Buổi sáng, lúc bốn người Liêu Thao đi ra, có ba người đều đã thức tỉnh dị năng, theo thứ tự là Bàn Tử hệ Hỏa, Lâm Chiêm Viễn hệ Mộc, Tống Thanh Sơn hệ Phong, chỉ có Vương Hâm không thức tỉnh.
Vương Hâm vô cùng hụt hẫng, vẻ mặt vừa phức tạp vừa hâm mộ nhìn ba người kia. Phát hiện sự ủ rũ của hắn, ba người yên lặng thu lại vẻ mừng rỡ trên mặt, Văn Khanh an ủi: "Không sao, vẫn còn cơ hội mà."
Dù sao đây cũng chỉ là thuốc cải tạo gen sơ cấp, tiếp theo còn có trung cấp, cao cấp. Thuốc cải tạo trung cấp có 80% tỉ lệ thức tỉnh dị năng, mà thuốc cải tạo cao cấp có 99% tỉ lệ thức tỉnh dị năng. Trái Đất và tinh tế đều cùng một bối cảnh, chỉ khác biệt về thời kì phát triển, kế thừa chung một hệ năng lượng. Trái Đất đang trong thời kì tiến hóa mà liên minh tinh tế từng trải qua.
Không giống Trái Đất vừa mới xuất hiện hệ thống dị năng, liên minh tinh tế phát triển đến bây giờ đã sớm quen thuộc với nghiên cứu dị năng, cho dù là tu luyện dị năng hay các loại thuốc đều đã có hệ thống vô cùng đầy đủ, thuốc cải tạo gen chính là một trong các thành quả nghiên cứu đó. Mục đích của nó một là cường hóa tố chất thân thể, hai là trợ giúp người có dị năng ẩn dấu và người bình thường thức tỉnh dị năng, thuốc cải tạo gen cao cấp nhất xác suất đã cao tới 99%, có thể nói, trong tinh tế cơ hồ ai ai cũng có dị năng.
Cho nên cô mới có thể an ủi Vương Hâm không cần gấp, về sau cô sẽ nghĩ biện pháp lấy thuốc cải tạo cao cấp có tỉ lệ thức tỉnh 99%, hắn cũng không thể kém đến mức là 1% kia đó chứ.
Vương Hâm cho là cô đang an ủi mình, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Ừm, tôi không sao, dù không thể thức tỉnh cũng sẽ không gây cản trở cho mọi người."
Văn Khanh vỗ vỗ vai hắn, không nói nhiều.
Bầu không khí hơi lắng xuống, Liêu Thao lảng sang chuyện khác: "Lão đại, hôm nay chúng ta làm gì?"
"Nhà máy thủy điện bên kia đã xử lí xong, hôm nay đến đường Thanh Tỉnh đi. Hôm qua sau khi dọn dẹp xong có không ít người lái xe rời đi, trên đường lại tắc nghẽn." Văn Khanh hơi suy nghĩ một chút rồi nói: "Với lại nếu tôi đoán không sai, quân đội cũng sắp đến."
"Quân đội thật sự sẽ đến?" Lâm Chiêm Viễn nhíu mày hỏi.
Tận thế đã đến bốn năm ngày vẫn không thấy bóng dáng viện binh nào, ngay cả chính phủ cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ của bọn họ mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh, hắn thật sự hoài nghi sau này không biết chính phủ có còn tồn tại nữa hay không.
Văn Khanh vô cùng chắc chắn: "Chắc! Nhất định sẽ tới!"
Lời nói của cô như một viên thuốc an thần, mặc dù đã quyết định đi theo Văn Khanh nhưng bọn họ vẫn cảm thấy lực lượng cá nhân kém lực lượng quốc gia. Mấy người đều là thanh niên thế kỷ rễ miêu hồng chính (*) chính gốc, bên trong vẫn tin tưởng mấy thứ như công bằng, dân chủ, quốc gia bình yên.
(*) Rễ hồng miêu chính (根红苗正): ý chỉ người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kì cách mạng văn hóa.
Văn Khanh phụ trách sửa chữa mấy chiếc xe bị mất khống chế, mấy người Liêu Thao một bên rèn luyện dị năng mới thức tỉnh, một bên dọn sạch zombie, thấy mấy người bị kẹt cũng sẽ ra tay giúp đỡ một chút. Hôm nay là ngày tận thế thứ tư, càng ngày càng nhiều người cạn kiệt lương thực dự trữ đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, người sử dụng dị năng giống như bọn họ mấy ngày nay cũng bắt đầu tăng lên. Mấy người Liêu Thao nhận chỉ thị của Văn Khanh, gặp người liền phổ biến quy tắc sinh tồn ở tận thế, nội dung bên trong làm mấy người sống sót đang hoang mang lúng túng an tâm không ít.
Bận đến mười hai giờ trưa, Văn Khanh để mấy người Liêu Thao về trước, một mình cô ngự kiếm đi ra vùng ngoại ô, săn một con trâu dị thú cùng mấy con heo dị thú. Lúc chuẩn bị đi về, cô nghe được tiếng động cơ ô tô ầm ĩ từ phía xa, nheo mắt nhìn, mấy chiếc xe tải màu xanh quân dụng đang chạy về phía bên này.
Văn Khanh cũng không định rêu rao ngự kiếm phi hành trước mặt người khác, cô chờ ở ven đường, định để bọn họ đi qua rồi mới đi tiếp. Không nghĩ tới, đối phương lại trực tiếp dừng lại trước mặt cô.
Hai người đàn ông nhảy từ trên xe xuống, một người mặc quân trang màu xanh, dáng người rắn rỏi, khí thế mạnh mẽ, lúc nhìn thấy Văn Khanh liền thu liễm lại, cô vẫn có thể nhìn ra trên người đối phương nồng nặc sát khí. Một người khác mang theo mắt kính gọng vàng, cao gầy sạch sẽ, lại là người quen - Hạ Bích.
"Xin chào, chúng ta lại gặp mặt." Hạ Bích mở miệng trước, trên mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên, nghiêng sang bên cạnh, đầy vẻ cung kính giới thiệu với thanh niên mặc quân trang: "Người này là người phụ trách quân khu Lạc Đông chúng ta, thiếu tướng Chu Hàn Châu."
Văn Khanh gật đầu một cái: "Xin chào, tôi là Lâm Văn Khanh."
Chu Hàn Châu bất động thanh sắc quan sát người phụ nữ trước mặt, về chuyện cô quét sạch con đường cho mọi người đi hắn đã nghe nói, dọc theo con đường này bọn họ thỉnh thoảng nhìn thấy vài người tìm đến quân khu xin được tá túc, nếu không có gì ngoại lệ sẽ nhắc đến người phụ nữ kì lạ này. Thông qua Hạ Bích, hắn cùng biết cô vì xây dựng lại Ninh thành mới làm những việc tốn công mà không có kết quả đấy, chuyện này làm Chu Hàn Châu cảm thấy cô cũng không tệ. Trong mạt thế còn có người vô tư kính dâng tình người đúng là rất hiếm.
Mà điều làm hắn hiếu kì nhất chính là dị năng của cô, nghe nói tất cả người Ninh thành sống sót được đều nhờ dị năng cường đại của Văn Khanh, thực lực thâm sâu khó lường. Đối với cường giả, không có ai là không hứng thú.
Cho nên, lúc Hạ Bích nói cô là người kia, hắn lập tức hạ lệnh đội xe dừng lại.
"Cô từ trong thành ra? Tình huống của Ninh thành bây giờ như thế nào?" Chu Hàn Châu đột nhiên hỏi.
"Coi như ổn định, trong thành chỉ có zombie sơ cấp, người bình thường chỉ cần lấy dũng khí là có thể đối phó. Chính phủ đã nhanh chóng sửa lại điện nước, có lẽ hôm nay có thể khôi phục hệ thống cung cấp điện nước. Tạm thời bây giờ chưa có sự kiện cưỡng chế phạm tội, trật tự coi như ổn định." Văn Khanh nói.
Nghe vậy, Chu Hàn Châu ngoài ý muốn nhìn cô một cái, tình hình Ninh thành tốt ngoài dự liệu của hắn, theo hắn biết, nơi khác đã loạn không còn hình thù gì, phần tử ngoài vòng pháp luật thừa cơ làm loạn, dù không cướp bóc chém giết nhưng cũng không tốt hơn là bao. Ngay cả quân đội bọn hắn bởi vì một con chó nghiệp vụ biến dị làm cho sứt đầu mẻ trán, thương vong không ít, Ninh thành lại bình yên như thế, đúng là không thể tin nổi.
Chắc hẳn... Tất cả đều nhờ người phụ nữ này?
Ánh mắt Chu Hàn Châu nhìn Văn Khanh chứa đầy sự nóng bỏng: "Những chuyện Lâm tiểu thư làm ở Ninh thành tôi đã nghe nói đến, bây giờ người chí công vô tư lại có thực lực không nhiều, hiện tại tôi mời Lâm tiểu thư gia nhập quân đội, cùng nhau chống lại nguy cơ tận thế, không biết ý cô thế nào?"
"Thật xin lỗi, tôi không có dự định gia nhập quân đội: " Văn Khanh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Tôi không thích bị trói buộc, trong quân đội quân lệnh như núi tôi không thích ứng được, nhưng nếu có nơi cần tôi trợ giúp, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối."
Việc cô cần làm tương đối nhiều, gia nhập quân đội không được thuận tiện cho lắm.
Chu Hàn Châu có chút tiếc nuối: "Cũng được, chúng ta có chung mục tiêu, thân phận thế nào không quan trọng."
Văn Khanh gật đầu: "Mọi người phải vào thành à? Vừa vặn tôi cũng muốn trở về, không bằng cùng đi? Chúng ta thuận tiện trao đổi một số tin tức liên quan đến mạt thế một chút."
"Cung kính không bằng tuân mệnh, mời Lâm tiểu thư!" Chu Hàn Châu thấy cô không lái xe, cho nên mời cô lên xe mình.
Ba người cùng nhau lên xe, Hạ Bích tự động ngồi xuống ghế sau, nhường chỗ cho Văn Khanh. Sau khi lên xe, Chu Hàn Châu hỏi: "Lâm tiểu thư biết ngày tận thế đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đoán chừng là vật thể không biết tên va chạm vào Trái Đất gây ra dị biến."
Điều này cùng tình huống Chu Hàn Châu biết không sai biệt lắm, chẳng qua đây là hắn dựa vào quân đội mới biết được chút ít, không biết Lâm Văn Khanh từ đâu mà biết được. Mặc dù ngờ vực nhưng hắn cũng không hỏi ra mà chỉ thở dài nói: "Không biết vụ tai nạn này khi nào mới qua, đã chết quá nhiều người."
Lúc nói lời này, trên khuôn mặt kiên nghị của hắn hiện lên vẻ đau khổ không dễ dàng phát hiện. Tận thế giáng xuống, trong quân đội tất nhiên không may mắn thoát khỏi, tỉ lệ hóa zombie không cao như người bình thường, nhưng cũng có một, hai phần mười. Mới đầu bọn họ chỉ cho rằng những người đó là bị lây nhiễm một loại virus, đều là chiến hữu thân cận, bọn họ không xử lí mấy zombie đó, mà đưa vào giam chung một chỗ cách ly quan sát.
Khi đó bọn họ còn muốn lấy virus ra nguyên cứu vắc xin cứu những người này, nhưng ai biết, zombie giam chung một chỗ tự giết lẫn nhau, hấp thu năng lượng của nhau, vậy mà tiến hóa thành một loại sinh vật vô cùng lợi hại. Làm bọn họ bị thương không nhỏ, đây cũng là nguyên nhân bọn họ hiện tại mới phái người ra viện trợ.
Văn Khanh bình tĩnh nói: "Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích ứng tốt mới có thể sống sót, nói là tai nạn, không bằng nói là tiến hóa thì đúng hơn, cả Trái Đất cùng nhân loại tiến hóa."
Chu Hàn Châu không khỏi giật mình, mặt cũng không lộ vẻ khác thường gì: "Cô có phải biết được chuyện gì rồi đúng không?"
Văn Khanh tiện tay lấy ra một tờ quy tắc sinh tồn tận thế đưa cho hắn: "Đây, điều anh muốn biết đều ở trên đây hết."
Chu Hàn Châu vội vàng cầm lấy, cũng không đoái hoài tới việc tại sao Văn Khanh lại lấy nó ra từ trong không khí.
Quy tắc trên đây đều là hoa quả khô (*), so với tư liệu quân đội nắm giữ thì nó càng chặt chẽ thấu triệt hơn, Chu Hàn Châu cẩn thận lật xem, không dám bỏ qua một chữ nào. Mãi đến khi xe chạy qua biệt thự của Văn Khanh, hắn vẫn còn đang nghiên cứu.
(*) Hoa quả khô (干货): là thuật ngữ thương mại điện tử, chỉ những người làm việc trong ngành này chia sẻ hoặc đăng tải những bài viết liên quan đến mở rộng mạng lưới marketing, kinh nghiệm làm việc... bởi vì những kiến thức này có tính thực dụng cao, không có yếu tố khoác lác hay sai sự thật nên được gọi là hoa quả khô. Ngày nay từ này đã được sử dụng trong các ngành nghề khác, chỉ những người chia sẻ kiến thức, phương pháp, kinh nghiệm quan trọng hoặc thực dụng.
Văn Khanh quay đầu nói: "Phiền dừng xe một chút, tôi đi xuống."
Chu Hàn Châu lúc này mới ngẩng đầu lên, thần sắc kinh ngạc lại có chút phức tạp nhìn cô: "Cảm ơn, những tài liệu này đối với chúng tôi rất quan trọng, cảm ơn cô đã đồng ý chia sẻ cho chúng tôi."
"Cái này trong Ninh thành gần như ai cũng có, không phải chuyện gì to tát." Văn Khanh chưa nói, cái cô cho hắn là bản khác, ngay cả sự tiến hóa của Trái Đất và sự tồn tại của tinh tế cũng viết hết trong đấy. Đây là chuyện ngay cả đám Liêu Thao còn chưa nghe cô nói qua, bởi vì có những thứ người bình thường bây giờ chưa thích hợp để biết, nếu không sẽ gây ra hoang mang không đáng có.
"Bất kể thế nào, tôi thay mặt toàn nhân loại cảm ơn cô, có phần tài liệu này không biết sẽ cứu được bao nhiêu sinh mạng!" Chu Hàn Châu trịnh trọng nói.
Văn Khanh cười nói: "Thứ này giao cho các anh mới có thể phát huy giá trị lớn nhất, chỉ dựa vào một mình tôi thì không cứu được cả thế giới." Cô nói xong, đẩy cửa xe ra rồi nhảy xuống, vẫy vẫy tay với hắn: "Hẹn gặp lại, tôi đi trước."
Đi hai bước, cô lại quay trở lại, từ trong không gian lấy ra hai con heo dị thú ném lên mặt đất: "Đúng rồi, cái này cho mọi người, hôm nay bắt được nhiều." Những người này chắc hắn không mang theo quá nhiều lương khô.
Chu Hàn Châu cũng nhảy từ trên xe xuống, tiến lên nhìn một chút, hai con heo này đầu lớn hơn, da dày hơn, răng nanh lại sắc bén hơn so với heo bình thường: "Đây là heo dị thú?" Theo như tài liệu của Văn Khanh có thể thấy dị thú và tang thú khác nhau, cũng biết dị thú và dị thực đều có thể ăn.
Văn Khanh gật đầu: "Đúng, dị thú và tang thú phân biệt rất dễ, trong tư liệu có viết, tôi không nói lại. Nhưng cần chú ý, dị thú cũng có tính công kích, thậm chí giống như con người - chúng cũng thức tỉnh dị năng."
Chu Hàn Châu cười khổ: "Cái này chúng tôi đã lĩnh giáo qua, trong quân khu có một con chó tiến hóa ra dị năng hệ Hỏa, dựa theo cô hẳn là dị thú cấp một, chúng tôi bị hành hạ rất mệt mỏi."
Văn Khanh có thể tưởng tượng cảnh tượng đó, cấp một cùng sơ cấp không đơn thuần chỉ là khác nhau dị năng, giết nó chắc chắn phí không ít công sức: "Tang thú sơ cấp tận thế cực ít, mọi người gặp phải đúng là không may."
Chu Hàn Châu cười khổ, hắn chưa nói bọn họ còn có một zombie cấp một, đâu phải chỉ là không may, chắc chắn là cực kỳ không may!
Sau khi tách khỏi quân đội, Văn Khanh trở lại căn cứ của mình, ba người Liêu Thao sáng nay đã ngồi chia sẻ kinh nghiệm và những thiếu sót khi sử dụng dị năng, Vương Hâm trong phòng bếp nấu cơm. Lúc Văn Khanh đi vào, hắn đã nấu xong cơm, nhìn cô lại gần, gãi gãi đầu cười nói: "Điện không dùng được, tôi dùng phương pháp nấu cơm mẹ tôi dạy."
Văn Khanh nhìn thoáng qua, là cho gạo và nước và chậu inox hấp cách thủy, lúc ở thời cổ đại không có nồi cơm điện, cô cũng nấu như thế.
"Cũng được, tôi trước kia cũng từng nấu thế này." Văn Khanh mỉm cười, cô có thể nhìn ra sau khi ba người Liêu Thao thức tỉnh dị năng, Vương Hâm có áp lực, muốn làm nhiều việc để giảm bớt bất an trong lòng.
"Vừa vặn, sườn heo hôm qua chưa dùng thì trưa nay luộc đi, sau đó lại làm thêm một tô thịt bò cay."
"Hôm nay ăn thịt luộc?" Bàn Tử đi vào phòng bếp, dãi rỏ đầy miệng: "Luộc thịt đi, luộc thịt ăn với cơm!"