Đêm Giáng sinh, vốn dĩ câu lạc bộ trượt ván đã hẹn xong sẽ tổ chức thi đấu ở quảng trường sinh viên, đáng tiếc sau khi trời tối lại lất phất mưa lạnh buốt, thế nên chỉ có thể tạm thời đổi địa điểm, chuyển tới đại sảnh khu nhà thể thao không có ai.
Vì không đủ chướng ngại vật nên chắc chắn không tổ chức thi đấu được, các thành viên trong câu lạc bộ liền trượt ván ở đại sảnh, tự tìm niềm vui.
Ân Chi Dao ngồi cạnh cầu thang, bên cạnh là ván trượt của Trình Vọng. Cô ôm đầu gối, tâm trạng cũng hệt như thời tiết hôm nay, mưa dầm rả rích.
Lễ giáng sinh không phải hết sức lãng mạn à, sao lễ năm nay của cô lại chán thế này.
Lời Trình Vọng nói đêm đó khiến tâm trạng cô cực kỳ không ổn, thậm chí bắt đầu cảm thấy bản thân thật dối trá, rõ ràng đã thích anh nhiều như vậy mà còn cổ vũ anh đi thổ lộ với người ta.
Đúng là bốc phét quá cỡ.
Ân Chi Dao nhụt chí đánh cánh tay mình một cái, vừa hối hận vừa khó chịu.
Đúng lúc này, đèn trong đại sảnh bỗng tối đi, xung quanh rơi vào bóng tối, ngay sau đó, phía đối diện bỗng sáng lên ánh nến, một chàng trai anh tuấn ôm hoa bước tới, trùng hợp đó lại chính là trưởng câu lạc bộ trượt ván, Lục Khoan.
Tim Ân Chi Dao giật thót, chợt nhớ tới bạn cùng phòng từng nhắc nhở cô, tối nay có lẽ Lục Khoan sẽ hành động.
Ân Chi Dao luôn canh cánh việc khác nên quên mất chuyện này.
Trong tiếng hò hét của các sinh viên xung quanh, Lục Khoan ôm bó hoa đi đến trước mặt Ân Chi Dao, dưới sự chứng kiến của mọi người, tỏ tình với cô—
“Ân Chi Dao, anh vẫn luôn thích em, mỗi khi em cười là tim anh dường như sắp tan chảy. Anh thích nhìn em vẽ tranh, nhìn em trượt ván, nhìn em ngẩn người… Anh cũng hi vọng có thể vĩnh viễn nhìn em như vậy mãi cho tới cuối cuộc đời.”
Lời thổ lộ tha thiết ấy khiến tất cả nữ sinh xung quanh đều che miệng gào thét: “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!”
Từ đáy mắt anh, Ân Chi Dao có thể cảm nhận được sự chân thành. Nó giống hệt như khi cô nhìn Trình Vọng, chính là dáng vẻ nhiệt huyết nhưng lại ẩn nhẫn.
Thích một người đích thực là chuyện vô cùng mệt mỏi. Nếu có thể cùng người mình thích bên nhau thì không lúc nào không thấy hạnh phúc.
Cô cũng rất mong muốn được người khác yêu mến, giống như cô thích Trình Vọng.
Lục Khoan là chàng trai có điều kiện rất tốt, dáng vẻ khi đàn piano cực kỳ tao nhã, có năng lực, gia cảnh cũng không tệ.
Có lẽ, cô nên cất bước rồi.
……
Chín giờ, cuối cùng Trình Vọng đã tới trường Ân Chi Dao, ở dưới lầu ký túc gọi điện cho cô: “Xuống lầu?”
“Hả?”
“Xuống đây, tìm em có chuyện.” Trình Vọng ngẩng đầu, nhìn ký túc xá nữ sinh đang sáng đèn: “Chuyện rất quan trọng.”
“Em không có ở ký túc xá, hôm nay câu lạc bộ có hoạt động.” Trong điện thoại, giọng nói Ân Chi Dao hình như rất thoải mái.
Trình Vọng nhớ tới tin nhắn mình đọc được hôm đó, tâm tình thoáng chốc trở nên nặng nề, hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Ở cửa trung tâm thể thao, không phải mưa sao, không mang ô.”
“Đợi ở đấy.” Trình Vọng nhìn xung quanh, trông thấy một siêu thị trong khuôn viên trường vẫn đang mở cửa liền dứt khoát vào đó mua một cái ô, sau đó chạy tới trung tâm thể thao.
Trung tâm thể thao vẫn còn vài sinh viên đang trượt ván qua lại, Ân Chi Dao cũng nằm trong số đó, đang nói gì đấy với chàng trai bên cạnh, hết sức vui vẻ.
Toàn thân Trình Vọng đã ướt đẫm, đứng bên ngoài cửa kính trung tâm thể thao, nhìn cô ở đằng xa, tâm tình dần trở nên nặng nề.
Ân Chi Dao thấy anh đến thì ngạc nhiên hỏi: “Sao tối nay anh lại tới?”
Trình Vọng ngoảnh đầu quan sát chàng trai vừa rồi nói chuyện cùng cô, tướng mạo bình thường nhưng vóc dáng cao ráo, trông cũng thanh thanh tú tú.
“Mưa rồi.” Trình Vọng hỏi một đằng đáp một nẻo: “Hôm nay là lễ Giáng sinh.”
“Đúng vậy, câu lạc bộ bọn em có hoạt động ngày giáng sinh, nhưng trời lại mưa nên thi đấu cũng bị hủy bỏ.”
“Ừ.”
Ân Chi Dao thấy anh cả người ướt đẫm trong khi trong tay có cầm ô thì vội hỏi: “Anh có ô sao lại không che? Cảm rồi thì làm sao!”
Dứt lời, cô liền móc khăn giấy từ trong balo, kiễng chân lau mặt cho anh.
Trình Vọng giữ cổ tay cô, kề sát vào vành tai cô, hỏi: “Em đồng ý rồi?”
Hơi nóng quét qua tai Ân Chi Dao khiến cô cảm thấy ngưa ngứa, lùi về sau, không hiểu hỏi anh: “Đồng ý chuyện gì?”
“Tỏ tình, học trưởng của em.”
“À, chuyện đó à.” Ân Chi Dao nhìn anh, buồn bã nói: “Vậy anh nói cho em biết trước đi, anh tỏ tình chưa.”
Trình Vọng tựa vào cây cột hành lang, bình thản nói: “Anh chuẩn bị tỏ tình.”
“À.” Ân Chi Dao có chút nghẹn ngào, thế nên hung dữ bảo anh: “Vậy anh đi đi!”
Nhưng anh lại cười nhạt: “Cô ấy từng bảo rằng có chó mới thích anh. Làm sao bây giờ, anh không muốn biến cô ấy thành một cún con lật lọng.”
Ân Chi Dao đờ ra, rất lâu rất lâu sau mới tựa như được vật gì đó đả thông hai mạch Nhâm Đốc, trong đầu bắt đầu bụp bụp chíu chíu bắn pháo hoa.
Cô gái mà anh nói ấy không lẽ là cô!
Trình Vọng vẫn mỉm cười như cũ, dưới ánh đèn mờ mờ, đáy mắt anh ẩn chứa ánh sáng dịu dàng.--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Cho nên, rất khó xử.” Anh nói: “Cô ấy có người mình thích, hơn nữa người cô ấy thích còn rất nhiều, nhưng lại không hề thích anh.”
Thế nhưng vào khoảnh khắc Trình Vọng quay đi, Ân Chi Dao bỗng níu chéo áo anh, cắn răng, nhẹ “gâu” một tiếng.
Trình Vọng dừng bước, như thể bị chọc cười, anh xoay người lại, dùng lực vò vò đầu cô: “Kiki, sao em đáng yêu quá vậy!”
“Anh thực phiền!” Ân Chi Dao đỏ mặt, càng tức giận trừng mắt với anh: “Anh rốt cuộc có nói hay không, không nói thì em đi đó!”
Trình Vọng chắn phía trước cô, lấy ra bó cúc họa mi vẫn luôn giấu sau lưng. Bó hoa được anh bảo vệ rất tốt, mặc dù cả người anh đều ướt sũng như đóa hoa lại không dính lấy một giọt nước.
“Bao nhiêu năm qua anh chưa từng thích một ai, cũng không biết thích một người là cảm giác như thế nào.”
Giọng anh trầm trầm như rượu ủ, dùng thanh âm hết sức dịu dàng thủ thỉ: “Sau khi xa nhau, anh thường xuyên nằm mơ thấy em, tựa như phát điên mà nhớ em, đọc được tin nhắn của em sẽ vui vẻ suốt mấy ngày…Vô số lần đã soạn xong tin nhắn nhưng lại xóa đi, không dám làm phiền em. Anh thật sự…nhớ em.”
Nghiêm túc nghe anh nói xong những lời này, đầu óc Ân Chi Dao như khúc gỗ, hạnh phúc mà bản thân vẫn luôn mong đợi tới quá nhiều, tới quá nhanh, cũng tới quá đột ngột khiến cô có chút cảm giác không thật: “Anh…không phải lại muốn đem em thành hình nhân cho anh đấy chứ.”
Ma xui quỷ khiến thế nào khiến cô thốt ra lời hết sức phá hoại bầu không khí: “Liệu có phải anh muốn dùng em để quên cô gái kia không?”
Không ngờ lời thổ lộ chân thành của mình lại bị cô bẻ lái thế này, Trình Vọng trách mắng vỗ vỗ đầu cô: “Kiki nghe không hiểu tiếng người sao, muốn anh cũng học chó sủa à?”
“Vậy anh học đi.”
Mới rồi cô học tiếng chó sủa, cho nên không thể dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy được.
Trình Vọng vẫn là một người rất cần thể diện, quan sát xung quanh không có ai, cuối cùng theo đó “gâu gâu” mấy tiếng, bắt chước cũng rất giống.
Ân Chi Dao cuối cùng bật cười, hiếu kỳ hỏi: “Câu anh nói nghĩa gì vậy?”--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Anh nói, anh thật sự rất rất thích em, liệu có thể cho anh một cơ hội trở thành bạn trai em?”
Tới tận lúc này Ân Chi Dao rốt cuộc mới tỉnh táo, cảm xúc mừng vui ngọt ngào gần như chiếm trọn trái tim cô.
Thấy cô ngượng ngùng không nói, Trình Vọng tiếp tục: “Anh biết em có người mình thích, đại thể anh cũng không phải gu của em.”
Ân Chi Dao ngơ ngác nhìn anh, nghe anh tiếp tục nói: “Cũng như em đã nói đấy, cho dù cơ hội có mong manh thế nào đi nữa, tóm lại anh vẫn muốn thử xem, nếu không có lẽ cả đời này sẽ không vui vẻ nữa.”
“Làm gì tuyệt đối vậy chứ, cả đời hãy còn rất dài mà.”
Anh nhẹ kéo cô lại gần hơn chút, dịu dàng vén mấy sợi tóc mai ra sau vành tai cho cô, ấm áp nói: “Một đời rất dài, nhưng cuộc sống không có em với anh mà nói mới là sự giày vò dai dẳng nhất.”
Ân Chi Dao cần ý chí rất lớn mới có thể vào thời khắc nghe thấy câu này của anh mà không hưng phấn đến độ ngất đi.
Cô đã quen chạy trốn, quen giả vờ, quen né tránh…thế nhưng nhất thời có chút không biết nên đón nhận thế nào.
Trình Vọng còn cho rằng cô thật sự không thích anh à!
Ân Chi Dao nhìn gương mặt anh tuấn cùng đôi mắt quyến luyến của anh, quyết định tiếp tục giả bộ nói: “Mới rồi học trưởng Lục Khoan tỏ tình với em, em từ chối rồi, bởi vì em không thích hoa mà anh ấy tặng, em không thích hoa hồng.”
Cô cúi đầu nhìn bó hoa trong tay Trình Vọng: “Cúc daisy…cũng tạm.”
“Hửm?”
“Nể mặt đóa cúc này, em có thể miễn cưỡng đồng ý với anh.” Tim Ân Chi Dao THÌNH THỊCH đập nhanh, run giọng nói: “Chính là…thời gian quen thử, xem có hợp hay không.”
Đáy mắt Trình Vọng bắt đầu dâng lên ý cười, mang theo vài phần vui vẻ: “Đã thân thế này mà em còn muốn quen thử với anh?”
Ân Chi Dao nắm quyền chủ động, nói: “Em rất được hoan nghênh.”
Trình Vọng gật đầu tán thành: “Kiki nhà chúng ta vẫn luôn rất oách.”
Nghe thấy câu này của anh vẫn mang vài phần cảm giác khích lệ cùng tán thưởng như phụ huynh trong gia đình, cô bĩu môi nói: “Ai là nhà anh chứ.”
“Lời vừa rồi, anh có thể cho rằng kiki đã đồng ý với anh chăng.”
Cô tức tốc bổ sung: “Chỉ là quen thử!”--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Được, quen thử.” Trình Vọng thuận theo lời cô, kiên trì hỏi: “Bạn trai trong thời gian quen thử có tính là bạn trai không?”
Ân Chi Dao ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đỏ mặt gật đầu.
Tính đi.
Trình Vọng mỉm cười, giương dù, nói: “Việc đầu tiên trong thời kỳ quen thử, trước tiên tiễn bạn gái về ký túc.”
Ân Chi Dao ôm ván trượt, đi bên cạnh anh, cùng anh sải bước trong mưa.
Mưa đã nhẹ hạt, tí ta tí tách rơi trên tán ô. Trình Vọng thuận thế nhận lấy ván trượt trong tay cô, cầm bằng một tay, nói: “Em nhích gần anh hơn chút, ô nhỏ.”
“Ừm.” Cô lẳng lặng càng tiến sát anh hơn.
Anh thuận thế đem bàn tay ấm áp của mình khoác lên vai cô, che chở cô trong lòng, hệt như bất cứ đôi tình nhân ngọt ngào nào trên phố.
Cơ thể Ân Chi Dao hơi cứng đờ, vừa hưng phấn vừa căng thẳng, theo bản năng cắn cắn môi, xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Cảnh tượng như vậy thật sự tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong giấc mơ.
“À, suýt nữa quên hỏi em một chuyện.”
Ân Chi Dao tò mò nhìn anh: “Hỏi chuyện gì ạ.”
Tầm mắt Trình Vọng hạ xuống, ấm áp nhìn cô, cười nói: “Em thích anh sao?”
Ân Chi Dao: ……
Cô né tránh câu hỏi này, đáp: “Không phải đã đồng ý rồi ư, còn hỏi vấn đề này.”
“Vậy là thích rồi.”--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Em đâu có nói vậy.”
Trình Vọng nhướn mày: “Tóm lại không thể chỉ thật sự thích hoa anh tặng em nhỉ.”
“Sao lại không thể.” Ân Chi Dao nhìn hoa cúc daisy trong tay: “Em thích bó hoa này.”
“Được.” Trình Vọng kéo cô lại gần anh hơn: “Anh không vội, thời kỳ thực tập biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm ngày chuyển lên chính thức.”
Ân Chi Dao cũng bật cười: “Cố lên nhé.”
Dưới toà lầu ký túc, Trình Vọng dừng bước, đưa ván trượt cho Ân Chi Dao: “Nếu có thời gian thì gọi cho anh, anh tập với em.”
“Không cần đâu, anh bận rộn thế mà, em cũng có rất nhiều bạn trong câu lạc bộ có thể chơi cùng nhau.”
Trình Vọng nghe thấy câu này thì bỗng kéo cô nhóc lại gần mình, tay đặt sau lưng cô.
Động tác này rất mang tính áp bức, toàn thân Ân Chi Dao liền dán vào sát ngực anh, bất giác hơi kiễng chân.
“Dù chỉ là thời gian quen thử nhưng anh cũng xem như bạn trai chính thức của em, nếu như tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt, anh sẽ giận đấy.”
Giọng anh thoáng mang chút bất mãn. Thật ra, bình thường Ân Chi Dao đã quen với dáng vẻ dịu dàng và nụ cười nhẹ nhàng của anh, bộ dạng uy hiếp thế này thật sự “men” quá thể đáng.
Ân Chi Dao là người thích mềm không thích cứng, cố tình nói: “Em trêu hoa ghẹo nguyệt đấy, bạn trai thực tập không quản được đâu!”
Trình Vọng giữ đầu cô nhóc, mặt chợt sát lại gần, chỉ là khi chỉ còn cách đôi môi đỏ mọng của cô vài ly thì dừng lại.
Hô hấp Ân Chi Dao suýt nữa thì ngừng! Mắt cũng mở to nhìn gương mặt thần tiên phóng đại của anh.
Khóe môi anh cong lên, chỉ vài mm nữa thì hôn cô: “Quản được hay không, tạm thời phải thử xem.”
Giọng nói trầm thấp mà gợi cảm.--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thời khắc ấy, Ân Chi Dao thật sự cảm thấy trêu hoa gì chứ, ghẹo nguyệt gì cơ, “hoa hoa cỏ cỏ” trên đời này khi đứng trước một Trình Vọng yêu tinh thế này đều là cỏ rác!