Tùng ngồi lặng lẽ trên chiếc sofa quen thuộc, điếu thuốc còn quá nửa trên tay. Anh vốn không hay hút thuốc trừ những lúc trong lòng ngổn ngang quá nhiều suy nghĩ phức hợp như mớ bong bóng chưa kịp bay lên đã vướng dây vào nhau hỗn độn vô cùng. Khói thuốc lá càng khiến dáng ngồi của Tùng não nề hơn bao giờ hết. Bông Xù nằm bên khẽ nhích mình, ngoe nguẩy chỉ cần thế thôi cũng đủ biết ai đang mở cửa bước vào. Tùng đưa điếu thuốc lên miệng, hút một hơi dài rồi dụi xuống chiếc gạt tàn, không ngước lên:
- Em không biết là anh cũng biết hút thuốc đấy?
Giọng nói thỏ thẻ trong veo của Thư như chạm vào tim Tùng, đau điếng. Tùng đã ước khi anh nhìn lên trước mắt anh vẫn là Nhã Thư trong veo của hôm kia, hôm kia nữa. Đúng, bề ngoài không quan trọng, không phải vì bề ngoài ấy mà Tùng ghét bỏ hay chán ngán với Thư, chỉ là nhìn hình ảnh cô lúc này Tùng thấy đau lòng quá, đau lòng như chính anh là tội đồ, chẳng thể bảo vệ nổi trái tim đang oằn mình lên vì đau đớn của Thư.
- Em không đi học à? Hôm nay là thứ 2 rồi!
- Em muốn bỏ học.
Chiếc gạt tàn trên bàn bị đẩy mạnh, sóng sánh như muốn rơi xuống đất. Tùng hít thở một hơi dài, ngước mắt nhìn Thư rồi bỗng rất nhanh quay mặt đi, bằng một giọng rất bình thản:
- Ừ, đó là quyết định của em, nếu là quyết định của em rồi thì chắc anh cũng không thể can dự. Nhưng anh chỉ nhắc rằng, cuối cùng em cũng đã 18, em chưa kịp trưởng thành cũng buộc phải trưởng thành. Đừng biến mình thành một con rối để những sóng gió của cuộc đời giật dây. Nếu thế thì xã hội này không chứa hết được những con rối đâu.
Tùng đứng lên đi vào quầy pha chế, khó chịu vì cái màu đen úa buồn trên bộ quần áo của Thư.
- Anh…
- …
- Anh vẫn giận em chuyện hôm qua à? Xin lỗi lúc đó em cuống quá! Hoàn toàn không có ý đó đâu!
- Không giận! Giận thì hôm nay em đã không thể đứng ở đây rồi! Anh không xốc nổi như Vũ Huy nhưng một khi đã giận thì…
Một vài vị khách ghé quán làm đứt đoạn câu chuyện của hai người. Những lần bê đồ cho khách từ tay anh, Thư có lén lút đưa mắt nhìn anh. Nhưng hoàn toàn không nhận được cái nhìn đáp trả. Gương mắt xám xit của anh khiến cô cảm thấy mệt mỏi quá. Ngày nào cô cũng muốn ghé nơi đây vì ở đây cô thấy được bình yên nhất. Không hận thù, không có những người cô vì yêu thương mà buộc phải căm ghét, không có không khí nặng nề, u ám trong căn nhà của cô, cũng không phải lớp học mà một phút nào đó cô sẽ phải vô tình lướt qua Thụy Dương và Vũ Huy. Vậy mà hôm nay không khí ở đây cũng như muốn chống lại cô. Thư thấy ngột ngạt đến khó thở.
Nhã Thư vừa lê từng bước chầm chậm vừa nghĩ ngợi vơ vẩn đến khuôn mặt Tùng từ sáng giờ.
- Cheng…
Ly café hắt mạnh vào vạt áo sơ mi trắng phía sau áo vest của đối phương,chiếc ly vỡ toang dưới đất, những mảnh thủy tinh sắc cứa.
Chiếc khăn tay đáp xuống đầu Thư, phủ xuống mặt… Thư bất động. Cô vẫn ngồi im trước đống đổ vỡ và chân chàng trai nọ. Không ngước lên:
- Lau giày!
Mệnh lệnh đưa ra vỏn vẹn chỉ có hai chữ. Thư trợn mắt nhìn, ngước lên nhìn chủ nhân của tiếng nói lạnh lùng đến phát sợ kia. Một gương mặt đẹp, những đường nét như sự sắp xếp hoàn hảo của tạo hóa. Chỉ có điều nó lạnh, lạnh và xấc... Hắn không nhìn Thư mà nhìn thẳng về phía Tùng, ánh nhìn không lộ vẻ tức giận mà hoàn toàn cười cợt. Rồi lướt qua bắt gặp cái ngước lên đầy bất ngờ của Thư:
- Cô điếc đấy à?
Nhã Thư vội cuối xuống lau những vệt café loang trên đôi giày có vẻ đắt tiền. Rồi vươn lên, định lau nhẹ mấy giọt café đang bám lại trên chiếc áo sơ mi trắng.
Bốp....
Nhã Thư ngã xoãi ra sàn nhà bởi bàn tay bạo lực vừa đẩy mạnh vai cô. Giọng nói lạnh lùng vang lên đầy tức tối:
- Ai cho phép cô đụng vào tôi!
Thư vùng dậy, đưa đôi mắt giận dữ nhìn lão oan gia vừa bước vào quán. Trần đời chưa từng gặp ai ngạo mạn và đáng khinh như hắn. Cô ngồi dậy, định bụng lau dọn xong sẽ ra về. Hôm nay với cô quá đủ rồi. Cô cũng chẳng quen đụng độ với người lạ, nhất là trong quán của Tùng.
- Nhã Thư, để đấy!
Tùng đứng trước mặt Thư, ngăn cô lại.
- Đứng lên, đừng để đứt tay!
Anh dịu dàng đẩy cô ra phía sau anh, mấy vị khách hiếu kì đã vây xung quanh họ.
- Không ngờ “ ông chủ” Hoàng Tùng lại có một cô nhân viên hậu đậu như vậy!
Hắn lách nhẹ qua phía vai Tùng, đưa tay nhấc nhẹ chiếc cằm nhỏ của Thư lên:
- Có vẻ xinh đẹp! Chà! Có vẻ quán này có duyên với toàn mỹ nhân nhỉ?
Tùng hất mạnh tay hắn ra về phía trước.
- Anh đến đây làm gì?
- Thăm, chơi và uống cà phê. Được chứ!
Hắn cười, nụ cười hả hê và đầy ngạo mạn.
- Bây giờ chúng tôi đóng cửa, mời anh đi đi cho.
- Chà! Vì một đứa con gái mà bỏ nhà đi, vì một đứa con gái mà quên cả tình máu mủ, thì giờ đóng cửa vì gái cũng có lạ đâu! Nhỉ?
- Anh câm miệng cho tôi!
- Sao tao phải câm miệng. Mày trốn đủ rồi đấy! Cưng ạ! Cuộc sống đúng nghĩa của mày là chui rúc trong cái quán chưa đấy 30 mét vuông này đấy hả?
Hội Bố đời đã có mặt hết bên ngoài quán chỉ trừ Huy. Tiến đưa mắt ra hiệu cho Tùng giữ bình tĩnh. Anh thở hắt, quay lại nhìn Thư rồi lạnh lùng:
- Cuộc đời của tôi tôi tự lựa chọn. Sống như thế nào cũng là quyền của tôi. Anh có thể trở thành “chó săn” còn tôi thì không! Chào!
Nói rồi Tùng kéo tay Thư ào ra khỏi quán. Mặc bọn Bố Đời xử lý tiếp. Thư ngước lại nhìn “hắn” lòng đầy thắc mắc.
- Cuộc đời của tôi tôi tự lựa chọn. Sống như thế nào cũng là quyền của tôi. Anh có thể trở thành “chó săn” còn tôi thì không! Chào!
Nói rồi Tùng kéo tay Thư ào ra khỏi quán. Mặc bọn Bố Đời xử lý tiếp. Thư ngước lại nhìn “hắn” lòng đầy thắc mắc và nghi ngại. Hắn đáp lại cái nhìn của cô bằng một ánh mắt lạnh tanh đầy vẻ cười cợt, ngạo mạn.
Thư thu tay nhét vào bao áo khoác cho khỏi lạnh. Gió xốc lên làm mớ tóc ngắn rối tung. Thư thấy cổ và gáy hơi lạnh, cảm giác này vẫn chưa đủ để thân quen. Thư buông tay sờ qua gáy những mong tìm lại chút tóc mây bay bay đã từng gắn bó. Bỗng một nỗi buồn rất nhẹ chạm khẽ vào tim. Thư ngẩn ngơ nhấc tay ra khỏi gáy để cảm nhận gió đang vờn nhẹ trên da thịt mình. Trong cô mọi thứ mông lung quá, mơ hồ quá, Thư không cố định được suy nghĩ của mình bằng một sợi dây diều nào hết.
- Bỏ tay vào tay áo anh ấy!
- Em không lạnh mà!
- Xin lỗi
- Vì chuyện gì ạ!
- Vì kéo em đi giữa trời lạnh thế này! Không khăn, không bao tay!
- À, ở nhà cũng ngột ngạt mà anh!
- Ừ! Thế thì đi dạo chút!
Không ai nói thêm điều gì nữa! Khoảng không níu lại bởi tiếng phành phạch đến vô duyên của chiếc vespa cổ. Cơn gió đông xao mình mạnh mẽ hơn tạt qua, Thư vòng tay, chầm chậm đưa vào bao áo Tùng. Hoàn toàn tự nhiên. Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc nhưng cảm giác của giây phút ấy thì còn mãi cho đến tận sau. Tùng thấy tim mình như bị ai đó mở tung cánh cửa nhỏ để gió bên ngoài tràn vào, mênh mang, mềm mềm và ngọt ngào đến lạ. Bàn tay Thư hờ hững trong bao áo như kéo hai người lại gần nhau hơn. Lưng anh như cảm nhận được thật nồng thật ấm hơi thở nhẹ của cô gái phía sau lưng. Tùng mím môi, thở hắt, đôi mắt anh xa xăm thoáng nhẹ chút suy tư không rõ rệt.
Không khí ở ngoại ô dễ chịu hơn hẳn. Tùng dừng xe bên vệ đường lặng nhìn về xa xăm. Nơi cuối chiều vàng vọt. Bầu trời xanh xao đến ảm đạm vì những cuộn mây chẳng buồn nhúc nhích. Chỉ có gió vẫn nghịch ngợm và đầy sức sống như mọi khi. Gió mang mùi đất và cỏ lồng vào khoảng không ít người qua lại. Những bông lau trắng trắng, bông bông nhẹ nhàng lả lướt trong gió. Có cảm giác mọi thứ ở đây đều bình yên đến lạ. Tùng đưa mắt nhìn Thư, đang ngồi bệt xuống vệ đường. Tay mân mê những bông lau nơi vệ đường. Đôi mắt trong veo ấy lại như bừng lên với niềm hạnh phúc giản dị là đùa nghịch cùng lau rồi hí hoáy viết linh tinh ra đường những dòng chữ vô nghĩa, dở hơi. Mặt cô thoáng cười vì những ý nghĩ gì Tùng không hiểu hết nhưng anh biết nó cũng ngô nghê và ngờ nghệch lắm như con người hồn nhiên quen được bao bọc của Thư. Anh nhớ lắm mái tóc dài cài nơ hồng của cô, nhớ ba lô thú phập phồng trên vai và cả tiếng hát trong veo lí lắc của cô.
- Em đang nghĩ gì mà vui thế?
Tùng ngồi xuống bên cạnh Thư, đất bám vào quần nghe mát rượi. Mùi đồng nội thơm nồng lẫn vào gió phả vào phập phồng cánh mũi thấy tâm hồn tươi mát và nhẹ nhõm hơn thật nhiều. Thư quay lại nhìn Tùng, cười toe:
- Em đang nghĩ dung cỏ lau làm nhà, em sống giữa đồng lau kia. Giống công chúa ngủ trong rừng chờ hoàng tử đến. Khỏi phải lo nghĩ.
- Thì hoàng tử đây thôi? Đợi chờ để làm gì nữa!
- Anh thôi đi! Hoàng tử của em cưỡi bạch mã. Anh đi cái xe vừa xấu vừa kêu phành phạch! Xí
- Ờ thôi! Không thèm làm Hoàng tử nữa. Anh làm vệ sĩ cho công chúa cũng được .
- Anh biết con trai ở cạnh công chúa ngày xưa gọi là gì ko? Công Công! Haha
Thư cười rạng rỡ. Gió tạt qua làm những sợi tóc ngắn vương lại trên má làm nụ cười của cô thật tươi mới. Chiều buông nhẹ , la cà trên những vạt gió mỏng. Cô gái trước mặt anh hôm nay lạ lắm khác lắm nhưng cũng thân quen lắm. Tùng đưa tay định vuốt nhẹ những sợ tóc rối bù của Thư rồi như bối rối muốn rụt tay lại. Không lần này thì không. Tay anh đã nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, đột nhiên nghịch tung để mớ tóc ngăn tung lên trong gió. Rồi khoái chí cười. Thư quay lại nhìn anh cũng bật nở nụ cười khanh khách. Tiếng cười của họ chênh vênh trên đồng cỏ lau vương nhẹ mùi đồng nội nhạt nhòa mà bình yên đến lạ.