Giang Tiểu Mãn phát hiện gần đây mình cực kỳ may mắn, luôn trong lúc khó khăn nhất, bất lực nhất gặp được quý nhân trợ giúp. Lúc nghèo không có cơm ăn, chị Văn Khanh thuê nhà cậu, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giúp cậu vượt qua gian nan; lúc mẹ bị bệnh hành hạ không chịu đựng nổi, chị Văn Khanh giúp cậu tìm được người hiến thận; mà bây giờ, lúc cậu có nhu cầu cần tiền gấp để giải phẫu, thì lại có người trực tiếp gọi điện thoại tới ký hợp đồng với cậu, thậm chí lúc cậu kiên trì muốn ứng trước một nửa tiền lương cũng vui vẻ đồng ý...
Đối với chuyện này, Giang Tiểu Mãn vô cùng đội ơn, khiến cho cậu biết được thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, cho dù là bèo nước gặp nhau hay không quen nhau, cũng chỉ có người xa lạ mới mang tới sự ấm áp.
Giang Tiểu Mãn chờ đợi mẹ làm xong giải phẫu. Cuộc phẫu thuật vô cùng thuận lợi, không có phản ứng bài xích, bác sĩ nói nên tĩnh dưỡng thật tốt, tháng sau là có thể xuất viện.
Điều này lại làm Giang Tiểu Mãn lần nữa cảm động đến rơi nước mắt, nếu không có sự trợ giúp của người khác, cậu nhất định sẽ không thuận lợi cứu mẹ trở về như thế.
Mẹ cậu nói, người tốt thì phải báo đáp thật tốt, cho nên cậu nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không phụ sự trợ giúp của những người ấy. Cho dù là chị Văn Khanh hay là công ty, cậu chắc chắn sẽ cố gắng gấp đôi hồi báo bọn họ.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Giang Tiểu Mãn càng thêm nghiêm túc, một là vì báo đáp công ty, cố gắng mang đến lợi ích cho công ty; hai là hi vọng số lượng fans hâm mộ tăng, sau đó lại mở thêm một vị diện, đổi được vật tốt đưa cho chị Văn Khanh.
Cậu không phải ca sĩ chuyên nghiệp, vì fan hâm mộ mà cố gắng mỗi bài hát đều hát thật tốt. Mỗi ngày cậu tốn rất nhiều thời gian luyện tập ghita và kỹ thuật ca hát, thậm chí còn đi nghiên cứu những thứ như livestream, thử giao lưu cùng người xem, thử kể một chút tiết mục nhỏ, cố gắng để khiến mình trở nên thú vị hơn...
Mà sự nỗ lực này chắc chắn có hồi báo, chậm rãi, số lượng người xem dần tăng lên, cũng có fan hâm mộ giúp cậu tuyên truyền, cuối cùng, trước đêm mẹ cậu xuất viện, fans hâm mộ của cậu đã đạt đến con số một vạn. Bên công ty cũng gọi điện thoại tới nói, hợp đồng đã chuẩn bị tốt, sẽ nhanh chóng gửi tới cho cậu, để cậu chuẩn bị sẵn sàng.
Giang Tiểu Mãn cúp điện thoại, không chút chờ đợi gọi ra hệ thống, rút ra vị diện thứ hai.
"Vị diện cao cấp, vị diện cao cấp, vị diện cao cấp..." Giang Tiểu Mãn một bên cầu nguyện, một bên ấn nút mở, rút ra Z5079.
Màn hình lóe lên một cái, nhảy ra một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, gian phòng sau lưng hắn nhìn qua có cảm giác cực kỳ khoa học kỹ thuật. Người đàn ông này vô cùng trấn định, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc.
"Chào." Người đàn ông tóc vàng khóe môi cong lên: "Thoạt nhìn hình như là người mới, thật phiền phức, tôi không thích giao thiệp cùng người mới, bọn họ cái gì cũng không hiểu, vô tri lại ngu xuẩn, đồ tốt không có, còn hay thích hỏi lung tung này nọ... Đương nhiên, tôi không phải đang nói cậu, cậu chắc chắn là người mới hiểu chuyện, đúng không? A3697."
Giang Tiểu Mãn sắc mặt đỏ bừng, không biết nên nói cái gì.
Z5079 lại cười một tiếng: "Được rồi, trở về vấn đề chính, chỗ cậu có đồ tốt gì? Muốn trao đổi cái gì?"
"A?" Giang Tiểu Mãn sững sờ, tiếp theo trên mặt lại đỏ lên, cậu còn chưa chuẩn bị muốn trao đổi cái gì, hơn nữa, cậu thật sự cũng không biết lấy cái gì ra đổi.
Nụ cười trên mặt Z5079 phai nhạt đi: "Xem ra cậu còn chưa chuẩn bị kỹ càng, nhưng mà, từ bối cảnh căn phòng của cậu, cùng nhìn qua máy truyền tin của cậu, xem ra khoa học kỹ thuật ở chỗ cậu lạc hậu đến không thể tưởng tượng được. Cho nên, tôi cho rằng cậu không có đồ vật gì tôi cần."
Ngữ khí cao cao tại thượng làm Giang Tiểu Mãn xấu hổ một trận. Có lẽ bộ dáng mặt đỏ tới mang tai của cậu làm Z5079 cảm thấy mình nói quá mức, hắn có chút bất đắc dĩ nhả ra một câu: "Mỗi vị diện đều có đồ vật đặc biệt, như vị diện tu chân có công pháp đan dược, vị diện tận thế có tinh hạch, tôi là loại vị diện khoa học kỹ thuật tiên tiến, cậu ở đó nếu đã có hệ thống giao dịch, vậy nhất định có đồ vật đặc biệt nhất chỉ mình có, cậu có thể đi tìm thử."
Là một người khẩu xà tâm phật, Giang Tiểu Mãn trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười nói: "Vô cùng cảm ơn, anh thật sự là một người tốt."
Z5079 ha ha cười lạnh một tiếng, sau đó cắt đứt tin tức giữa hai người, trong một khắc màn hình ảm đạm, Giang Tiểu Mãn nghe được một tiếng nói thầm: "Quả nhiên, người mới là phiền phức nhất!"
Lúc ăn cơm, Giang Tiểu Mãn hỏi Văn Khanh: "Chị, nếu như chọn một loại đồ vật đại biểu nước Trung Hoa, chị sẽ chọn cái gì?"
Càng thực sự nghĩ không ra vị diện này của cậu có đồ vật đặc biệt gì, nếu Z5079 là vị diện khoa học kỹ thuật, tiên tiến hơn rất nhiều so với nơi này, tất nhiên chướng mắt những thứ cổ lỗ sĩ này.
Văn Khanh hơi suy tư một chút, liền biết cậu đã mở ra vị diện thứ hai, cũng biết cậu vì cái gì hỏi như vậy, cho nên không chút do dự nói: "Mỹ thực!"
Đối với cô, người vừa mới dùng mỹ thực cứu vớt Trái Đất mà nói, đáp án này chắc chắn là hoàn mỹ! Đoán chừng là bệnh chung trong tiểu thuyết, đều thích thiết lập người ngoài hành tinh ăn dịch dinh dưỡng lớn lên. Trong nguyên tác Giang Tiểu Mãn cũng dùng mỹ thực để trao đổi, nhưng lúc phát hiện việc người ngoài hành tinh thích ăn đã là rất lâu sau đó, cô bây giờ chỉ nói cho Giang Tiểu Mãn biết sớm hơn mà thôi.
Mắt cậu sáng lên, liên tục gật đầu, tất nhiên, việc mỹ thực là đại biểu của Trung Hoa đã được công nhận.
Thế là, nhờ kế của Văn Khanh, Giang Tiểu Mãn cầm theo mỹ thực đi lên con đường chinh phục người ngoài hành tinh.
Cố Thanh Thành từ sau khi gặp mặt Nguyễn Mạnh, trong lòng cuối cùng không bỏ được cậu, trực tiếp đưa người về biệt thự của mình nuôi dưỡng. Mà tư liệu của Nguyễn Mạnh, rất nhanh đã đưa đến tay hắn.
Mẹ chết sớm, cha bệnh nặng, tạm thời nghỉ học kiếm tiền chữa bệnh cho cha. Gặp được cậu trong công ty là vì cậu đến đây để phỏng vấn, trong quán bar gặp được cậu thì không cần phải nói, cậu làm thêm ở đó...
Rất tốt, thân thế trong sạch, Cố Thanh Thành hết sức hài lòng, hắn chi tiền đưa cha Nguyễn Mạnh đến bệnh viện tốt nhất, mời chuyên gia tốt nhất, điều kiện chỉ có một: Nguyễn Mạnh ở bên cạnh hắn.
Nguyễn Mạnh từ đầu sống chết không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn vì cha mà thoả hiệp. Lúc mới đầu, Nguyễn Mạnh miễn cưỡng cười đùa, không thể thích ứng sự thật mình bị một người đàn ông bao nuôi. Nhưng Cố Thanh Thành đối với cậu thật sự rất tốt, tự mình mua quần áo cho cậu, tự tay bố trí phòng của bọn họ, tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho cậu... Mọi chuyện của cậu đều do Cố Thanh Thành đích thân làm. Cho dù là tảng đá cũng bị làm cho nóng lên. Ngoại trừ ban đầu ép buộc cậu ở bên cạnh, sau đó vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cậu, quan tâm lại ôn nhu, giống như một tình nhân hoàn mỹ.
Nguyễn Mạnh dần dần dao động, gần như đắm chìm trong loại ôn nhu này. Mãi cho đến lúc Cố Thanh Thành đưa ra yêu cầu cậu giả nữ về Cố gia một chuyến. Nguyễn Mạnh cực kỳ thống khổ, vẻ mặt bi thương, Cố Thanh Thành nhẹ nhàng hôn cậu nói: "Thật có lỗi. Bảo bối, anh không có cách nào khác, anh yêu em, anh muốn cho em một danh phận, nhưng Cố gia không cho phép một người thừa kế là đồng tính luyến ái, ủy khuất cho em, trước kia em không phải cũng giả nữ trang à, anh cảm thấy rất đẹp, mặc thêm một lần nữa đi."
Nguyễn Mạnh cuối cùng vẫn thỏa hiệp, mặc nữ trang vào đi theo Cố Thanh Thành đến Cố gia một chuyến. Cố Thanh Thành giới thiệu với người trong nhà đây là bạn gái hắn.
Chính hắn chọn, cực kỳ yêu thích, Cố gia đương nhiên không có ý kiến, mặc dù thân thế phổ thông, nhưng Cố gia nhà lớn nghiệp lớn, con dâu có bối cảnh cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không có cũng không quan trọng. Người trong nhà vui mừng hoan nghênh con dâu đến.
Rất nhanh, tin tức người thừa kế Cố gia đã có vị hôn thê liền truyền ra, ngay cả mẹ Tô cũng không nhịn được nói: "Hắn không phải thích đàn ông à? Chuyện này là sao? Đặc biệt tìm một tiểu cô nương không có bối cảnh, là sợ sau này người ta biết tìm đến nhà nháo sao?"
Mẹ Tô tất nhiên tin tưởng con gái, cho nên Văn Khanh nói Cố Thanh Thành thích đàn ông, mẹ cô tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ. Lúc này chỉ hoài nghi Cố Thanh Thành lừa cưới, mà không hề hoài nghi Văn Khanh lừa mình.
Văn Khanh không nói rõ thân phận thật sự của Nguyễn Mạnh cho mẹ biết, chỉ khuyên mẹ đừng quản việc này.
Nguyễn Mạnh là do Văn Khanh tìm tới, cố ý để cậu bắt chước tính cách Giang Tiểu Mãn tiếp cận Cố Thanh Thành, Cố Thanh Thành quả nhiên mắc câu. Thật ra không ngoài ý muốn, nói Cố Thanh Thành thích Giang Tiểu Mãn, còn không bằng nói hắn thích tính cách của Giang Tiểu Mãn.
Cố Thanh Thành người này khống chế dục vọng cực kỳ mạnh, coi như nửa kia của mình khác biệt cũng không cho phép vi phạm ý nguyện bản thân, cho nên hắn mới có thể thích loại ôn nhu vô hại như Giang Tiểu Mãn, hình tượng bé nhỏ trắng tinh không có chủ kiến, nhu nhuận nghe lời, hoàn toàn thuận theo hắn, không hề mảy may đến ý thức của mình. Nói cho cùng, Cố Thanh Thành hắn yêu nhất chỉ có bản thân hắn mà thôi.