mỹ thuật.”
Ân Chi Dao quay đầu lại, nói: “Cô Trương bảo em đừng học mỹ thuật, cô nói học sinh thành tích kém mới dùng cách học vẽ để đậu đại học.”
Đối với cách nói này, Trình Vọng không mấy tán đồng: “Mỹ thuật không phải đường tắt để đỗ đại học mà là sự lựa chọn của những người thật sự yêu thích, nếu em thích thì nên thử xem.”
“Em sẽ suy nghĩ.” Ân Chi Dao giẫm lên hòn đá nhỏ bên cạnh, bỗng ngước lên hỏi: “Anh, chuyên ngành máy tính hiện tại có phải là cái anh thích không?”
Trình Vọng trả lời không chút do dự: “Là việc anh nên làm.”
Ân Chi Dao biết Trình gia gây dựng sự nghiệp dựa vào khoa học kỹ thuật. Cô từng nghe Kiều Chính Dương nói, tập đoàn Trình gia trước khi gặp khủng hoảng thì tầng lớp quản lý cấp cao đều xuất thân từ khoa học kỹ thuật. Là hi vọng duy nhất của gia tộc, Trình Vọng đương nhiên nên am hiểu lĩnh vực này.
“Tiểu quỷ, nhất định phải kiên trì.”
Ân Chi Dao cảm giác được bàn tay Trình Vọng đặt trên đầu mình rất dùng sức: “Không phải ai cũng may mắn có thể theo đuổi thế giới mà bản thân yêu thích.”
Ân Chi Dao bị lời này của anh đánh động, vì thế gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi.”
……..
Nhà nghỉ nằm trong con ngõ nhỏ yên tĩnh của cổ trấn, có một hoa viên tứ hợp rất to, ngôi nhà hai tầng màu trắng, trên cửa sổ là mấy bụi hoa không biết tên, tử đằng xanh biếc rũ xuống mang lại cảm giác trong lành thư thái.
Bởi vì một tháng năm đặt phòng không dễ, vì vậy Ân Chi Dao ở riêng một phòng, Kiều Chính Dương, Trình Vọng và Đỗ Gia Dĩnh ba người một phòng.
Ngày đầu tiên không xếp lịch trình gì, mọi người ở trong nhà nghỉ nghỉ ngơi, tối đến ra ngoài đi dạo cổ trấn.
Kiều Chính dương không chút sức lực nằm bẹp trên giường, ngây ngẩn nhìn trần nhà, miệng không ngừng lải nhải: “Sao nó lại thích mình đến thế cơ chứ?”
“Không ngờ nó lại thích mình.”
“Ngàn vạn lần không thể để bố già biết được, bằng không nhất định đánh chết mình.”
“Aa, tui khổ quá mà.”
“Mình còn tưởng nó ghét mình chứ, con gái quả nhiên lừa người.”
……….
Trình Vọng nằm trên giường đặt sách xuống, không vui nói: “Câm miệng.”
Kiều Chính Dương chậm rãi liếc anh một cái: “Sao vậy, cậu ganh tỵ à?”
Đỗ Gia Dĩnh đang ở bên cạnh dọn hành lý bật cười: “Vọng ca thật đúng không cần ghen tỵ với cậu, nhìn thế nào đi nữa thì Ân Chi Dao đối với Vọng ca tốt hơn với cậu gấp trăm lần.”
“Đó là nó xấu hổ.” Kiều Chính Dương đắc ý nói: “Chẳng trách trước đó nó cứ bảo mình tìm không được bạn gái, thì ra là vì tơ tưởng mình.”
Trình Vọng lạnh nhạt nói: “Mấy lời như thế em ấy cũng từng nói với mình.”
“Người ta thích mình chứ đâu phải thích cậu, cậu là nó thuận miệng nhắc tới, làm nền cho mình thôi.”
Trình Vọng gối đầu lên một tay, chẳng thèm để ý đến anh chàng.
Có điều tâm tình cũng trầm xuống, có chút khó chịu.
Hoàng hôn, Đỗ Gia Dĩnh và Kiều Chính Dương ngồi trong hoa viên chơi tú lơ khơ, Trình Vọng thì ngồi trên ghế đá cạnh hồ đọc sách.
Ân Chi Dao ngồi trong một góc vườn, vẽ chú mèo hoa tư thế lười biếng trước mặt, cũng nhân tiện vẽ cả dáng người nhìn từ bên hông của Trình Vọng.
Đường nét góc mặt anh rõ ràng, trán cao, đôi mắt sâu thẳm.
Chú mèo hoa chậm rãi đi tới cạnh anh, nhảy lên bàn đá, lười nhác duỗi lưng một cái trước mặt anh.
Trình Vọng thấy nó thì khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ánh mặt trời buổi chiều bao bọc khắp người anh, tỏa lên một tầng ấm áp.
Trái tim Ân Chi Dao suýt nữa vì nụ cười khẽ của anh làm tan chảy.
Cô thật tình thích anh, rất thích rất thích.
Kiều Chính Dương làm bộ đi vệ sinh, lơ đễnh đi tới sau lưng Ân Chi Dao, trông thấy bức phác họa cô đang vẽ thì mất tự nhiên nói: “Con nhóc thối, ai cho mày vẽ tao.”
Ân Chi Dao quay lưng về phía anh, liếc mắt khinh thường.
“Không cho vẽ, nghe chưa, mày cần phải uốn nắn lại suy nghĩ, không thể tiếp tục tơ tưởng tới tao! Chúng ta không thể!”
Ân Chi Dao miễn cưỡng nói: “Nhưng tôi không kiềm chế được bản thân.”
Kiều Chính Dương đỡ trán: “Mày cố kiềm chế đi, bằng không tao thật sự rất phiền.”
Ân Chi Dao: “Phiền gì chứ, anh đừng để ý tới tôi là được rồi.”
Tốt nhất là cách xa cô ra!
Kiều Chính Dương lo lắng nói: “Tao không để ý mày thì mày sẽ không đau lòng chứ?”
Ân Chi Dao thở dài, quay lại, chân thành nói với anh chàng: “Tôi hi vọng anh hạnh phúc, đây là cách tôi yêu anh.”
“Mọe! Mày có thể đừng mắc ói thế không!” Da ga da vịt Kiều Chính Dương đều nổi hết lên rồi: “Đừng có nói mấy lời thế này nữa! Còn như vậy tao sẽ lập tức tìm bạn gái để mày hoàn toàn chết tâm.”
“Ồ!”
Đỗ Gia Dĩnh cười: “Cậu cứ mơ đi, vào đại học cả năm rồi bộ có thấy bóng dáng bạn gái à?”
“Đấy là mình…mình bận học hành, nếu mình thật sự muốn yêu đương còn lo không có bạn gái sao.”
Đỗ Gia Dĩnh đi tới cạnh Ân Chi Dao, nhìn bức tranh của cô, buột miệng nói: “Ẩy, em vẽ Vọng ca rất sống động đấy.”
Kiều Chính Dương lập tức nói: “Đây rõ ràng là nó vẽ mình!”
Đỗ Gia Dĩnh: “Cậu có mù không đấy?”
Kiều Chính Dương cẩn thận quan sát bức phác họa nửa bóng người kia.
Hồi đầu anh thật sự cho rằng Ân Chi Dao vẽ mình, có điều bây giờ nhìn lại, càng lúc càng giống Trình Vọng.
“Không phải mày nói thích tao sao, sao lại vẽ cậu ấy?”
Ân Chi Dao thờ ơ thu hồi giá vẽ, sau đó lấy ra một tờ giấy khác, nói: “Ờ, từ sớm đã vẽ một bức của anh rồi.”
Kiều Chính Dương rất cảm động, thầm nói “nó quả nhiên yêu mình”, có điều sau khi trông thấy hình trên bức tranh thì nháy mắt liền biến sắc.
Đỗ Gia Dĩnh ngó bức tranh, trên giấy nghệch ngoạc phác thảo một cậu bé, rất chi khoa trương, giống hệt một chú trâu nhỏ.
Đỗ Gia Dĩnh bật cười: “Bức vẽ này sinh động đấy.”
“Bức tranh này nói rõ mình có thể đem lại niềm vui cho nó.” Kiều Chính Dương cứng miệng nói: “Nó quá yêu mình rồi.”
“Vậy cậu cứ tiếp tục yy đi.”
Đêm đến, nhà nhà trong cổ trấn đều thắp đèn lồng đỏ.
Đèn lồng đỏ là điểm đặc sắc của Vân Nhạc cổ trấn, mỗi khi màn đêm buông xuống, cả trấn nhỏ như được bao phủ trong ánh sáng của bức ảnh động, đẹp đến độ không chân thật.
Khách du lịch trên phố rất đông, Kiều Chính Dương ngại đi gần Ân Chi Dao, Trình Vọng cũng lười để ý đến anh chàng, thế nên, anh chàng chỉ có thể sóng vai Đỗ Gia Dĩnh đi ở đằng trước.
Cứ thế, Ân Chi Dao và Trình Vọng đi cùng nhau. Không lâu sau, nhóm hai người liền tách ra.
Thật ra do Ân Chi Dao cố tình thả chậm bước chân, muốn tách khỏi Kiều Chính Dương.
Trình Vọng thì luôn chiều theo cô nên cũng không đi nhanh, thong thả dạo bước.
“Nửa học kỳ vừa rồi, việc học hành có gặp khó khăn gì không?”
Dường như anh lúc nào cũng không quên bận tâm đến việc học tập của cô.
Ân Chi Dao thành thực trả lời: “Không có khó khăn gì đặc biệt, có khúc mắc em liền hỏi Dụ Bạch.”
Anh bình thản nói: “Cũng có thể gọi điện cho anh.”
“Anh ấy à, nghe Kiều Chính Dương nói anh ở Bắc Thành rất bận rộn?”
“Hơi bận thôi.”
Trình Vọng trái lại không hề dè dặt: “Mặc dù không dễ dàng nhưng tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng tốt, ông nội lúc sinh thời có thể thấy anh chấn hưng gia nghiệp, không có tiếc hận.”
Ân Chi Dao nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt anh.
Đông Sơn tái khởi, nói dễ hơn làm, nhưng nếu là lời anh nói thì nhất định có thể thực hiện.
Cạnh con đường lát đá trước mặt có một tốp thanh niên đang chơi ván trượt, Trình Vọng liền kéo cô qua đó.
Anh nhận tấm ván trượt màu đen của một thanh niên, đẩy ván trượt, lấy đà rơi xuống, xoay người cực kỳ tiêu sái khiến xung quanh vang lên tiếng khen ngợi không ngớt—
“Wow, anh là dân chuyên nghiệp à?”
“Động tác quá đẹp.”
Không ít cô gái xung quanh cũng lấy di động ra chụp lại dáng người đẹp trai ngời ngời của anh.
Trong đám đông, anh vĩnh viễn luôn là người toả sáng nhất.
Ân Chi Dao thấy khóe miệng anh tràn ra ý cười, cũng chỉ có những lúc như vậy, anh mới lộ ra nụ cười tựa như gió mát nắng ấm, tựa như xuân hạ lướt qua cây cỏ xanh tươi.
Trình Vọng chơi thỏa sức một lúc, lo Ân Chi Dao đợi nên rất nhanh liền trả lại ván trượt, nói lời cảm ơn.
Anh chàng đó còn muốn thêm wechat của Trình Vọng để trao đổi về kỹ năng lướt ván trượt, nhưng Trình Vọng từ chối: “Ngại quá, tôi không thường chơi, cũng không phải chuyên nghiệp.”
Anh chàng tiếc nuối tạm biệt anh.
Hai người rảo bước tới phố ăn vặt náo nhiệt, Ân Chi Dao ghé một cửa hàng mua trà sữa, Trình Vọng đứng sau lưng cô.
“Anh, anh muốn uống gì.”
“Giống em.”
Ân Chi Dao gọi hai ly trà sữa trân châu thủy tinh đường đen.
Lúc chờ trà sữa có một bé gái bán hoa đi ngang qua, cười nói với Trình Vọng: “Anh đẹp trai, mua hoa tặng bạn gái đi.”
Trình Vọng nhìn Ân Chi Dao đứng bên cạnh, cô cúi đầu xem hóa đơn, vờ như không nghe thấy gì.
Trình Vọng bước tới chọn hai đóa hoa bện bằng tay màu trắng: “Bao nhiêu tiền?”
“20.”
Anh không chút do dự lấy tiền ra trả. Bé gái nhận tiền, tươi cười nói: “Chúc anh chị hạnh phúc nhé.”
“Cảm ơn.”
Ân Chi Dao thấy Trình Vọng không phủ nhận thì tâm tình không khỏi có chút lâng lâng, má cũng bắt đầu đỏ bừng.
Dù cô biết, hơn phân nửa là do Trình Vọng lười giải thích mà thôi.
Cô nhận cốc trà sữa, xoay người lại. Trình Vọng đem đóa hoa đó chỉnh tề cài lên tóc cô, chăm chú thưởng thức một hồi rồi lại điều chỉnh góc độ.
Ánh mắt Ân Chi Dao di chuyển lên trên, trông thấy đóa hoa nhỏ rũ trên trán mình: “Ngốc chết được.”
Trình Vọng lấy di động ra, “tách” một cái chụp dáng vẻ cô khi đang cài hoa: “Rất dễ thương.”
“Úi! Không được!” Ân Chi Dao bật dậy cướp lấy di động của anh, nhưng Trình Vọng đã giơ cao tay, không để cô với tới.
“Anh xấu quá đấy!”
“Em có hiểu lầm gì với bản thân vậy.”
“Chính là rất ngốc mà!” Ân Chi Dao ôm cánh tay anh: “Mau xóa đi.”
“Không xóa!” Trình Vọng cất di động vào túi, quay người đi về phía trước.
Ân Chi Dao thấy anh kiên quyết không chịu xóa ảnh thì dứt khoát chạy đến trước mặt anh, lấy di động ra chụp anh: “Vậy em cũng phải chụp một bức ảnh xấu của anh.”
“Ảnh của anh thì có chụp thế nào cũng không xấu được.”
Đối với chuyện này, Trình Vọng rất tự tin ở bản thân.
Ân Chi Dao điều chỉnh tiêu điểm hồi lâu, phát hiện anh thật sự không hề khoa trương, mặc kệ chụp thế nào thì gương mặt anh thật sự hoàn mỹ 360 độ không góc chết.
Cô lặng lẽ chụp thật nhiều, hài lòng cất điện thoại.
Hai người cầm trà sữa cùng loại, đi trên con đường đá cổ xưa gồ ghề, đi đi dừng dừng dạo bước. Anh đeo chiếc balo nhỏ của Ân Chi Dao, khiến Ân Chi Dao có một loại cảm giác như thể hai người đang hẹn hò yêu đương.
Làm bạn gái của anh, cô chỉ mới thử nghĩ thôi đã cảm thấy hạnh phúc muốn nổ tung rồi.
Một viên trân châu thủy tinh trong miệng vỡ ra, đầu lưỡi tràn ngập vị chocolate, ngọt ngào.
Đúng lúc này, cửa hàng bán trống bên đường bỗng truyền tiếng nhạc với giai điệu êm tai—
“Vượt qua biển người chỉ để ôm lấy anh…”
Câu hát này vừa vặn gợi nhớ thời khắc “chết điếng” hôm qua của cô, mặt Ân Chi Dao nháy mắt đỏ bừng.
Trình Vọng bỗng nói: “Đúng rồi, chuyện tấm ảnh trong vòng bạn bè của em làm thế nào?”
“Cái…cái gì làm thế nào.” Cô tăng nhanh tốc độ bước chân, nhưng giai điệu vẫn văng vẳng bên tai như trước.
“Không phải đăng nhầm ảnh sao?” Trình Vọng cắn ống hút, bước chân thong thả đi cạnh cô, lơ đễnh nói: “Bạn bè em đều thấy hết rồi, giải thích thế nào?”
Cô thoáng thở phào, nói: “Em cũng không biết.”
Sau khi cô xóa hình thì Dụ Bạch là người đầu tiên bà tám hỏi liệu có phải cô công khai rồi, Ân Chi Dao căn bản không đáp lại, cô không muốn nhắc tới, thậm chí không muốn nhớ lại “khoảnh khắc chết chóc” hôm qua.
Không biết có bao nhiêu người đã nhìn thấy, nhưng với khả năng tám chuyện của nữ sinh thì dự đoán sau khi đi học lại, chết chắc.
Cô cắn môi, nói: “Em đúng là heo mà.”
Vậy mà có thể lỡ tay, còn ngu hơn heo!
Trái ngược với cô, Trình Vọng bị dáng vẻ uể oải này của cô chọc cười: “Tiểu quỷ, thật sự đăng nhầm ảnh sao?”
Tim Ân Chi Dao giật thót, bất ngờ nhìn anh: “Đương, đương nhiên!”
“Anh và Kiều Chính Dương đâu giống nhau đến thế, vậy mà có thể đăng nhầm?”
“Em, em….” Ân Chi Dao cắn môi, nói: “Chắc là anh dạo gần đây xấu đi.”
Trình Vọng:…
Ân Chi Dao tăng giọng điệu, khẳng định: “Anh đêm đêm đều thức khuya, bọng mắt y hệt Kiều Chính Dương.”
Anh ném ly trà sữa không vào thùng rác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên không tìm được bạn gái.”
Cô vỗ vỗ vai anh, an ủi: “Con trai xấu như Kiều Chính Dương còn có người yêu thì anh cũng sẽ có thôi.”
Đúng lúc này, trời bỗng dưng đổ mưa, hàng người xung quanh hớt hải trốn dưới mái hiên, cũng có người giương ô.
Ân Chi Dao cũng tăng nhanh bước chân định rời đi, nhưng phát hiện không thấy Trình Vọng.
Cô khó hiểu quay đầu nhìn, trông thấy anh đang đứng trong mưa, tay đút vào túi, ngước nhìn trời, vài giọt mưa rơi trên gương mặt trắng nõn của anh.
Anh mặc kệ cơn mưa, chậm rãi cất bước đi về con phố trước mặt.