Cuồng Vọng

Chương 44



Chuyển ngữ: Mic

Đêm ấy, bạn cùng phòng Lý Sa Vân thấy Ân Chi Dao ôm một bó hoa quay về thì hưng phấn chạy tới đón, hỏi: “Sao rồi, cậu đồng ý với học trưởng Lục Khoan rồi sao! Đồng ý rồi hả? Thành rồi ư!”

Ân Chi Dao lắc đầu, sau đó kêu lên một tiếng.

“Á??”

Lý Sa Vân thấy nét mặt cô có gì đó sai sai liền vội hỏi: “Chuyện thế nào vậy? Có phải xôn xao đến xấu hổ không?”

Ân Chi Dao thấy cô ấy nghiêm túc như thế thì cuối cùng không kiềm được nữa, kéo vai cô ấy vui vẻ lắc lắc: “Anh ấy thổ lộ rồi!”

Lý Sa Vân không hiểu hỏi: “Không phải cậu không thích học trưởng Lục Khoan à, sao lại vui thế chứ!”

Ân Chi Dao hưng phấn hét to một tiếng, hận không thể cho cả thế giới biết: “Không phải Lục Khoan, là người mà mình thích rất nhiều năm rồi, anh ấy thổ lộ với mình rồi!”

Lý Sa Vân là một người hoạt bát, nghe vậy thì cũng bắt đầu cùng nhảy tưng tưng với Ân Chi Dao: “Thật à? Hạnh phúc quá đi!”

Các bạn cùng phòng chưa bao giờ thấy Ân Chi Dao cao hứng như vậy, vui đến độ muốn bay lên trời thì liền vội chạy tới, bà tám hỏi thăm nguyên do.

Ân Chi Dao thật sự rất rất vui, ánh mắt hàng mi đều không che giấu được, cùng bạn cùng phòng chia sẻ lịch sử chua sót quá trình yêu thầm của mình.

Sau khi nghe xong, bạn cùng phòng ai nấy đều bật ngón cái với Ân Chi Dao: “Chi Chi, chiêu lạt mềm buộc chặt này của cậu rất 666 đấy!”

“Không phải lạt mềm buộc chặt mà!” Ân Chi Dao sẽ không làm thế với Trình Vọng, cô thành thật nói: “Vì thích anh ấy lâu lắm rồi, lâu đến mức mình sắp quên cả chính mình. Lần này là anh ấy thổ lộ với mình trước, mình muốn để anh ấy thích mình nhiều hơn chút nữa.”

Mấy chị em tỉ muội cùng phòng từ nội tâm cũng mừng cho Ân Chi Dao, lại cực kỳ tám chuyện hỏi chuyện liên quan đến bạn trai, bảo Ân Chi Dao đưa ảnh chụp cho họ xem.

Ân Chi Dao lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh chụp chung cùng Trình Vọng lúc đi du lịch: “Nè, đây là anh ấy.”

Các chị em trông thấy thiếu niên cười rạng rỡ trong điện thoại thì ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời: “Đây là bạn trai cậu!”

“Bạn trai cậu là idol à!”

“Mình ngỏm đây…giá trị nhan sắc này được quá đi!”

“Mình nói mà, con trai như thế nào thì mới có thể khiến Chi Chi của chúng ta yêu thầm suốt ba năm lâu như vậy, giờ thì hiểu rồi!”

“Không nói gì cả, nước miếng ganh tị của mình chảy ròng ròng rồi.”

……..

Khóe môi Ân Chi Dao đong đầy ý cười, đem bó hoa Trình Vọng tặng cô cẩn thận tỉ mỉ cắm vào bình, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn, khóe môi vẫn như cũ không ngăn được niềm vui.

Tựa như nằm mơ.

Trong mơ, cô thật sự đã tưởng tượng ra rất rất nhiều cảnh tượng khi được ở bên anh, không ngờ những hình ảnh này thế nhưng lại sắp thành hiện thực.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Trình Vọng gửi tin nhắn cho cô—

“Đã ngủ chưa?”

Ân Chi Dao: “Vẫn chưa.”

Trình Vọng: “Khéo vây, anh cũng chưa ngủ.”

Ân Chi Dao: “Vì chúng ta chia tay mới nửa tiếng thôi!”

Trình Vọng: “Nửa tiếng sao? Anh tưởng lâu lắm rồi.”

Ân Chi Dao: “Anh có hồ đồ không vậy, em vừa tới phòng ngủ thôi!”

Trình Vọng gửi một emotion mỉm cười: “Sau khi chia tay với em, mỗi giây mỗi phút đều là khổ hình dài đằng đẵng.”

Ân Chi Dao:???

Lời sến sẩm gì vậy!

Trình Vọng: “Có tiện voice chat không, anh muốn nghe giọng em.”

Ân Chi Dao vội vàng tắm rửa xong liền chui vào chăn, đeo tai nghe: “Anh, em chuẩn bị xong rồi, anh muốn nói gì?”

Trình Vọng cười nói: “Cũng không cần trịnh trọng thế đâu, trò chuyện bình thường thôi.”

Ân Chi Dao: “Trịnh trọng sao, em…em vừa chơi game vừa nói chuyện với anh.”

Trình Vọng gửi một đoạn voice chat cho cô, giọng anh qua điện thoại càng thêm từ tính: “Em biết tình cảnh hiện tại của anh không tốt lắm, trước ngày hôm nay, thật ra vẫn chưa chuẩn bị thổ lộ lời trong lòng với em.”

Ân Chi Dao nghiêng tai lắng nghe anh nói, tựa như anh đang thủ thỉ bên gối, cô gửi tin thoại: “Sao lại đột nhiên muốn thổ lộ với em vậy.”

Bên kia truyền tới tiếng cười khẽ của anh: “Thật sự sợ hãi.”

“Hửm? Anh cũng biết sợ à?”

“Trước đây thì không, nhưng bây giờ có rồi.”

Tựa như trong mơ, anh nhẹ nhàng thầm thì bên tai cô: “Sợ bản thân không đủ tốt; sợ em chỉ nhất thời cao hứng mà đồng ý với anh, cuối cùng sẽ có một ngày rời đi; sợ thời kỳ quen thử không thông qua khảo hạch, rất nhiều rất nhiều…Anh hiện giờ không tốt, nhưng không phải sẽ mãi mãi như thế.”

Ân Chi Dao nghe lại hai lần, khóe mắt cô ươn ướt, tiếp tục gửi tin: “Chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Đặt điện thoại xuống, Ân Chi Dao khép mắt, rơi vào trong mộng.

Anh tựa như ánh trăng nơi đáy lòng cô, dù tròn hay khuyết, đều là sự tồn tại tốt đẹp nhất.

………….

Sáng hôm sau, Ân Chi Dao và các bạn cùng phòng xuống lầu, xa xa đã trông thấy Trình Vọng cầm cà men chờ cô dưới tàng cây.

Ân Chi Dao kinh ngạc kêu một tiếng rồi chạy về phía anh.

Anh mặc áo len màu đen, xem ra rất có tinh thần, giữa ngày đông làn da anh càng thêm sáng, khi hô hấp cũng có làn sương trắng.

Ân Chi Dao chạy đến trước mặt anh, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Trình Vọng nhấc tay quấn lại khăn quàng cổ màu đỏ cho cô, vuốt vuốt rồi nói: “Đêm qua ngủ không ngon.”

“Dạ?”

“Vì muốn gặp em, khó khăn lắm mới chịu được tới khi trời sáng.” Anh quơ quơ cà men trong tay: “Luộc trứng cho em, có cả cháo nữa.”

Ân Chi Dao cảm động không thôi, nhận lấy cà men, ra vẻ bình thản nói: “Bạn trai, biểu hiện không tệ nhỉ.”

Trình Vọng nhìn gương mặt mộc mạc của cô nhóc, khóe môi khẽ cong lên, dường như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.

“Một lúc nữa anh còn có tiết sao?”

“Hôm nay không có, nhưng cần đến công ty thực tập.” Trình Vọng nhìn đồng hồ: “Gần đến lúc phải đi rồi.”

Ân Chi Dao thấy anh mặc phong phanh như vậy thì vội tháo khăn quàng cổ lông dê của mình xuống, quấn lên cổ anh, cẩn thận buộc lại: “Mùa đông Bắc Thành lạnh lắm, anh phải mặc dày chút.”

Đáy mắt Trình Vọng thấp thoáng ý cười, giọng cũng hơi cao lên: “Đau lòng cho anh?”

“Mặc dù chỉ là giai đoạn quen thử, nhưng…” Ân Chi Dao hơi xấu hổ liếc anh một cái, vẫn như cũ nghiêm túc nói: “Nhưng cũng là bạn trai mà, em đau lòng cho bạn trai em không được sao.”

“Vậy xin bạn gái phải đau lòng vì anh, thương anh nhiều nhiều nhé.”

“Anh buồn nôn quá.” Ân Chi Dao đẩy anh: “Mau đi làm đi.”

Trình Vọng xoay người bước vài bước rồi lại quay đầu quyến luyến nhìn cô một cái. Ân Chi Dao nhìn anh đi, vẫy vẫy tay: “Đi mau đi.”

Anh cười với cô, tựa như một cậu bé to xác ngây ngô.

……

Trong căn-tin, Ân Chi Dao mở cà men Trình Vọng chuẩn bị cho cô, có trứng gà đã được bóc vỏ, còn có cháo rau củ ninh nhừ nóng hôi hổi, bên trên còn có súp lơ luộc, thậm chí mấy quả cà chua đã được rửa sạch.

Bạn cùng phòng thán phục nhìn bữa sáng thịnh soạn thế này, ngưỡng mộ không thôi.

“Đây rốt cuộc là bạn trai thần tiên gì thế!”

“Chi Chi, cậu xác định anh ấy là nam thần cậu đau khổ yêu suốt ba năm?”

“Sao mình thấy thế nào cũng giống hành động lấy lòng thế!”

……….

Ân Chi Dao không phải cô gái chậm tiêu, cô có thể cảm nhận được dụng tâm của Trình Vọng, có thể cảm giác được anh thật sự thích cô, tựa như cô nhiều năm trước cũng cẩn thận quý trọng và che chở anh như thế.

Đại khái, cô thật sự sẽ trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời này rồi.

Sau khi hai người chính thức bên nhau, bất luận Trình Vọng bận rộn cho việc tốt nghiệp thế nào nhưng hễ có thể tranh thủ thời gian thì đều sẽ tới gặp cô, khi không gặp được cũng sẽ dành thời gian gọi điện gửi tin.

Có điều, bạn trai quá bắt mắt thi thoảng cũng xuất hiện vài vấn đề nhỏ. Học viện nghệ thuật đông nữ sinh, con gái bình thường khi tụ lại một chỗ thì đề tài bàn tán chính là bạn trai nào nào đó.

Tần suất xuất hiện của Trình Vọng ở trường quá cao, đương nhiên cũng thu hút sự quan tâm của các cô ấy, lên diễn đàn cũng sẽ thường xuyên nổi lên một vài bài post hết sức nhàm chán—

“Mình từng gặp bạn trai Ân Chi Dao rồi, chẳng phải chính là người sửa điện thoại ở con phố sau trường à?”

“Bạn nói vậy mình cũng sực nhớ, tiệm điện thoại nổi danh trên mạng đó thật sự rất được yêu thích, anh trai dán màn hình đẹp trai hết sẩy, nhưng lại là bạn trai Ân Chi Dao mất rồi.”

“emmm, ờ…chỉ nhìn mặt thì cũng được, nhưng điều kiện thì….”

“Mình cảm thấy tìm bạn trai vẫn là không thể chỉ nhìn mặt, nhan sắc là cái không quan trọng nhất, chủ yếu vẫn là năng lực.”

“Trong trường có nhiều người theo đuổi cậu ấy như vậy nhưng đều thất bại, tiêu chuẩn chắc hẳn rất cao rồi, không ngờ lại bại bởi một anh trai dán màn hình điện thoại.”

“Mấy người nào đó trong lầu, vị chua cũng nồng quá đấy!”

“Lầu trên mắc cười ghê, dán màn hình điện thoại thì cao lắm là xuất thân từ trường nghề kỹ thuật thôi, có gì mà chua chứ.”

“Đúng đó, mình chỉ thấy tiếc cho Ân Chi Dao, điều kiện như vậy nhưng lại tìm bạn trai học lực kém thế.”

“Đẹp trai cũng có tác dụng ấy mà.”

………

Toàn bộ quá trình, Ân Chi Dao không chút để ý đến những lời đồn nhảm của những người xung quanh, cô không cần giải thích với họ làm gì.

Trình Vọng mà cô thích chính là chàng thiếu niên ưu tú khiến người ta lóa mắt, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa sáng. Cô thấy anh chỗ nào cũng tốt, hà tất phải cãi vã với người ngoài.

Anh tựa như bảo bối của cô, tốt nhất là giấu nhẹm đi, không để cho người khác trông thấy.

Có điều rất nhanh, có quần chúng vây xem thấy chuyện bất bình đã ném ra tấm ảnh trao giải quán quân cuộc thi lập trình quốc tế đăng trên trang đầu mạng đại học Bắc Thành bên cạnh, chát chát chát thay Ân Chi Dao vả mặt—

“Mở to đôi mắt đỏ quạch của mấy người ra mà nhìn cho rõ, dán màn hình thì sao, người ta là nhân tài khoa máy tính cách vách, hotboy đại học Bắc Thành.”

Thật sự giáng một đòn nặng khiến những lời châm chọc khiêu khích trước đây căn bản đều tan thành mây khói, rất nhanh, bài post này liền chìm xuống.

Ân Chi Dao không muốn bạn trai nhà mình quá rêu rao để rồi lại bị người khác nhớ thương, dứt khoát nói với Trình Vọng: “Anh, sau này chúng ta gặp nhau bên ngoài trường đi.”

“Tại sao?”

“Bị người ta bắt gặp không tốt.” Ân Chi Dao lo Trình Vọng nhận ra tâm tư cùng cảm giác bất an của mình nên chỉ nói đơn giản: “Các bạn đều nhận ra anh, nói anh là đóa hoa của tiệm sửa điện thoại nổi tiếng trên mạng.”

Trình Vọng cười nhạt, đưa tay búng trán cô: “Chán ghét anh?”

“Đúng đó, chán ghét anh.”

“Được rồi, vì thể diện của em gái, sau này chúng ta hẹn nhau bên ngoài.”

Việc hai người thường làm nhất chính là tản bộ quanh trường hay đi dạo ở phố shopping khu đại học, hoặc ngồi trong công viên nói chuyện phiếm.

Tựa hồ như cũng không làm gì khác, mặc dù có xem phim ở rạp thì phần lớn thời gian, tâm tư Ân Chi Dao cũng không đặt trên bộ phim mà chủ yếu cẩn thận cảm nhận từng giây từng phút được ở bên anh, mỗi một lần cánh tay chạm nhau, mỗi một lần anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà quyến luyến….

Trong công viên, gió nhẹ thổi mang theo hơi thở lành lạnh sắp tới của mùa xuân, xung quanh bình thường cũng có các cặp tình nhân ngang qua, tay trong tay, thậm chí dưới bóng cây lay động, còn có đôi tình nhân ôm ấp hôn nhau.

Trông thấy mấy cảnh này Ân Chi Dao sẽ luôn vội dời mắt đi hướng khác, tâm tình có vài phần ngượng ngùng cùng căng thẳng.

Trình Vọng nhìn cô nhóc ngay cả thấy người ta yêu đương mà cũng xấu hổ thì trong lòng trái lại có chút ngứa ngáy, nói với Ân Chi Dao: “Kể ra thì thời gian thử việc của anh qua rồi nhỉ?”

“Hả?”

“Chính là thời gian thử làm bạn trai, qua rồi chứ?”

Ân Chi Dao suýt nữa quên mất vụ thời gian thử việc này, giờ anh nhắc cô mới nhớ ra.

“Nửa năm nay biểu hiện của anh không tệ chứ.”

“Miễn cưỡng thông qua.” Ân Chi Dao ngắm phố phường rực rỡ ánh đèn trước mặt, cười nói: “Tiếp tục cố gắng nhé.”

Trình Vọng cầm tay cô, nhét vào trong túi áo ấm áp của mình, nhẹ siết tay cô nói: “Tiếp tục cố gắng không thành vấn đề, nhưng anh có thể chuyển lên chính thức không?”

“Lên chính thức và thử việc có khác biệt sao?”

“Đương nhiên.”

Theo Ân Chi Dao thấy thì chẳng khác gì cả, chỉ là không ngờ Trình Vọng vậy mà còn so đo loại chuyện thế này, cô hoàn toàn không chút để tâm.

“Khác thế nào ạ?”

Trình Vọng dừng bước, rũ mắt nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm dâng lên vài phần dục vọng: “Muốn biết sao?”

Cô nhóc trông thấy rõ ràng ánh mắt của anh, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, vội dời tầm mắt sang bên cạnh, nhỏ giọng: “Nói thử xem nào.”

“Không nói ra được, cần dùng hành động.”

Dứt lời, Trình Vọng liền tiến đến gần, dịu dàng khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô.

Chỉ là sự tiếp xúc rất rất nhẹ, tựa như lông vũ lướt qua, sau khi chạm vào thì liền lập tức tách ra.

Đầu óc Ân Chi Dao như ấm nước sôi, tu tu tu bốc hơi, đôi mắt đen láy khẽ mở to, không dám tin nhìn anh.

Khóe môi Trình Vọng nhếch lên, ngũ quan sắc nét cũng vì thế càng có lực công kích cực hạn: “Cảm giác được sự khác nhau?”

Ân Chi Dao nhìn đôi môi gợi cảm của anh, thấp giọng: “Có hơi nhanh, cảm giác cũng không rõ lắm.”

Còn chưa dứt lời thì Trình Vọng đã lần nữa hôn cô.

Lần này, anh không lướt qua mà dùng lực đoạt lấy, răng môi giao nhau, đòi hỏi càn quét, trong đó hàm chứa dục vọng lẫn khát khao vô hạn, dịu dàng nhưng lại vô cùng mãnh liệt.

Ân Chi Dao căn bản không chống đỡ nổi tham luyến như vậy, cô vốn định lùi về sau nhưng Trình Vọng đã đưa tay ôm lấy eo cô khẽ nhấc lên, cô liền bị ép kiễng chân, tựa như thuận theo anh, tiếp nhận công kích của anh, mãi tới khi cánh môi bắt đầu trở nên tê dại.

Lần này, anh hôn cô rất lâu. Khi tách ra, Ân Chi Dao cảm thấy đầu óc mình hình như sắp hỏng rồi, có chút ủy khuất nhìn anh, đồng tử lấp lánh ánh nước, hấp dẫn dụ hoặc.

Môi Trình Vọng cũng hơi đỏ, anh ngắm nhìn cô, khóe môi lại nhếch lên thành ý cười xấu xa: “Bây giờ cảm giác được rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.