Một chút hy vọng nhỏ nhoi của Hàn Quân Thanh vừa mới dâng lên đã bị dập tắt, vẻ mặt hơi oán hận: "Cô có thể nói chuyện uyển chuyển hơn được không?"
Không có đứa trẻ nào không kỳ vọng về cha của mình, đặc biệt là con trai. Hàn Quân Thanh cũng vậy. Khi còn nhỏ nhìn những đứa trẻ khác đều có cha có mẹ, hắn cũng tưởng tượng về cha của mình, chẳng qua mẹ chưa bao giờ nhắc đến, hắn cũng hiểu chuyện nên không hỏi.
Từ nhỏ đến lớn hắn không biết cha của mình là ai, lần đầu tiên nghe được là khi quá khứ của mẹ bị lộ ra, cộng đồng mạng nói cha hắn là khách làng chơi. Thật ra trong lòng hắn biết, suy đoán này rất có khả năng là sự thật, nếu không mẹ sẽ không cãi lại.
Chỉ là kết quả này khiến hắn khó chấp nhận được, hắn còn ảo tưởng cha có lẽ là một cảnh sát đầu đội trời chân đạp đất, trong thời gian chấp hành nhiệm vụ mà hy sinh; có lẽ là một bác sĩ cứu chữa bốn phương, không rảnh bận tâm việc trong nhà nên mẹ mới ly hôn ông ấy; có lẽ chỉ là một người bình thường làm công ăn lương, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời... Trong tất cả những suy đoán của hắn về cha, chưa lần nào hắn nghĩ cha mình sẽ là khách làng chơi.
Tưởng tượng tốt đẹp bao nhiêu thì hiện thực sẽ tàn khốc bấy nhiêu. Có lẽ là sâu trong lòng không chịu nổi cách nói này, cho nên sau khi mẹ qua đời, hắn đã không còn nghĩ tới cha, những bàn luận về cha ruột hắn cũng đều tránh đi theo bản năng. Bây giờ đột nhiên nghe được hệ thống nói đến cha, ngụ ý cha hắn có lẽ là một nhân vật tai to mặt lớn nào đó khiến hắn có chút chờ mong mơ hồ.
Chỉ là chờ mong còn chưa kịp thành vui sướng đã bị hệ thống vô tình dập nát, xem ra hắn nhất định không có duyên với người thân, mới vừa có tin tức của cha thì ông đã qua đời.
[Đừng chờ mong bất cứ điều gì, cha cậu vừa đào hoa lại đa tình, một người phong lưu, ông ta mà còn sống không chừng cậu còn không thích ấy chứ! Có điều, tuy cha cậu đã chết, nhưng cậu còn có ông nội!]
Hàn Quân Thanh im lặng chờ hệ thống nói hết một lượt.
[Ông cậu chính là Cổ vương danh tiếng lừng lẫy Lâm Thiên Sách, cậu là đứa con do con trai út của ông ấy qua một đêm phong lưu mà có.]
Chỉ với một câu, Hàn Quân Thanh đã biết thân thế của mình, bởi vì Lâm Thiên Sách thật sự quá nổi tiếng. Có điều ông nổi tiếng không phải vì của cải mà là vì cuộc chiến tranh tài sản của Lâm gia. Lâm Thiên Sách vốn phong lưu lại lăng nhăng, khi còn trẻ cưới mấy người vợ nhưng chỉ sinh ba đứa con. Ba đứa trẻ không cùng một mẹ, hơn nữa ba người mẹ đều còn sống, kiểu gia đình như thế này chỉ có người có đầu óc cực kì phong phú mới có thể tưởng tượng ra. Lâm Thiên Sách đã tuổi cao sức yếu, lại không chọn người thừa kế, không phải muốn làm người ta nhớ thương mình sao?
Bắt đầu từ hai năm trước, Lâm gia loạn giống như cửu long đoạt đích (*), đầu tiên là con trai độc nhất của con trai trưởng bị bắt cóc làm con tin rồi bị giết, sau đó vợ con của con trai thứ gặp tai nạn máy bay, không ai sống sót. Đứa thứ ba nhỏ nhất không có chí lớn chỉ biết ăn nhậu chơi bời, hắn là khách quen của những nơi ăn chơi sa đọa, sinh hoạt phóng túng, chơi bời trăng hoa. Năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, đến chết cũng không kết hôn, đừng nói để lại một đứa con. Sau đó, năm nay con trưởng của Lâm gia nhảy ra nói lão tam là bị lão nhị hại chết, lão nhị không thừa nhận, cắn ngược lại lão đại hại chết em ruột vu oan hãm hại hắn... Kết quả cuối cùng là Lâm gia lão đại, lão nhị lưỡng bại câu thương (**) đồng quy vu tận (***), Lâm Thiên Sách tuổi đã cao, sau khi qua đời cũng chẳng còn ai! Chuyện này trong nước ồn ào một thời gian rất lâu, Hàn Quân Thanh hiển nhiên cũng nghe nói.
(*) Cửu long đoạt đích (九子夺嫡): Cửu tử đoạt đích hay còn gọi là Cửu vương đoạt đích, ý chỉ vào triều đại nhà Thanh, khi Khang Hi Đế còn tại vị, các con trai của ông nổi lên tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Lúc bấy giờ, con trai của Khang Hi Đế còn sống sót có hai mươi bốn người, nhưng trong đó đã có chín người tham dự sự kiện đoạt đích.
Chín vị Hoàng tử này theo thứ tự là: Đại a ca Dận Thì, Nhị a ca Dận Nhưng, Tam a ca Dận Chỉ, Tứ a ca Dận Chân, Bát a ca Dận Tự, Cửu a ca Dận Đường, Thập a ca Dận Ngã, Thập tam a ca Dận Tường và Thập tứ a ca Dận Đề. ( Mọi người có thể đọc lại thế giới II - hệ thống cung đấu sủng phi)
(**) Lưỡng bại câu thương (两败俱伤): hai hổ cắn nhau, con què con bị thương.
(***) Đồng quy vu tận (同归于尽): cùng đến chỗ chết.
Lúc ấy chỉ làm quần chúng, không để trong lòng, cũng không hề nghĩ rằng Lâm gia vậy mà có liên quan với mình.
[Cho nên nói, Lâm gia chỉ còn lại một người thừa kế là cậu, nếu Lâm Thiên Sách biết đến sự tồn tại của cậu, ông ta có thể không để ý đến cậu sao? Đừng nói đến Cố gia, Thiên Vương lão tử mà động vào cậu, ông ta cũng sẽ liều mạng!]
Hàn Quân Thanh bỗng nhiên có chút mờ mịt, hắn cảm thấy mấy ngày nay có quá nhiều chuyện kích thích, hắn chỉ là một đứa trẻ trong một gia đình đơn thân bình thường, đột nhiên nói cho hắn mẹ hắn là thiên kim thế gia lưu lạc bên ngoài, cha hắn là công tử nhà siêu giàu, một nhà ba người, lai lịch của hắn lại bình thường nhất!
[Không không không, sao cậu lại bình thường? Cậu chính là nam chính nghịch tập trong truyền thuyết! Là kiểu nam chính ban đầu chịu nhiều khổ cực, sau này lại phát hiện mình có thân thế kinh thiên động địa, bây giờ cậu đã đạt được rồi, nếu không chúng ta thay đổi kế hoạch một chút, không làm siêu sao nữa, tôi bồi dưỡng cậu thành Long Ngạo Thiên (*) được không?]
(*) Long Ngạo Thiên: là 1 từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối... (Trích từ)
Văn Khanh hăng hái đề nghị, Hàn Quân Thanh vội vàng tỉnh lại: "Đừng, tôi vẫn thích đóng phim hơn!"
Văn Khanh có chút tiếc nuối: [Vậy không có cách nào khác rồi.]
Hàn Quân Thanh sợ cô tâm huyết dâng trào lại nảy ra ý tưởng kì lạ nào đó, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Tôi thấy hay là thôi đi, sản nghiệp của Lâm gia quá lớn, vẫn là tôi không nên lội vào vũng nước đục này, không phải chỉ là phong sát một năm thôi sao? Nhân cơ hội này tôi đi học thêm vài khóa diễn xuất cũng tốt."
[Gia sản ngàn tỉ mà cậu không động lòng à?]
"Động lòng..." Hàn Quân Thanh thành thật trả lời: "Nhưng quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo (*), tiền phỏng tay thế này không nên lấy, tôi muốn làm người bình dân, đóng vài bộ phim, hát vài ca khúc, tự mình tiêu tiền của mình vẫn hơn."
(*) Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo (君子爱财,取之有道): Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
"Quan trọng nhất chính là tôi sợ Lâm... Sợ ông bắt tôi về thừa kế gia nghiệp, không cho tôi tiếp tục đóng phim."
[...]
Cô đây là gặp được phiên bản hiện thực của "Tôi muốn làm việc, không muốn trở về kế thừa gia sản" sao?
[Mỗi người ai cũng có nỗi khổ riêng, với cậu và Lâm Thiên Sách cũng không ngoại lệ, thật ra cậu không nhẫn tâm nhìn một ông lão gần đất xa trời sống lẻ loi đúng không?]
Văn Khanh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ: [Hơn nữa cậu là cháu trai duy nhất của ông ta, nhất định ông ấy sẽ thuận theo cậu, gia nghiệp gì đó làm sao quan trọng bằng cháu trai? Nhìn chung Lâm Thiên Sách cả đời này vẫn vô cùng sáng suốt, những gì cậu lo lắng có lẽ trước giờ chưa từng tồn tại!]
Hàn Quân Thanh có chút bị thuyết phục, sâu trong nội tâm hắn vẫn luôn chờ đợi người thân, lúc nhỏ luôn hâm mộ những đứa trẻ được ông bà mua đồ chơi, đồ ăn vặt, nhưng hắn không có cha không có ông bà nên chỉ có thể đỏ mắt chờ mong.
[Bằng không hôm nay cậu gặp phải Cố gia, bị phong sát một năm, ngày mai lại đụng vào Thẩm gia nào đó, nhưng chưa chắc sẽ nhẹ nhàng như vậy, người không quyền không thế ai cũng có thể đạp một cái, ai biết được khi nào chuyện này sẽ kết thúc chứ? Có đại thụ Lâm Thiên Sách chống lưng, không phải cậu có thể an tâm làm việc mình thích sao?]
"Được." Văn Khanh khuyên nhủ một lúc, cuối cùng cũng làm Hàn Quân Thanh gật đầu, sau đó Văn Khanh hứng thú vội vàng đi làm việc. Cuộc sống riêng của người trong Lâm gia tuy loạn, nhưng vẫn có quy củ, Lâm Thiên Sách cũng biết bản thân mình như thế nào nên chưa bao giờ can thiệp vào chuyện trăng hoa của con trai, nhưng để tránh phát sinh tình huống có con rơi, hắn đặc biệt bồi dưỡng mấy người ghi chép sinh hoạt cá nhân của mấy người con trai, ngủ với ai, ngủ ở đâu, đều được ghi chép lại, giống như cuộc sống hàng ngày của Hoàng đế cổ đại.
Mặc dù có hơi không bình thường nhưng cũng xem như một cách, nhìn chung mà nói, hiệu quả không tồi, Lâm gia loạn như vậy nhưng không hề nghe nói có con ngoài giá thú. Nhưng vẫn có cá lọt lưới, chẳng hạn như mẹ của Hàn Quân Thanh.
Lâm lão tam và Hàn Văn Khanh vốn là quan hệ bắn đại bác cũng không tới, nhưng Lâm tam chay mặn không kị, đôi khi cũng sẽ đổi vị, chỉ cần dáng dấp hợp mắt hắn là được. Hàn Văn Khanh hiển nhiên cực kỳ xinh đẹp, vì thế trời xui đất khiến có Hàn Quân Thanh.
Đoán chừng sau khi Lâm tam trở về đã quên mất chuyện này, cho nên Hàn Văn Khanh không bị ghi lại trong "Nhật kí ghi chép cuộc sống hàng ngày" của Lâm gia. Việc này không làm khó được Văn Khanh, thêm Hàn Văn Khanh vào là được, dù sao trong khoảng thời gian này Lâm Thiên Sách bệnh tật nên rất gấp rút đi tìm mấy người đàn bà mà con trai ông từng ngủ, ai có con cũng đưa đi làm xét nghiệm ADN, xem có cá lọt lưới hay không. Cô thêm Hàn Văn Khanh vào, Lâm gia hiển nhiên có thể tìm được Hàn Quân Thanh, đến lúc đó xét nghiệm ADN, liệt tổ liệt tông của Lâm gia đều phải cảm ơn Hàn Văn Khanh!
Nếu muốn ứng phó việc Cố gia làm khó dễ thì phải ra tay nhanh một chút, bởi vậy vào ban đêm Lâm gia "tra" tới Hàn Văn Khanh, ngày hôm sau báo cáo xét nghiệm ADN của Hàn Quân Thanh đã ở trên bàn Lâm Thiên Sách.
Ba bản báo cáo kết quả xét nghiệm ADN giống Lâm Thiên Sách như đúc, đây là vì phòng ngừa chuyện bất trắc, ông đồng thời đưa cho ba nhóm người cùng làm, đôi tay kích động run lên, nước mắt tràn ra trong đôi mắt vẩn đục:
"Tốt tốt tốt! Ông trời phù hộ, không làm Lâm gia ta tuyệt hậu! Chuẩn bị xe, ta muốn đích thân đi đón cháu trai của ta về nhà!"
*
Bên kia, Văn Khanh biết việc lớn đã định, nghĩ cách ứng phó một chút với Cố gia, cố ý sắp xếp cho Cố gia biết thân thế của Hàn Quân Thanh.
Vì thế Cố gia cũng bắt đầu có hy vọng, tìm được con gái thất lạc bên ngoài mấy chục năm!
Bà bỏ học, bà yêu sớm bừa bãi, bà hám tiền, bà từng làm kĩ nữ... Bà đã qua đời! Kinh ngạc, vui buồn xen kẽ trong chốc lát chuyển thành vô cùng đau đớn, buồn bã vì mất mát, Cố lão gia tử quyết định: Đón con trai duy nhất của cháu gái trở về, huyết mạch Cố gia không thể lưu lạc bên ngoài. Bởi vì bọn họ sơ sẩy làm cho cháu gái phải chịu nhiều khổ cực như vậy, nhất định phải bồi thường thật tốt cho chắt ngoại.
Nghĩ đến vừa mới tra được tư liệu của Hàn Quân Thanh, lão gia tử cảm thấy thực vui mừng, đứa nhỏ này trưởng thành rất tốt, không hư hỏng, không chỉ có tính cách tốt, thân thủ cũng phi thường, có thể đánh ngã tám anh em họ của hắn, không hổ là con cháu của Cố gia!
"Thế nhưng Tiểu Ảnh làm sao bây giờ?"
Câu nói như dội một chậu nước lạnh, làm không khí trở nên lạnh đi rất nhiều.
Đúng vậy, đón Hàn Quân Thanh trở về, tiểu công chúa bảo bối yêu thầm hắn không được trở nên thương tâm tiều tụy phải làm sao bây giờ? Thích anh họ của mình, chuyện này khiến cho cô phải xử sự như thế nào đây?