Ân Chi Dao không thể không thừa nhận khát vọng của bản thân đối với Trình Vọng. Thật ra trước đây từ rất sớm đã có rồi, thậm chí trong đầu còn vẽ ra vô số lần cảnh cô và anh hôn nhau, trên băng ghế công viên, trong rạp phim mờ tối, ở đầu phố người người qua lại…nụ hôn ấm áp mà lãng mạn.
Nhưng tới khi tất cả mọi việc thật sự xảy ra, Ân Chi Dao không ngờ rằng nội tâm mình lại trào dâng như vậy, so với ấm áp mà lãng mạn thì cảm giác mãnh liệt cuộn trào nhiều hơn.
Sau hôm ấy, Trình Vọng chuyển sang nhân viên chính thức, công việc bắt đầu trở nên bận rộn.
Thời gian hai người gặp nhau rất ít, dù có gặp cũng chỉ vội vội vàng vàng cùng ăn bữa cơm rồi anh lại phải quay về tăng ca.
Ân Chi Dao biết anh rất nỗ lực, cho nên cô cũng không hề lơi lỏng, ngày ngày đều vùi mình trong phòng vẽ.
Cô rất có thiên phú hội họa, lại rất cố gắng, vì vậy cũng được các lão sư trong học viện coi trọng, thường xuyên đề cử tranh của cô tham gia triển lãm.
Là vàng thì bất luận thời điểm nào ánh sáng cũng sẽ không bị che lấp. Vào năm ba, Ân Chi Dao đã trở thành họa sĩ trẻ tuổi nhất, có tiềm lực nhất trong giới.
Mọi việc dường như dần dần trở nên tốt hơn, nhìn bàn học trong ký túc hết thêm một chiếc cúp lại thêm một giấy chứng nhận, Ân Chi Dao cảm thấy bản thân cũng bắt đầu từ từ xứng với anh hơn.
Tất cả nỗ lực của cô chính là để có thể đủ tư cách đứng bên cạnh anh, cùng anh trở thành trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Trong suy nghĩ của Ân Chi Dao, Trình Vọng trước giờ luôn được bọc trong hào quang thần linh, có thể nhìn nhưng không thể với tới. Sự kiêu ngạo, tự tôn cùng ưu tú của anh khiến vạn vật trong đáy mắt cô đều có vẻ ảm đạm.
Mãi tới một ngày, thầy hướng dẫn dẫn Ân Chi Dao tới nhà hàng Thế Kỷ Thành dùng cơm, giữa chừng cô rời đi toilet, lúc quay trở lại ngang qua một căn phòng thì bỗng nghe thấy tiếng Trình Vọng.
Trong tiếng người huyên náo, cô mẫn cảm nghe được thanh âm đặc trưng của anh. Hình như anh đang cười, vừa cười vừa nói vài lời khách sáo.
Ân Chi Dao xuyên qua khe cửa trông thấy anh mặc tây trang, đang mời rượu lãnh đạo công ty, nụ cười vẫn ấm áp khiêm tốn như cũ, nhưng không phải chàng thiếu niên ngang tàng trước đây.
Sau đó có lãnh đạo tới mượn rượu quở trách anh vài câu, anh cũng im lặng tiếp thu, cũng uống nhiều hơn vài ly.
Tim Ân Chi Dao cảm giác như bị kim châm, từ trong mắt anh, cô có thể nhìn thấy áp lực cùng nhẫn nhịn.
Trình Vọng trước giờ chưa từng nhắc những chuyện này với Ân Chi Dao, cô cho rằng công việc của anh rất thuận lợi, mỗi tháng có thể nhận được một khoản lương kếch sù, phần mềm game viết ra cũng rất được hoan nghênh.
Anh luôn nói, bây giờ phải tích lũy kinh nghiệm chuẩn bị cho tương lai.
Cô không ngờ rằng thiếu niên trượt ván ngạo nghễ phóng khoáng năm ấy sẽ có một ngày cũng mặc tây trang xã giao trên bàn tiệc cùng người khác như vậy, trên mặt là nụ cười mỉm không thuộc về mình, làm những chuyện bản thân không thích.
Cô giật mình nhớ tới lời anh từng nói, trưởng thành rồi, vui vẻ sẽ dần mất đi.
Lúc hai người ở cạnh nhau, Trình Vọng chưa bao giờ để lộ ra bất kỳ tâm tình không vui nào.
Ân Chi Dao vẫn luôn cho rằng mọi việc đều tốt đẹp.
Sau bữa cơm, Ân Chi Dao không quay về cùng các lão sư mà luôn ngẩn người trong một góc ở sảnh khách sạn, chờ Trình Vọng.
Rất nhanh, các lãnh đạo của công ty Trình Vọng đi ra đại sảnh, Ân Chi Dao vội núp sau cây cột, tránh để bị anh trông thấy.
Cả đoàn người ra khỏi khách sạn, Trình Vọng sau khi tiễn lãnh đạo lên xe thì đứng cô độc một mình trên đường một lúc, hít gió lạnh.
Đột nhiên, bụng bỗng quặn lên, anh chống vào cột đèn đường trực tiếp nôn.
Ân Chi Dao thấy vậy liền vội vàng muốn chạy tới, nhưng sau khi đi được hai bước thì cuối cùng vẫn nhịn xuống, quay trở lại sau cây cột.
Trình Vọng nôn một lúc, nôn ra rượu thì hình như thoải mái hơn nhiều, cởi tây trang cầm trên tay, mặc sơ mi mỏng bước đi trên đường phố lạnh lẽo.
Tim Ân Chi Dao co rút từng cơn.
Trình Vọng thường chia sẻ với cô về mục tiêu tương lai, nói Trình gia trong tay anh chắc chắn có thể đông sơn tái khởi.
Cô mê luyến nhìn ánh sáng nơi đáy mắt anh, cũng từng nói đùa, đem lời mà trước đây Tạ Uyên nói với cô cổ vũ anh: “Hạo phong bằng tá lực, tống ngã thượng thanh vân.”
Thế nhưng, Trình Vọng lại xoa đầu cô, cười nói: “Phải là đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thưởng cửu vạn lý.”
Trích trong bài Thượng lý ung (Lý Bạch)
Chim bằng một ngày cùng gió bay lên. Cưỡi trên gió lốc, bay thẳng lên chín vạn dặm.
Đúng vậy, đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thưởng cửu vạn lý, bao nhiêu oai hùng cùng lãng mạn, anh cho cô một tương lai đầy hứa hẹn và lãng mạn nhất, nhưng lại một mình đón nhận những vết cắt gọt, mài giũa đớn đau nhất của hiện thực.
Ân Chi Dao vốn muốn đi theo anh, tiễn anh về nhà, nhưng không ngờ điện thoại lại vang lên, Trình Vọng vậy mà lại gọi cho cô.
Ân Chi Dao đứng cách sau lưng anh xa xa, nhận điện thoại, dịu dàng nói: “Anh Trình Vọng.”
“Ngủ rồi?” Giọng anh nghe ra được có phần khàn khàn, nhưng tâm trạng vẫn như bình thường.
“Chưa.” Ân Chi Dao nói dối: “Mới từ phòng vẽ đi ra, đang định quay về phòng ngủ, anh thì sao.”
“Anh cũng mới từ khách sạn ra, phản hồi của khách hàng về game mới rất tốt, lãnh đạo mở tiệc mừng công cho anh.”
Mắt Ân Chi Dao rơm rớm, cô biết anh nói vậy là để cô yên tâm, cô thật sự cho rằng công việc của anh mọi thứ đều thuận lợi.
“Chúc mừng anh.” Cô cố nén tâm tình cuồn cuộn, nói: “Em cũng đăng ký game của anh, thật sự chơi rất thích, em còn nạp hết một trăm tệ.”
Trình Vọng: “Có ngốc không hả, em nói với bạn trai em, muốn trang bị nào, bạn trai sẽ cho em.”
“Vậy em..sau này em biết rồi.”
Ân Chi Dao đã bắt đầu có chút nghẹn ngào, nhưng Trình Vọng hơi say nên không nhận ra.
Anh đi trên con phố gió thổi lạnh lẽo, cười nói: “Không có gì, chính là…bỗng hơi nhớ em, muốn nghe giọng nói của em.”
“Ừm.” Cô che miệng: “Em rất ổn, buồn ngủ rồi.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, anh.”
……….
Ân Chi Dao vẫn luôn đi theo Trình Vọng tới tận tiểu khu anh ở.
Sau khi Trình gia phá sản, phần lớn tài sản đều dùng để trả nợ ngân hàng, căn hộ này là anh dùng tiền tích lũy từ khi đi làm trả khoản đặt cọc ban đầu, mặc dù diện tích không lớn nhưng rất ấm áp.
Cô đứng trước cửa tiểu khu một lúc, chuẩn bị rời đi nhưng lại không yên tâm cho lắm, lại gọi cho anh lần nữa, muốn hỏi thăm xem anh tới nhà chưa.
Nhưng lần này, điện thoại rất lâu lại không có ai nghe máy.
Ân Chi Dao gọi hai lần đều không có người bắt. Sau khi ngắt điện thoại, cô vội vàng chạy vào tiểu khu.
Bảo an nhận ra gương mặt quen thuộc nên cũng không hỏi nhiều liền để cô vào trong. Ân Chi Dao bước chân gấp gáp chạy vào tòa lầu.
Cửa thang máy mở ra ở tầng 18, Ân Chi Dao bước ra nhưng phát hiện Trình Vọng còn chưa vào cửa nhà mà đang ngồi dựa lưng vào tường, hình như ngủ rồi.
Bởi vì có người đến nên đèn cảm ứng sáng lên, mắt Trình Vọng bị chói, theo phản xạ đưa tay che, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ, còn cho rằng mình đang nằm mơ.
“Kiki…”
Ân Chi Dao chạy đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, nén nhịn cảm giác cay xè trong mắt, đau lòng dùng tay áo lau khóe môi anh: “Ngốc, rõ ràng không uống được rượu còn uống nhiều như vậy.”
Đáy mắt Trình Vọng có nét mơ màng mang theo dục vọng, thoáng cong môi với cô: “Ông đây tiêu rồi, ngay cả trong mơ cũng là em…”
“Mật mã là bao nhiêu?” Ân Chi Dao đứng dậy muốn ấn mật mã khóa cửa.
Thế nhưng Trình Vọng lại nói: “Quên rồi.”
“Sao lại có thể quên chứ!”
“Bằng không em cho rằng sao anh lại ngồi đây chứ.”
Ân Chi Dao có chút cạn lời, ông nhãi này say khướt rồi vẫn không quên cãi nhau với cô.
Anh không nhớ mật mã, chỉ có thể thử vậy, trước thử sinh nhật anh, lại thử ngày sinh nhật cô, kết quả đúng là sinh nhật của bản thân.
Cô đỡ Trình Vọng đứng dậy vào nhà.
Không ngờ cửa vừa khép thì Trình Vọng đã giữ chặt cô, nụ hôn nóng rực rơi xuống.
Ân Chi Dao không kịp đề phòng, bị động đón nhận sức ép của anh, lưng đè lên góc tường nơi huyền quan nên hơi đau.
Dù anh say nhưng vẫn rất quan tâm, duỗi tay vòng ra sau lưng cô, chắn góc nhọn đó thay cô, đồng thời nhẹ xốc cô lên, khiến toàn thân cô đều rướn cao hơn chút.
Lông mi Ân Chi Dao khẽ run, đầu óc cũng mơ màng.
Nụ hôn này mang theo men say ngà ngà, nóng rực cùng mãnh liệt. Anh tỉ mỉ cắn cắn, trong ôn nhu cực hạn lại chứa đựng thô lỗ không cách nào khống chế…
Ân Chi Dao cảm giác được anh mất kiểm soát, thử thoát ra nhưng anh lại dựa sát vào cô, tay cũng khống chế cơ thể yếu ớt của cô, không cách nào giãy ra được.
“Nhịn…lâu rồi.” Hơi thở anh nóng rực, nói: “Nếu đã là mơ, anh sẽ không khách sáo.”
Dứt lời, liền có động tác không ngờ đến.
Ân Chi Dao mở to mắt trừng trừng, cảm giác được sống lưng rùng lên một cái, toàn thân mềm nhũn.
Cô cắn môi lấy sức, dùng lực cắn mạnh anh một cái.
Đau đớn rất nhỏ ấy rốt cuộc khiến anh tỉnh táo đôi chút, hơi tách ra, tay ấn mở công tắc đèn trên tường.
Trông thấy gương mặt đỏ bừng của cô nhóc, đáy mắt ẩn chứa nước mắt long lanh, oán trách nhìn anh, tựa như bị ủy khuất to bằng trời.
Môi cô vẫn còn sắc đỏ tươi, hết sức dụ hoặc.
Trình Vọng thật sự không nhịn được, lại rất cầm thú hôn cô. Lần này càng nhiều ôn nhu, tựa như trấn an, lại tựa như xin lỗi.
“Sao em lại đến đây.” Khi hô hấp, anh nâng mặt cô lên, dịu dàng hỏi: “Hệt như trong mơ.”
Ân Chi Dao nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nhón chân chủ động hôn đáp trả anh, nói: “Bỗng dưng…nhớ anh nên qua xem thử.”
“Nhớ anh.” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ cong lên: “Sao lại nhớ anh?”
Ân Chi Dao rốt cuộc duỗi tay ra, vòng quanh eo anh, dùng sức ôm lấy anh: “Bởi vì em thật sự rất thích anh, từ khi anh còn chưa biết thì đã thầm thích anh rồi.”
“Em cũng muốn có thể trở thành người được anh vô cùng yêu thích, như vậy vào lúc anh mất mát không vui em sẽ là người đầu tiên có thể ở bên cạnh anh, chia sẻ cùng anh, để anh trở nên vui vẻ.”
“Trình Vọng, em thật sự rất thích anh, nhiều hơn cả anh thích em.”
Thật ra rất lâu sau này, Trình Vọng vẫn cho rằng đêm ấy là một giấc mơ, một giấc mơ đáng để cất giấu tận cõi lòng cả một đời.
Lúc anh tiến vào thế giới của cô, hai linh hồn cùng hòa hợp, mọi thứ xung quanh vốn cho rằng bình thường phàm tục bỗng chốc trở nên dạt dào hứng thú.
Cảnh trong mơ gió mát trăng thanh, hoa núi khắp chốn, bầu trời đầy sao đều rơi vào trong mắt cô.
Khi Trình Vọng tỉnh giấc, thiếu nữ không ở cạnh anh. Anh hơi ngồi dậy nhưng thấy cô đang ngồi cạnh cửa sổ, trên người mặc sơ mi trắng của anh. Chiếc áo không dài không ngắn, vừa đủ che đôi chân trắng nõn thon thả của cô.
Ánh mặt trời xuyên qua màn cửa màu trắng rọi vào trong pòng, phác họa một bên đường nét gương mặt cô, cực kỳ xinh đẹp.
Cô ngồi trên tấm đệm chỗ cửa sổ, trong tay cầm bút chì cùng một quyển sổ, vừa quan sát anh vừa vẽ phác họa, hình như đang vẽ anh.
Anh thoáng híp mắt, lại nhìn nửa thân trên không mặc gì của mình, hỏi: “Em đang vẽ gì vậy?”
“Vẽ anh đấy, giống không?” Ân Chi Dao cho anh xem bản phác họa bằng bút chì của mình.
Trình Vọng đứng dậy bước qua, cầm giấy vẽ trong tay cô. Bức hoạ chính là khung cảnh anh đang ngủ say, nửa người trên nửa giấu nửa che, mơ hồ có thể trông thấy đường nét da thịt, rất chi dụ hoặc.
Anh dùng quyển sổ gõ đầu Ân Chi Dao: “Anh trong mắt em chính là bộ dạng như vậy?”
Ân Chi Dao cười rạng rỡ, cũng mang theo vài phần không nghiêm túc duỗi tay ôm cổ anh: “Anh trong mắt em vĩnh viễn không chỉ có như vậy.”
Trình Vọng thuận thế ôm cô: “Ca ca cái gì cũng cho em nhìn hết rồi, có chút không cam…Liệu có phải cũng nên để ca ca nhìn thử.”
Ân Chi Dao sợ hãi vùng vẫy, hai người ầm ĩ ở trên giường quấn lấy nhau.
Tình ý đêm qua chưa hết, đều được bù lại.
Khi Ân Chi Dao năm tư đại học, Tạ Uyên ra tù.
Trình Vọng và Ân Chi Dao cùng đi đón anh. Biết chuyện hai người bên nhau, Tạ Uyên cũng không thấy bất ngờ.
Ở cổng trại giam, Ân Chi Dao kéo anh lên xe. Anh dừng bước, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng thốt ra câu nói đã trì hoãn bấy nay: “Xin lỗi.”
Xin lỗi, vì những chuyện trong quá khứ…
Thật ra, với Ân Chi Dao mà nói, ba cô quả thực vì anh mà chết, nhưng anh cũng là người bị hại, cũng đã vì hành động của bản thân mà trả giá nặng nề.
Quá khứ ai đúng ai sai, kỳ thực sớm đã không cách nào phân định rõ.
Đã phân không rõ thì dứt khoát không tính nữa.
Trên đường về, Trình Vọng hỏi Tạ Uyên đã có dự định gì chưa.
Tạ Uyên chỉ nói còn chưa nghĩ xong.
“Nếu chưa nghĩ xong thì có thể tới công ty của tôi.” Trình Vọng đưa cành ô liu* cho anh.
*ra tay giúp đỡ.
Hai năm qua, Trình Vọng và mấy người bạn dựa trên hạng mục nghiên cứu mà mình giỏi nhất gầy dựng công ty game của chính mình, mặc dù công ty nhỏ nhưng kinh doanh cũng không tệ, tình hình trước mắt rất khả quan.
Ân Chi Dao vốn cho rằng Tạ Uyên sẽ từ chối lời mời của Trình Vọng, không ngờ anh thế nhưng lại đồng ý: “Được, tôi sẽ tới, nhưng có rất nhiều thứ không hiểu, cậu phải giải thích rõ mới được.”
“Không thành vấn đề, tôi tin năng lực học hỏi của anh.”
Ân Chi Do cứ ngỡ Tạ Uyên sẽ từ chối vì một người hết sức kiêu ngạo như anh, bất kỳ lúc nào cũng không muốn nhận sự đồng tình và thương hại của người khác.
Cô quan tâm nói: “Anh thối, nếu anh không tình nguyện cũng không sao, không cần vì em….”
“Anh muốn ở cạnh em.” Tạ Uyên ngắt lời cô, giọng điệu hết sức bình thản: “Bù đắp ba năm đã mất này.”
Nhìn em gái yêu thương nhất trưởng thành, lập gia đình, có cục cưng dễ thương, sau đó hạnh phúc mà già đi.
Đời này của anh coi như viên mãn.
Trình Vọng tiễn Tạ Uyên đến cửa nhà, xuống xe từ trong cốp lấy hành lý đưa cho anh.
Lúc rời đi, Tạ Uyên vẫn luôn một mực giữ im lặng nhìn thiếu nữ trong xe, cuối cùng lên tiếng nói với Trình Vọng: “Đối xử tốt với em ấy, em ấy thích cậu lâu lắm rồi.”
Rất lâu rất lâu.
Trình Vọng trịnh trọng gật đầu, cười khẽ: “Tôi cũng thế.”
Tôi cũng thích em ấy, rất lâu rất lâu rồi.
…………
Lễ tốt nghiệp, Ân Chi Dao cầm bằng chứng nhận sinh viên ưu tú trong tay.
Bốn năm đại học thuận lợi tốt nghiệp, Kiều Chính Dương, còn có Đỗ Gia Dĩnh, thậm chí Tạ Uyên đều đến tham gia lễ tốt nghiệp của cô.
Có điều Trình Vọng vẫn chưa đến. Ân Chi Dao vốn định gửi tin nhắn cho anh, nhưng nghĩ có lẽ vì chuyện công ty hay vì công việc bận rộn nên không thúc giục anh.
Hai người bên nhau sẽ không giống khi thầm yêu một người. Cô vốn tưởng rằng dựa vào sự yêu thương của anh, cô ước chừng cũng có thể giống như phần lớn các cô gái đang yêu, tùy hứng cùng làm càn.
Nhưng trên thực tế, Ân Chi Dao không làm được điều này. Hầu hết thời gian cô chỉ giả vờ rất tùy hứng mà thôi.
Cô nguyện ý thấu hiểu anh, cũng âm thầm trao anh sự cổ vũ to lớn nhất.
Kiều Chính Dương kéo Ân Chi Dao chụp chung không ít ảnh, cuối cùng còn lấy mũ cử nhân của cô đội lên đầu mình, lần nữa làm sinh viên mới tốt nghiệp.
Ân Chi Dao vất vả lắm mới có thể dứt khỏi Kiều Chính Dương, ra khỏi hội trường lớn.
Ánh mặt trời ấm áp nhẹ chiếu lên mặt cô, cô nheo mắt lại, dưới tàng cây long não cách đó không xa, một thiếu niên mặc T-shirt thoải mái màu lá phong, dưới chân là hai tấm ván trượt, xa xa vẫy vẫy tay với cô.
Tựa như thiếu niên năm nào.
Ân Chi Dao chạy qua, Trình Vọng đá ván trượt đến chân cô, nói: “Anh trai chơi với em một lát.”
Ân Chi Dao cười vui vẻ: “Em tốt nghiệp rồi đó, lớn rồi không chơi nữa.”
Trình Vọng nhướn này: “Ai nói em lớn rồi?”
Ân Chi Dao chỉ bộ đồ cử nhân trên người mình, “Sau lễ tốt nghiệp thì em là người lớn chân chính rồi.”
“Trong mắt anh trai, kiki vĩnh viễn là một nhóc con mười tám tuổi.”
Trình Vọng đạp ván lượn quanh cô một vòng, sau đó chắp tay sau lưng trượt ra xa: “Tiểu quỷ, đuổi theo anh.”
Ân Chi Dao vội nhảy lên ván đuổi theo anh. Dưới bóng cây loang lổ ánh sáng, hai người cứ thế một trước một sau hóng gió.
Ân Chi Dao nhìn bóng lưng phóng khoáng thoải mái của thiếu niên phía trước, thoáng chốc bỗng nhớ tới thời trung học.
Lúc thích anh nhất, Ân Chi Dao vô cùng hi vọng mình mau chóng lớn lên.
Nhưng sau khi ở bên anh, cô mới hiểu được rằng trong mắt người yêu chân chính, bạn vĩnh viễn sẽ không thể trưởng thành.
Tựa như hiện tại, khi cô nhìn anh, vẫn chỉ là chàng thiếu niên tùy hứng cuồng vọng thời niên thiếu như trước.
Trình Vọng dừng ván trượt, quay người chờ cô tới bên cạnh, sau đó nắm tay cô cùng nhau ra khỏi khuôn viên trường.
Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, cơn gió ấm áp, tàng cây đung đưa, xào xà xào xạc.
Cô biết, có lẽ cô vĩnh viễn cũng sẽ không trưởng thành.