Sau khi mọi người tụ họp lại, Hạ Vũ kể chuyện đã xảy ra. Từ chuyện trên tàu, đi đến đảo luyện tập. Hạ Vũ có kể lại chuyện ở nhân ngư tộc, song không đề cập tới Nước Mắt Nhân Ngư. Mọi người nghe chuyện xong, không khỏi thổn thức.
“Thảo nào mấy ngày trước có biến động lớn như vậy.” Hạ Nam cảm thán “Nhân ngư tộc tuyên bố phong ấn cả tộc, như vậy phế nhị nam hậu liệu đi đâu?”
“Con cũng không biết.” Hạ Vũ trầm ngâm. “Cha, mọi người ở nhà thì sao?” Ý nàng muốn hỏi chuyện gần đây. “Tiêu Ngũ tỉ đâu rồi đại ca?”
“Nàng ấy có chuyện về nhà rồi.” Hạ Phong không sao cả nói
“Muội mấy ngày trước trên đường lớn nghe được chuyện rất thú vị đó. Đại ca, huynh trở thành Phong công tử nổi danh đứng thứ năm trong bảng xếp hạng từ khi nào rồi?” Hạ Vũ trêu ghẹo
“Muội đó, toàn nghe mấy chuyện không đâu.” Hạ Phong buồn bực
“Cái này ta biết” Hạ Tinh cười hắc hắc “Bảng xếp hạng mười mĩ nam tử đó, ta về trước muội nên có nghe qua. Muội muội ngươi muốn nghe không?”
“Đứng thứ nhất là Kì vương Nhị vương gia Thượng Quan Kì. Người này nghe nói nổi tiếng phong lưu, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái không kiềm chế, năm nay đã 25 tuổi nhưng 5 năm liền vẫn đứng đầu bảng xếp hạng mĩ nam. Hắn không chỉ ăn chơi nổi tiếng mà còn là ma pháp sư cao cấp, một kẻ rất có năng lực trong hoàng gia.”
“Đứng thứ hai là Hạ Doãn, kẻ này có lẽ muội đã biết, là đại công tử cháu đích tôn Hạ thừa tướng, cháu hoàng thượng. Ôn nhu nho nhã nổi danh, người ta gọi hắn là công tử như ngọc, cùng trang lứa với Nhị vương gia kia. Là một kẻ rất có năng lực, đề đã đến cao cấp.”
“Đứng thứ ba là Tiêu Lục của Tiêu gia, là một thiếu niên trẻ, cũng chính là đệ đệ Tiêu Ngũ tỉ. Hắn là một chiến sĩ cấp cao, hiện nay là thủ lĩnh của đội cận vệ hoàng cung, nghe nói là một lẻ khuôn mặt ngàn năm không đổi, nổi tiếng cứng ngắc. Nhưng mà hắn được xưng danh Lục phán quan, thiết diện vô tư, không sợ quyền thế.”
“Thứ tư chính là Đông Phương Cẩn Du, vị sư huynh trên danh nghĩa muội chưa gặp đó. Năm đó muội mới 3 tuổi, muội nhớ không? Chính hắn, cái tên tiểu bạch kiểm trắng trẻo đấy. Hắn cũng là công tử thế gia, thiên tài ma pháp sư của Thiên Nhai đó. Muội không biết ngoài lánh đời gia tộc và cao thủ ẩn thân, hiện nay Thiên Nhai thiếu nhân tài như thế nào đâu. Sư phụ muội Chiến Huyền Thiên lão nhân gia hiện nay là người có cấp bậc cao nhất cũng chỉ là Thánh Cấp kì cuối, còn chưa đột phá Thần Cấp, nói chi tiến tới ngoài Thần Cấp. Thế nhưng Đông Phương tiểu tử mới 17 tuổi mà đã đạt tới quân chủ kì cuối rồi.Mặc dù kém đại ca nhưng là như vậy đã được coi thiên tài thế hệ mới rồi.”
“Còn thứ năm dĩ nhiên đại ca muội, Phong công tử nổi danh vô tình lãnh khốc rồi. Muội không biết ngoài kia những lời họ nói về đại ca thế nào đâu. Sau lần tam công chúa kia tới quấy rầy, đại ca tức giận đến mức phá tan đội cận vệ công chúa, ném nàng ta bay ra ngoài thảm hại đến mức quần áo te tua. Đội cận vệ công chúa này có những ai? Có 2 cao thủ lên đến cấp 10, còn lại tám người cấp chín, thêm công chúa cũng mới tiến vào cao cấp, vậy mà đại ca đánh cho họ không thấy trời đất, kết quả lộ ra là đã đạt tới quân chủ. Tuy mấy năm nay không tăng cấp nhưng đã gây oanh động không nhỏ tới bên kia rồi.”
Hạ Tinh nói xong uống liền một hơi nước, đặt cốc xuống tiếp tục.
“Kì lạ là tên tiểu tử Chu Đường Ngọc kia lại leo lên được thứ tám. Mấy ngày trước gặp hắn mà ta suýt không nhận ra. Hắn hiện nay là thiếu chủ Chu gia. Chu gia mấy năm nay biến động lớn, hắn từ con của chi thứ đã leo lên ghế thiếu chủ, thủ đoạn thực không tồi, xưng danh Bách Hiểu Sinh công tử.”
“Muội muốn nghe chuyện mĩ nữ nữa ta có thể cung cấp. Nhưng ta đảm bảo kinh thành đệ nhất tài nữ cũng không bằng muội muội nhà ta. Các nàng sắp hết thời rồi. Năm sau có cuộc thi tài nữ 5 năm một lần, muội cũng đi thi đi.”
Hạ Tinh nói một hồi thấy khát nước, uống ừng ực, sau đó đánh giá Hạ Vũ, tặc lưỡi
“Không tồi, muội đúng là mĩ nữ. năm đó nương chúng ta cũng là mĩ nữ nổi danh đó. Muội không nên làm nhục mệnh nương.”
Hạ Vũ thấy đầu đầy hắc tuyến, nhưng đại khái cũng hiểu tình hình gần đây. Mĩ nam mĩ nữ nổi danh cũng thực nhiều người quen. Như vậy khi mình đi học, họ cũng ra trường rồi. Mình chính là thế hệ mới trong lời nói của Tam ca.
“Cha, con về.”
Bất chợt nghe giọng Hạ Vân, Hạ Vũ ngạc nhiên, kêu một tiếng “Nhị ca”. Hạ Vân cũng ngạc nhiên, mỉm cười
“Vũ nhi về rồi, càng lớn càng xinh đẹp rồi.”
Không khí trong nhà thoáng chốc cứng ngắc. Hạ Tinh trầm mặt xuống. Hạ Nam cũng thở dài. Hạ Vân chỉ cười rồi quay đi.
“Nhị ca…. Cha, có chuyện gì vậy?”
“Haizzz, nghiệt trướng a…” Hạ Nam thở dài “Con không nên biết thì hơn
“Đại ca.” Hạ Tinh bất mãn “Tinh linh và người căn bản không có kết quả. Còn muốn hắn ở rể, muốn hắn làm nam phi nữa. Nữ tinh linh kia có bao nhiêu nam nhân rồi ca có biết không? Hắn không đáng vì nàng ta mà trở nên như vậy.”
Thì ra là như vậy. Đại khái Hạ Vũ cũng hiểu được chuyện gì.
Nhị ca giảo hoạt như hồ li cũng có lúc vì chuyện tình cảm mà thất hồn lạc phách như vậy sao?
Yêu thật đúng là khó nói trước điều gì.
***
Mọi người trở lại công việc thường ngày. Sắp sinh nhật Hạ Vũ, Hạ Nguyệt và Hạ Vũ cùng Vũ Dực cùng nhập học vào tháng chín này. Trường học mà mọi người đăng kí là trường học ma pháp lớn nhất cả nước học viện Thiên Tôn. Hạ Vũ sau khi trở về nhàn rỗi cũng bắt đầu luyện tập đột phá cấp 12.
“Vũ tỉ, Vũ tỉ…”
“Chuyện gì vậy tiểu Bạch?” Hạ Vũ ngạc nhiên hỏi. Lâu nay không thấy tiểu Bạch.
Hạ Vũ nhảy vào trong không gian phong ấn thì thất kinh. Mọi thứ đang trở nên mờ đi, sắp tiêu thất. Hạ Vũ hoảng sợ, gọi to.
“Cầu Cầu, tiểu Bạch, chuyện gì thế này?”
Bỗng dưng, tất cả tối sầm đi. Hạ Vũ chưa kịp định thần lại thì ngất xỉu. Nàng chỉ còn nghe thấy tiếng “Vũ Vũ” mơ hồ.
Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?
Hạ Vũ thấy trái tim đau đớn, hít thở không thông. Khuôn mặt nàng trắng bợt dọa người. Nàng lại thấy đau tim. Không phải nàng đã khỏe lại sao? Không phải đã hết bệnh rồi sao?
“Hạ phu nhân, bà quyết định vậy sao? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới khả năng sinh sản sau này.”
“Tôi muốn phá nó.” Người phụ nữ điên cuồng cười “Nó là bước cản trong sự nghiệp của tôi.”
Khuôn mặt thật dữ tợn. Hạ Vũ không nhìn rõ, nhưng nghe rất rõ ràng.
“Bà điên rồi. Bà không thể phá nó.”
“Đó không phải con ông, ông quan tâm làm gì?” Người đàn bà cười lạnh
“Tôi sẽ nuôi nó. Trên danh nghĩa nó chính là con đẻ tôi. Bà không cần làm việc tổn hại âm đức đó. Mọi chuyện tôi sẽ gánh vác”
Rồi tiếng khóc nỉ non, tiếng an ủi.
Cảnh lại chuyển, Hạ Vũ thấy sống lưng lạnh toát. Đứa bé nhăn nhó, khó khăn thở bằng máy. Mẹ đứa trẻ vô cảm như thoát gánh nặng. Còn người đàn ông kia chỉ nhìn tới người phụ nữ, an ủi.
“Con bé bị tim bẩm sinh, thật may mắn thoát chết, anh chị cần chú ý nó nhiều hơn.”
Tại sao, tại sao mày không chết luôn đi….
Nước mắt người phụ nữ ướt nhòe đi.
Tim Hạ Vũ đau nhói. Đứa trẻ đó thực ra có lỗi gì?
“Thấy đau sao?”
Một giọng nói bất chợt vang lên. Hạ Vũ hoảng sợ, nhưng sau đó, phảng phất trái tim trở nên bình lặng.
Một nữ nhân toàn thân đỏ rực đi tới. Nàng ta có mái tóc dài màu đỏ, đôi con ngươi như ác ma thị huyết. Một bộ đồ lẳng lơ diêm dúa phô hết đường cong bốc lửa. Yêu mị, lẳng lơ, tàn nhẫn. Nàng ta tiến dần đến Hạ Vũ.
“Thật đáng thương. Ngươi chỉ là đứa trẻ không đáng có trên đời.”
“CÂM MỊÊNG” Hạ Vũ gào lên
“Ta không nói, cũng không thay đổi được sự thật ngươi là đứa trẻ không nên có trên đời.” Nàng ta cười “Đau sao? Thống hận sao? Muốn trở về trả thù sao?”
Ánh mắt Hạ Vũ mê đi. Trở về? Về đâu? Nơi đó sao?
“Ngươi còn lưu luyến chứ? Ngươi có chắc chắn rằng mình không còn vướng bận những thứ đó sao? Vũ Dực sao? Ngươi nhớ hắn phải không?”
Cảnh lại chuyển. Một thiếu niên nở nụ cười dịu dàng khẽ vuốt đầu cô gái. Ánh mắt anh trong suốt, nụ cười ấm áp.
“Ngốc ạ, đừng nên tự coi thường mình.”
“Dực, anh sẽ trở về chứ?”
“Chắc chắn rồi. Anh vẫn luôn là đôi cánh của em mà”
KHÔNG…. ĐỪNG….. DỪNG LẠI Đi….
“Thật cảm động, đôi cánh của cô đã rời khỏi cô đi rồi. Cô là đứa con gái không ai cần…”
Hạ Vũ cảm thấy như bị ai đó nện thật mạnh vào trái tim. Những chuyện tưởng chừng đã chôn dấu dưới đáy kí ức bị đào lên, dẫm đạp.
Đã từng, có một đôi cánh nói luôn nâng đỡ cô.
Đã từng, có người nói cần cô.
Rồi tất cả lại lần lượt ra đi.
“Rốt cục cô là ai? Muốn gì?” Hạ Vũ hỏi
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là trong lòng cô muốn gì.” Nàng ta cười khanh khách.
Muốn gì? Muốn gì? Muốn một gia đình hạnh phúc, đơn giản vậy thôi. Muốn bảo hộ gia đình bình an. Muốn…
“Thật đáng thương. Ngay cả ước muốn cũng tầm thường như vậy.” Nàng ta thở dài
“Ta cho cô cơ hội, mang sức mạnh ở đây trở về bên kia, trả thù tất cả những kẻ bỏ rơi cô. Muốn chứ?” Nàng ta cười yêu mị
Trả thù… muốn trả thù…. Ý nghĩ đó bỗng trở đi trở lại trong lòng nàng
“Lại đây, nắm lấy tay ta…” Giọng nói đầy dụ hoặc vang lên
Hạ Vũ bất giác bị mê hoặc, tiến lên phía trước. Bỗng nàng nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng
“Vũ Vũ… Vũ nhi…”
Là ai, tại sao lại thân thiết đến vậy? Rất ít khi cha mẹ gọi nàng là Vũ nhi.
Dứt lời, lập tức hàng chục cây hỏa thương xuất hiện, hướng về Hạ Vũ tấn công. Hạ Vũ cũng bình tĩnh lại, hét lên.
“Thủy Khiên, phá”
Một hàng rào nước xuất hiện bao quanh Hạ Vũ. Hỏa thương gặp nước không có biến mất mà ngược lại như càng hưng phấn, càng rực rỡ.
“Hừ, thứ nước tầm thường đó cũng muốn đối phó với ta sao? Thiên Chi Hỏa, tiến”
Hạ Vũ giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thiên Chi Hỏa là lửa của trời, nàng ta không phải người. Hiện nay Thủy năng của nàng cũng đã đạt cấp 11, nhưng đối với lửa này lại không có tác dụng, làm sao đây?
“Ám dạ, biến”
Xung quanh chìm vào bóng tối. Thiên Chi Hỏa phá lệ rực rỡ, xé rách màn đêm. Hạ Vũ mỉm cười. Nàng trong tối, lửa ngoài sáng, lập tức tận dụng cơ hội tấn công.
“Thủy tiễn, lên”
Những mũi tên nước bay thẳng về phía nàng ta. Nữ nhân kia lắc mình tránh thoát, muốn tấn công về phía Hạ Vũ nhưng nàng đã tránh thoát. Hai người như mèo vờn chuột một lúc, nữ nhân kia đã nóng nảy.
“Dạ Quang”
Không gian bừng sáng, nàng ta đắc ý nhìn Hạ Vũ.
“Đừa thế đủ rồi. Xem đây, Địa Ngục Chi Hỏa, tấn công”
Không gian trở nên nóng bừng, khó thở. Hạ Vũ sử dụng nước bao bọc nhưng vô ích. Lửa này đúng như tên, lửa địa ngục. Phải làm sao đây?
Nước Mắt Nhân Ngư.
Đúng vậy. Nước bình thường không thể dùng nhưng Nước Mắt Nhân Ngư không phải nước thường. Nhưng nếu dùng nó thì….
Hạ Vũ cắn răng. Nàng thật sự chịu không được. Lửa xung quanh như bén vào người, bỏng rát. Hạ Vũ mở lọ nước kia ra. Một loạt chú ngữ tự động bay qua trí não nàng. Thuật ngữ của nước? Nước Mắt Nhân Ngư?
“Thủy Nhân”
Nguồn năng lượng trong cơ thể bỗng tăng vọt. Hạ Vũ bỗng thấy nhẹ bẫng. Tất cả năng lượng
Lọ nước bỗng vỡ tan, Hạ Vũ chỉ cảm thấy mát lạnh. Xung quanh nhiệt độ giảm xuống, nàng rơi vào cái ôm thật mát.
“Được rồi, đừng làm khó nàng nữa.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên. Nữ nhân kia tựa hồ mất hứng, thu tay về. Hạ Vũ quay lại thấy một nam nhân toàn thân xanh biếc. Hắn khá cao lớn, nàng nằm trong lòng hắn như một đứa trẻ. Hạ Vũ hơi xấu hổ, nhảy xuống.
“Các ngươi là ai?” Hạ Vũ hoài nghi hỏi
“Chúng ta ở nơi này chờ ngươi lâu lắm rồi.” Nam tử trả lời
“Ta không phục.” Nữ nhân kia chu môi. “Ngươi nói nàng sao có thể trở thành chủ nhân của chúng ta chứ.”
“Nàng ta mới 12.” Nam tử lạnh nhạt trả lời “Yêu quái già như ngươi so đo với nàng làm gì?”
“Ai già?” Nàng ta xù lông “Ta mới 2 vạn tuổi thôi mà. Đừng quên ngươi hơn tuổi ta”
“Được rồi. Chúng ta ở đây chờ ngươi vượt qua thử thách truyền tống cuối cùng. Tất cả không gian này sẽ biến mất cùng với sức mạnh của ngươi.”
“Cái gì?” Mặt Hạ Vũ trắng bệch “Tất cả sức mạnh của ta?”
“Đương nhiên là sức mạnh không phù hợp thôi.” Nam tử lạnh nhạt. “Đó chính là quang và ám”
Hạ Vũ mờ mịt. Không để nàng khó hiểu lâu, nam tử đọc khẩu quyết, ấn một cái vào trán nàng. Hạ Vũ rơi vào trạng thái lơ lửng. Sau đó, nữ tử cũng lặp lại động tác y hệt, Hạ Vũ rơi vào trạng thái vô thức.
Đây là…. Vũ kĩ?
Hạ Vũ nhìn từng động tác bay múa trong đầu, tất cả như in vào trong não nàng. Đây là bộ vũ kĩ hoàn hảo. Uyển chuyển như lửa, nhẹ nhàng như nước, mạnh mẽ như lôi, nhanh như gió, lại có yên lặng như đất.
“Nhớ kĩ, hãy nhớ kĩ…”
RẦM MMMMMM…..
Hạ Vũ choàng tỉnh. Tất cả như là mơ. Nhưng nàng thấy mỏi rã.
“Ám Dạ”
Không có, thực sự không có. Tất cả ám và quang biến mất. Hạ Vũ thất thần. Tiểu Bạch bỗng nhiên lên tiếng
“Thực ra Vũ kĩ đó mới chính là tinh hoa của 5 nguyên tố. Chị đừng lo.”
“Tiểu Bạch.” Hạ Vũ thất thần.
“Đây là món quà mà em tặng chị tuổi 12. Vũ, chị phải nhanh lên, năng lượng của em không biết còn có thể trụ được đến lúc nào.”
Hạ Vũ hoàn hồn. Nàng bị đánh bật ra khỏi không gian, cùng quả trứng và Cầu Cầu. Không gian thu hẹp dần, cuối cùng tụ thành cái bớt đỏ chót, diễm lệ trên tay nàng.
Vậy là…
“Tiểu Bạch, tiểu Bạch, em ở đâu?”
Hạ Vũ gào lên. Không được, phải nhanh lên. Nàng phải mạnh, phải trở nên mạnh mẽ. Tiểu Bạch của nàng…
“Vũ, sao vậy?”
“Dực, không còn sớm nữa… Tiểu Bạch…” Nàng nức nở
“Được rồi. Không gian vừa tiêu thất phải không? Không sao, nó vẫn ổn. được rồi.” Vũ Dực an ủi.
Nàng biết, không còn sớm nữa. Hạ Vũ âm thầm quyết định. Nàng phải trở nên mạnh mẽ. Nàng không muốn một người quen nào bỏ nàng đi nữa.