Cướp Đoạt Nhân Sinh

Chương 7



“Muốn trói buộc một người, nhưng anh ta không tự nguyện, thì tốt nhất là nên hứa sẽ cho anh ta tự do” Trần Mặc ngồi trên giường, lạnh lùng nói chuyện với không khí: “Anh ta cho rằng mình có thể về nhà, nhưng lại không biết mình đã biến thành quỷ”. Không khí trước mặt từ từ ngưng tụ thành một màn sương, bay về phía Trần Mặc, Trần Mặc không để ý, sương mù bao quanh bốn phía của hắn, vài sợi tơ hiện lên chạy trên mặt hắn,  đột nhiên, bên trong màn sương hiện ra một cái miệng lớn như chậu máu, cắn về phía Trần Mặc. Máu từ trong hàm răng sắc bén của cái miệng chảy ra, nhỏ đầy trên người Trần Mặc. Hắn lấy tay lau vết máu, sau đó đẩy cái miệng đó qua một bên, cởi quần áo ra. Các cơ thịt của hắn bắt đầu sống lại, có thể nhìn thấy màu máu đỏ đang nhảy nhót sinh trưởng, sau đó làn da từ từ khép lại. Cuối cùng đóng mài thành một vết sẹo nhỏ, hắn đụng một cái, vết sẹo liền biến mất.

“Biết tại sao tôi cho cô ăn không?” Hắn lạnh lùng nói: “Qủy đi trên đường cõi âm rất lâu, tôi sợ cô đói, hơn nữa……Qủy ở trên đường không chịu nổi mùi máu tươi, cô sẽ bị mổ bụng, máu bên trong dạ dày và ruột của cô cũng sẽ bị liếm sạch sẽ”

Cái miệng lớn trong sương lập tức rơi xuống, ngã xuống mặt đất thành một người phụ nữ. Cô hoảng sợ nhìn về phía Trần Mặc, nhìn có chút đáng thương. Cô lắc đầu lẩm bẩm, cổ họng khó khăn phát ra vài chữ: “Tôi không cố ý…..Yêu anh ấy” Máu và nước bọt của cô chảy xuống.

“Yêu cậu ta nên để cậu ta chết?”

“Anh ấy đáng ra đã chết ở đây, một đám cướp chú ý đến anh ấy, tôi để anh trong kết giới, nhưng không cản được nhân quả tuần hoàn, trong sổ sinh tử đã ghi ngày anh ấy chết, lần nào tôi cũng muốn, lúc anh ấy viết xong, tôi sẽ nói rõ với anh ấy, nhưng mỗi lần ghi xong, tôi lại sợ, chỉ có thể cho anh ấy không ngừng viết”

Trần Mặc cúi đầu suy nghĩ một lúc, lấy một cây nhang dẫn quỷ, sau khi đốt lên, nữ quỷ giống như một làn khói, bị hút vào. Đặt nhang ngang đầu giường, sợi chỉ bạc trên đầu đường liền biến mất, một người đàn ông xuất hiện phía sau Trần Mặc, anh ta nhìn về phía vách tường, viết một chữ lên trên đó. Nữ quỷ đó nói với anh, chỉ cần viết một chữ sẽ thả anh đi, anh đã viết mười năm, trên vách tường toàn là chữ, nhưng anh không thấy được, anh mãi mãi nghĩ rằng anh đang viết chữ đầu tiên.

Thực sự không hiểu nổi, nữ  quỷ kia sao lại thủy chung với một cái bóng lưng mười năm. Người đàn ông xoay người lại, kinh ngạc nhìn Trần Mặc, anh nghi ngờ hỏi: “Cô gái kia đâu rồi, tôi đã viết xong”

“Cô ta đi trước, anh cũng có thể đi”

“Sao đi nhanh vậy……” Anh nói với Trần Mặc: “Anh có thể nói cho tôi biết cô ấy đi đâu không, thật ra lúc viết chữ tôi đã nghĩ, lúc viết xong nhất định sẽ xin số điện thoại của cô ấy”

Trần Mặc đưa nhang cho anh, “Ở đây có hai cánh cửa, đường đi trong cửa màu trắng không có người, tôi nghĩ anh có thể tìm được cô ta nhanh hơn” Người đàn ông tỏ ra rất cảm kích sau đó đẩy cửa màu trắng.

Đợi anh đi rồi, một người từ cửa màu đen bước ra: “Trần Mặc, sao hôm nay tốt vậy? Bắt quỷ đi cửa đen mới có tiền thưởng, cái thằng này.”

Hết chương 31.


Tôi gửi chương này cho biên tập, y có onl, không lâu sau gửi tin cho tôi: “Sao chương này ngắn vậy?”. Tôi còn chưa kịp gõ chữ, y lại hỏi: “Ngô Sanh, tôi hỏi cậu cái này, gần đây cậu gặp chuyện gì à?”

“Không có” Tôi nói

“Mấy hôm trước cậu không viết, tôi gọi điện cũng không được, cậu có biết tôi gấp lắm không? Hơn nữa văn phong của cậu cũng thay đổi, đoản văn tuỳ hứng cũng được, nhưng cái này là một hệ liệt bắt quỷ, ít nhất cậu cũng phải giữ nguyên phong cách, cậu trước đây tuyệt đối không có vấn đề như thế này”

“Vậy không tốt sao? Chẳng phải trước đây anh nói văn của tôi quá gò bó, thử viết thoải mái xem”

“Đây không phải thoải mái mà là lập dị. Có thể cậu nghĩ tôi nói khó nghe, nhưng tôi là biên tập của cậu nhiều năm, tôi coi cậu như bạn mới nói vậy, phản hồi của độc giả cũng không tốt.”

Chuyện ấy ngược lại tôi không chút lo lắng, từ đầu đã không tốt rồi. Nhưng cuối cùng chương này vẫn được post lên, biên tập lấy lý do tôi bị bệnh để giải thích với độc giả, tôi phải đưa số điện thoại của ba mẹ, dây dưa một hồi y mới chịu tha cho tôi.

Tôi không muốn viết truyện nữa, quá trình đem linh cảm trong đầu ra chỉnh lại cho hoàn thiện, thật sự rất vất vả, còn tốn nhiều thời gian. Linh cảm như khói lửa trong chớp mắt, mà văn chương giống như gom đám tro bụi của lửa ấy lại, còn phải theo trình tự.

Tôi đưa chương này cho Trần Thanh đọc, hắn cũng không thích lắm: “Cảm giác đoản văn lần trước với chương này không khác lắm, đều là hai bên tình nguyện nhưng lại không rõ cảm giác của đối phương”. Nói xong hắn ăn hết chén cơm, ở sau lưng nhìn tôi sửa lại truyện, nói: “Sửa xong nhớ rửa chén ha”. Hắn bỏ chén xuống, chuẩn bị đi ngủ.

“Truyện trước đây của tôi làm anh có cảm giác gì?”

“Không biết”

“Vậy sao hồi trước bảo thích?”

“Gạt cậu chứ gì” Hắn mở chăn đệm, thoải mái chui vào trong.

Tôi thậm chí đã quên, từ lúc nào Trần Thanh biến thành bộ dạng này, hay nói là khổ phục bản tính. Hóa ra ấn tượng của hắn với tôi là thận trọng, im lặng, hơi lễ phép nhưng lại xa cách người khác ngàn dặm. Nhưng bây giờ thì sao? Bộ dạng cà lơ phất phơ cái gì cũng không quan tâm. Tôi nghĩ đến một câu, thái độ người khác đối với bạn và mức độ bạn dễ dàng tha thứ cho người đó, có quan hệ rất lớn, khi bạn tỏ thái độ dù anh ta có làm chuyện gì bạn cũng sẽ tha thứ, anh ta sẽ đối với bạn không đề phòng.

Từ lúc ba mẹ tôi đi đã qua một tuần, không có bất cứ tin tức gì.

Trời đông đã bắt đầu ăn mòn xương cốt của mùa thu, không tính vải bông lót ở dưới, tôi chỉ có 2 cái chăn. Buổi tối tôi và Trần Thanh ngủ chung, lúc đầu hắn rất khó chịu, mỗi người ngủ một góc, chăn bông bị kéo căng ra, bao trọn lấy cơ thể. Ngủ đến nửa đêm, hắn vẫn lạnh đến nỗi cướp chăn tôi. Tôi để đầu tôi ngủ cùng bên với hắn, còn đầu kia thì hướng về phía khác, tôi sờ cái đầu đó, động mạch cổ ấm áp chuyển động. Mỗi lần làm chuyện gì sai, hắn sẽ ngủ rất sâu.

Trần Thanh hơi lo lắng hỏi: “Nó có thể đột nhiên điều khiển cơ thể của cậu rồi đánh tôi không?”

Tôi nói làm sao tôi biết, tôi đâu biết cái đầu kia suy nghĩ gì. Trần Thanh hơi cười, nói:”Chỉ sợ nó biết cậu đang nghĩ gì” Nói xong vươn người ngủ, cuỗm đi nửa cái chăn bông.

Tôi không dám ngủ, tôi sợ tôi ngủ thiếp đi, cơ thể sẽ không phải của tôi. Nếu vậy anh làm sao có thể sống chứ?

End chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.