Cuồng Yêu Chính Là Bệnh, Phải Trị

Chương 1: 1: Trẻ Ngoan Không Được Nói Dối





Edit: Vịt.
Beta: Phong Nguyệt.
- -------------------------
"Cốc, cốc, cốc!"
Sau cơn mưa, những giọt sương lặng lẽ đọng lại trên phiến lá non xanh mơn mởn, một loạt tiếng đập cửa dồn dập vang lên, dọa những giọt sương sợ hãi rơi xuống không ngừng.
"Tới đây, tới đây, ai đó?"
Giọng nói hiền hòa của một người phụ nữ truyền ra, một lát sau, có một người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi bước ra từ căn biệt thự hai tầng.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Tiếng đập cửa càng ngày càng mạnh, mang theo khí thế như muốn gây chuyện.
Người phụ nữ nhíu mày, bước chân nhanh hơn nữa, đi đến mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ có tuổi tác gần bằng bà lão, bên cạnh là một cậu bé tóc tai lộn xộn, toàn thân dính đầy bụi bẩn như vừa lăn lộn trên mặt đất, nắm tay nhỏ bé mũm mĩm còn đang dụi dụi hốc mắt bầm tím, dáng vẻ trông vừa tủi thân vừa tội nghiệp.
Bà lão sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Chuyện này....!Tráng Tráng bị sao vậy?"
"Còn bị làm sao nữa!?"
Bà ta vừa mở miệng đã lớn tiếng với bà lão, giọng nói the thé đinh tai, kèm giọng điệu cực kỳ tức giận mà hét vào mặt bà lão.
"Bà ngoại Tiêu Tiêu, bà còn không biết xấu hổ mà hỏi sao?"
Bà ta tức giận, lỗ mũi phập phồng, đẩy cậu bé mũm mĩm lên trước, tay chống nạnh tức giận nói:
"Bà nhìn xem, Tráng Tráng nhà tôi bị Tiêu Tiêu nhà bà đánh đây này,"
Bà ngoại Tiêu Tiêu: "......"
"Ầy...." Bà lão chần chừ một chút, dịu dàng cười cười, hỏi:
"Thím Trương, tạm thời đừng tức giận, nói tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Cái này thì còn gì để nói?" Sự tức giận trong giọng nói người của người phụ nữ không giảm đi, ngược lại thấy bà lão có vẻ nhân nhượng, thái độ nói chuyện càng lấn lướt.

"Chị Trịnh, chị đừng trách tôi nói chuyện khó nghe.


Đúng là tôi biết cha mẹ Tiêu Tiêu bỏ mặc nó, nên chị với anh Lư đặc biệt cưng chiều con bé, nhưng cũng phải có chừng mực.

Tiêu Tiêu là một cô bé, thường ngày trêu mèo chọc chó, quậy phá khắp thôn thì đã đành, giờ còn quá đáng hơn đi bắt nạt bạn học, nếu anh chị không quản đứa nhỏ này....."
"Trương Ngọc Hồng".

Bà ta còn chưa nói xong, ánh mắt bà lão đang hiền hòa bỗng trở nên nghiêm túc, lạnh lùng ngắt lời.
"Phân có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy".

Vì lão Lư nhà tôi tay không động đao hay do các người mới luyện Kim Chung Tráo (*) nên bắt đầu tự mãn? Cái miệng kia không biết nói tiếng người thì ngậm lại, không đừng trách tôi xé rách miệng mấy người!"
(*) Kim Chung Tráo hay Kim Chung Tráo 金钟罩 (chuông vàng úp): là một trong 72 công phu thiếu lâm.

Dùng vải thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào mọi vị trí trên người, lúc đầu thấy đau, lâu dần không còn thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, chùy đồng.

"....."
Người phụ nữ như bị tạt gáo nước lạnh, trong nháy mắt cơn giận bị dập tắt hơn nửa.
Nghĩ đến người phụ nữ đối diện vẫn luôn che dấu tính cách đanh đá bằng vẻ ngoài dịu dàng, lại nhớ đến nắm đấm của lão Lư, lời nói đến bên miệng bà ta đều theo lý trí, hóa thành một chữ "sợ" rồi nuốt ngược vào trong.
Trong lòng Trương Ngọc Hồng cố gắng nhẫn nhịn, lại nhìn cháu trai bên cạnh đang vuốt mắt giật giật, nuốt không trôi cục tức này, bà ta hung hăng nghiến răng, ngoài mạnh trong yếu mạnh miệng nói:
"Tôi không biết, dù sao Tráng Tráng nhà tôi không thể cứ bị đánh như vậy được sao có thể chịu uất ức, hôm nay chị nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích"
"Bà Trương, bà muốn nghe giải thích gì vậy?"
Giọng nói non nớt ngọt ngào như làn gió mát lọt vào tai, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, tiếng bước chân thoăn thoắt truyền đến từ xa tới gần.
Trong chốc lát, một cô bé tầm năm tuổi chạy đến trước cửa nhà.
Cô bé trông xinh xắn, đáng yêu, bởi vì ham chơi mà làn da bị ánh nắng rực rỡ ngày hè phơi thành màu mật ong nhàn nhạt, thế nhưng không làm ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài tựa như thiên sứ, ngược lại càng thêm vài phần khỏe khoắn tràn đầy sức sống.
Cô bé ngước mắt lên, khuôn mặt cười tươi nhìn người phụ nữ đứng trước cửa, đôi mắt to cong cong như vầng trăng khuyết, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, ngọt ngào.

Chỉ tiếc không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Bạn nhỏ Tráng Tráng vừa rồi còn dụi mắt, vừa nhìn thấy cô bé thì không thèm khóc nữa, nấc lên hai cái, cơ thể nhỏ bé vội vàng trốn sau bà nội mình.
Dáng vẻ lấp ló nhìn cực kì giống động vật nhỏ sợ hãi vì gặp phải kẻ thù.
Bà Trương: "......."
Bà ta gõ đầu cháu trai mình một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép, quay đầu lại hùng hổ nhìn cô bé.
"Tiêu Tiêu, bà Trương hỏi cháu, có phải cháu đánh Tráng Tráng nhà bà không?"
Có lẽ bà ta sợ cô bé không nhận lỗi, híp mắt lại nói thêm một câu vừa dụ dỗ vừa đe dọa:
"Trẻ ngoan không được nói dối đâu nha."
Cô bé Tiêu Tiêu không lập tức trả lời, đứng tại chỗ chớp chớp mắt, giống như thật sự bị dọa sợ rồi.
Một lúc lâu sau đó khuôn mặt nhỏ mới ngẩng lên, kiên định lắc đầu: "Cháu không có."
"......."
Trương Hồng Ngọc lập tức nổi trận lôi đình, mặc kệ cháu trai đang giãy giụa, túm lấy cổ áo cậu bé xách đến trước mặt Tiêu Tiêu, chỉ vào hốc mắt cậu, tức giận nói: "Còn dám nói không phải cháu đánh? Tuổi còn nhỏ đã dám làm không dám nhận à?"
Những đứa trẻ nhát gan mà bị người khác hung dữ dọa nạt như vậy đã sớm bị khóc ầm lên rồi rồi, Tiêu Tiêu lại chỉ nhíu mày, tỏ vẻ mặt không hiểu: "Bà Trương, bà nói gì lạ vậy, rõ ràng chính bà nói "trẻ ngoan" không được nói dối mà."
"Nhưng không phải chính bà đã nói Tiêu Tiêu không phải đứa bé ngoan sao, sao lại còn tức giận với cháu?"
Cô bé vừa nói vừa lắc cái đầu nhỏ, hai má nhẹ nhàng rung rung theo động tác của cô bé, trông cực kỳ đáng yêu.
Kết hợp với vẻ mặt "Người lớn cố tình gây sự", Trương Ngọc Hồng nhìn thấy mà suýt nữa tức chết.
Bà ta dọa dẫm mấy đứa nhỏ nhiều lần như vậy rồi, đây là lần đầu tiên đụng phải một đứa giả vờ ngây thơ như vậy, đứa nhỏ còn tự nhận thức rất rõ bản thân.

Thấy đối phương nghẹn lời không còn cách nào phản bác, bà ngoại Trịnh bên cạnh cố gắng mím môi, ngăn không cho tiếng cười bật ra ngoài, bà ngồi xuống, sờ sờ đầu cháu gái.
"Tiêu Tiêu nói cho bà biết, cháu có đánh Tráng Tráng không?"
Bà lão hiểu rõ đứa bé mình nuôi lớn, Tiêu Tiêu nhà bà đúng là rất nghịch ngợm, nhưng nếu nói cô bé vô duyên vô cớ bắt nạt người khác, có đánh chết bà cũng không tin.
Quả nhiên, Tiêu Tiêu lắc đầu: "Không phải cháu."

"Ha." Nghe lời Tiêu Tiêu nói, Trương Ngọc Hồng âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng.
Bị bà ngoại Trịnh đe dọa làm bà ta không dám làm quá, chỉ không ngừng trợn mắt lên thay thế biểu cảm phong phú trong lòng.
Thấy bà ta không tin, Tiêu Tiêu giương cằm nhỏ lên, nhăn mũi, bất mãn nói: "Tráng Tráng mới là người ra tay trước."
"Bọn cháu đang chơi vui vẻ, tự dưng cậu ta chạy lại khoa tay múa chân, nói không ngừng, nói linh tinh cái gì mà: Để cháu làm em trai cậu ta, cậu ta sẽ bảo vệ cháu. Nhưng thông minh đáng yêu như Tiêu Tiêu, đâu thèm để ý "chó con" ngốc nghếch từ đâu chui ra như thế, lập tức từ chối, cậu ta thẹn quá hóa giận mắng Tiêu Tiêu là đứa con hoang."
Cái miệng nhỏ nói liên thanh, lại nhẹ nhàng nhanh nhẹn, dáng vẻ thoạt nhìn không giống như đang buồn.
Người nói không đau lòng nhưng người nghe không chịu nổi.
Mắt thường cũng thấy được, sắc mặt bà ngoại Trịnh trở nên u ám.
"Khụ khụ."
Trương Hồng Ngọc không nghĩ tới còn có lý do như vậy, bà ta ngượng ngùng nhìn sắc mặt khó coi của bà lão, ánh mắt chớp chớp nói đùa: "Tráng Tráng còn nhỏ, nói chuyện thẳng thắn, chị Trịnh đừng quá để ý."
Bà ta nói xong, không đợi bà lão mở miệng, nhíu mày quay về phía Tiêu Tiêu, nghiêm khắc nói: "Cho dù Tráng Tráng nhất thời tức giận thực sự có nói vài câu, Tiêu Tiêu cũng có thể nói lý lẽ, hoặc nói với người lớn, dù sao cũng không nên đánh người."
Nói cách khác, cháu trai bà đúng là mắng cháu thật, nhưng cháu đánh người là không đúng.
Lời này nói ra đúng là không biết xấu hổ, bà ngoại Trịnh nghe được siết chặt nắm tay, bà hít sâu một hơi, đang muốn chửi ầm lên thì cháu gái đã lên tiếng trước.
"Đúng vậy."
Tiêu Tiêu rất tán thành với lời nói của bà Trương, đôi tay nhỏ chắp tay sau lưng, nghiêng nghiêng cái đầu, đáp lại giòn tan "Tiêu Tiêu cũng rất thích nói thật, cho nên _____"
"Cháu đem chuyện ba Lâm Tráng Tráng ở bên ngoài..., bị mẹ cậu ta bắt gian tại giường nói cho cậu ta biết nha."
"Hì hì ~"
"..." Trương Ngọc Hồng: "???"
"Nhưng mà...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu lóe lên một tia nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Hồng Ngọc đang há hốc mồm: "Hình như Lâm Tráng Tráng không quá vui vẻ, aiyo, mới nghe được vài câu đã muốn xông tới đánh cháu."
"Cháu nghĩ rằng, sở dĩ cách nói chuyện của cậu ta kém như vậy chắc chắn vì thích nói thật, vậy khẳng định cũng rất thích nghe sự thật.

Thế nhưng tại sao muốn đánh cháu? Bởi vì lời nói thật của Tiêu Tiêu không đủ chân thật sao?
Trương Ngọc Hồng: "......"
"Phì, ha ha ha."
Bà ngoại Trịnh sững sờ, bất ngờ nghe được tiếng cười đầu óc mới kéo lại một chút lý trí.
Đến lúc bà ta kịp thời phản ứng lại, trừng mắt nhìn bà lão đang cố nhịn cười, hai hàm răng nghiến ken két.
"Ha ha ha, Tiểu Trương, ta xin lỗi." Ngược lại bà ngoại Trịnh không sợ loại hổ giấy này, lau lau khóe mắt vừa cười chảy nước mắt, vô tội xua tay nhấn mạnh:
"Đúng ra bà không nên cười?"

Tuy là nói vậy nhưng trong lời nói không hề có ý xin lỗi.
Trương Ngọc Hồng đã nhịn lại nhịn, thấy bà lão càng cười điên cuồng, không đủ kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: "Chị Trịnh, đủ rồi, chị cảm thấy cười như vậy có giống với lời nói không?"
"Bà ngoại mới chỉ là đứa bé 5 tuổi hơn 16000 ngày, bà Trương, bà đừng so đo với bà cháu nha."
Tiêu Tiêu ở bên cạnh dường như sắp nổi giận, tiến lên một bước che trước mặt bà ngoại.
"Cứ coi như bà ngoại nhất thời vui vẻ không nhịn được cười vài tiếng, nhưng mà bà Trương, bà có thể nhịn một chút mà, dù thế nào thì cũng không nên mắng bà ngoại."
Tay nhỏ của cô bé chắp sau lưng, đem toàn bộ những ngôn từ mà Trương Ngọc Hồng vừa dùng để bao che cho cháu trai ra phối hợp với khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, khiến cho người xem thấy buồn cười.
Lúc này gương mặt Trương Hồng Ngọc vừa tức vừa ngại, cả người đều bốc hỏa.
Là một người mẹ bình thường luôn tự tin về con trai mình, bà ta thấy việc con trai vượt qua giới hạn không phải chuyện gì quá to tát.
Nhưng tiền đề là con dâu không chặn trước cửa quán rượu để bắt gian và đăng toàn bộ quá trình lên mạng.
Nghĩ đến cảnh này, Trương Ngọc hồng lại xấu hổ nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, đứa cháu trai mập mạp cũng đang nhìn bà ta, trong mắt lóe lên sự quật cường, dường như hy vọng bà ta trở nên hung dữ như lúc nãy.
Ngang ngược vô lý, cực kì tự tin gào thét, phản bác lại đối phương.
Trương Ngọc Hồng hơi chột dạ, ánh mắt liếc qua bà ngoại Trịnh đang khoanh tay, còn có Tiêu Tiêu vẻ mặt đầy vô tội nghiêng đầu đứng bên cạnh, lửa giận không khỏi xông lên não, chỉ thẳng mặt lớn tiếng mắng.
"Hay lắm Trịnh Nguyệt Thiền, ngày thường thì ra vẻ người tốt, bên trong lại lén lút nói mấy chuyện hư hỏng với trẻ con, sao bà có thể lắm mồm thế"
Câu nói này chỉ đơn giản là giận chó đánh mèo.
Nếu là thường ngày bà ngoại Trịnh sẽ không quan tâm bà ta, nhưng bà không muốn trước mặt lũ trẻ nói mấy chuyện dơ bẩn đó, lông mày nhăn lại không nói chuyện.
Cứ như vậy vài phút thì tạm dừng, Trương Ngọc Hồng đổi hướng, đem lửa giận trút hết lên người Tiêu Tiêu.
"Đáng thương cho Tráng Tráng còn muốn làm bạn với cháu, cháu đối xử với bạn bè như vậy sao? Cháu có biết đã làm Tráng Tráng tổn thương lớn cỡ nào không, có biết thế nào là lời nói dối thiện ý không?"
"Cháu biết!"
Đôi mắt màu hổ phách nhạt chợt lóe lên, khóe môi hơi cong, má lúm đồng tiền ngọt ngào xen lẫn một chút nghịch ngợm.
"Nhưng Tiêu Tiêu không có ý tốt với bà ba hoa và bạn nhỏ mập mạp kia đâu."
"Một cái chìa khóa hai đồng, ba cái chìa khóa năm đồng, lời nói dối thiện ý, còn không đáng giá từng ấy đâu nha~"
=====
Warning: Đây là truyện team mình hợp tác với bên TYT, hiện đã sắp hoàn chính truyện, đang tiến hành ngoại truyện (77/93), đăng lên đây với mục đích pr, mong mọi người đến nguồn chính đọc ủng hộ team.
Free 100%.
À quên, đừng thấy cái tên + cái văn án nó phèn phèn mà bỏ qua nhé:v Diệp xin lấy kinh nghiệm đọc truyện lâu năm nói rằng bộ này xứng đáng mn bỏ thời gian ra đọc:3.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.