Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 28



Edit: Chi

Beta: Linh211 + Miêu Nhi

Đời trước Hà Văn Khanh có thể trở thành truyền kì của Thương Lan giới, ngoại trừ sở hữu thiên phú tu luyện ra thì nàng còn có vận khí cường đại không ai sánh kịp.

Tình cờ đi ngang qua động phủ nào đó cũng có thể nhặt được tiên kiếm, bị người đuổi giết cũng có thể tìm được truyền thừa của Đan Tông, bí cảnh Tiểu Hoàng Thiên mở hơn vạn năm qua vẫn chưa từng nghe nói có thần thú, vậy mà nàng lại nhặt được một con thần thú sơ sinh... Dường như toàn bộ bảo bối của tu chân giới đều đưa đến trước mặt nàng, vận khí tốt đến nỗi khiến người ta không khỏi hoài nghi nàng có phải là con gái ruột của Thiên Đạo hay không!

Đời trước Khúc Thiên Ca chỉ xoay quanh Liên Trường Sinh, trong mắt ngoài hắn ra thì không còn người nào khác, không hề quan tâm đến tình hình bên ngoài. Ngẫu nhiên nghe tin Hà Văn Khanh có được thiên tài địa bảo, ngoại trừ hâm mộ ghen tị ra thì cũng không còn cảm xúc nào khác. Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không nên trêu chọc Liên Trường Sinh.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Khúc Thiên Ca vì diệt trừ tình địch Hà Văn Khanh mà trăm phương ngàn kế thu thập tin tức về nàng ta. Ban đầu vốn vì tranh gianh tình cảm của nam nhân, nhưng không ngờ đời này những thứ đó lại trở thành chỗ dựa lớn nhất của nàng.

Đúng là châm chọc thật, nhưng nàng cũng phải cảm tạ Liên Trường Sinh! Nếu đời trước không bị hắn kích thích, nàng làm sao có thể đi điều tra Hà Văn Khanh?

Không biết đời trước hắn và Hà Văn Khanh có thành đôi hay không? Nàng chết sớm, thời điểm đó bên người nàng ta có tận ba nam nhân vây quanh, Liên Trường Sinh cũng chỉ là một trong số họ.

Ha, Khúc Thiên Ca cười lạnh, đời này nàng tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ!

Thần thú....Phải là của nàng!

Khúc Thiên Ca tìm ba ngày liên tiếp mới nhớ ra nơi Hà Văn Khanh có được thần thú. Đó là một sơn cốc nhỏ với ba mặt là núi, trong sơn cốc có một hồ nước, phía trên hồ nước là thác nước, mặt sau thác nước có một sơn động, đó chính là nơi nàng ta tìm được thần thú phượng hoàng.

Nàng tới không đúng lúc, trong sơn cốc đã có hai nhóm người, bốn người là ma tu mặc quần áo màu đen, bảy người là đạo tu mặc quần áo màu trắng, không hề xảy ra xung đột gì, ngồi cách xa nhau nghỉ ngơi.

Khúc Thiên Ca hơi nhíu mày, những người này ở đây làm nàng không tiện hành động, chỉ có thể chờ họ đi rồi tính tiếp.

Nàng không định chạm mặt với bọn họ, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi thì bên chính đạo đã có tu sĩ tinh mắt nhìn thấy nàng, vui sướng gọi:"Khúc sư muội, ngươi cũng đi ngang qua đây?" Người có tên cây có bóng, Khúc Thiên Ca mười tám tuổi kết đan lại còn xuất hiện dị tượng, sớm đã vang danh trong thế hệ đồng trang lứa, huống hồ trong Tu chân giới nàng cũng là một đại mỹ nhân, tất nhiên mọi người đều biết đến nàng.

Bị người ta gọi lại, Khúc Thiên Ca bất đắc dĩ phải đi qua chào hỏi bọn họ: "Thì ra là các vị sư huynh Huyền Kiếm tông." Nàng không biết những người này nhưng nhìn quần áo vẫn có thể phân biệt ra được.

Sau khi các đệ tử của Huyền Kiếm Tông chào hỏi một lượt, người vừa nãy gọi Khúc Thiên Ca ở lại bấy giờ mới lên tiếng: "Ta là Nguyệt Bạch đến từ Đại Vân Phong của Huyền Kiếm Tông, sư muội có thể gọi ta là Nguyệt sư huynh. Khúc sư muội không tìm được đồng môn sao? Hay là chúng ta đi chung đi?" Nguyệt Bạch vừa nói vừa nhìn lướt về phía ma tu, mấy người ma tu cũng phòng bị nhìn sang bên này, bốn chọi tám, bọn họ không có phần thắng:"Nhiều người giúp đỡ nhau tốt hơn nhiều."

Có thể tiến vào bí cảnh không chỉ có các đại môn phái mà còn có các tiểu tông môn, tán tu, ma tu - bởi vậy những người đồng tông sẽ kết bạn đi cùng nhau.

"Không được, ta đã hẹn trước với đồng môn, sẽ gặp lại nhau sớm thôi. " Nàng còn muốn trốn những người này để đi tìm thần thú thì làm sao có thể đi cùng họ được.

Nguyệt Bạch rất tiếc nuối, vốn tưởng rằng có thể đi cùng mỹ nhân:"Vậy được rồi, Khúc sư muội cẩn thận một chút, chờ những ma tu đó đi rồi ngươi hãy đi, đề phòng bọn họ thấy ngươi đi một mình lại gây bất lợi."

Khúc Thiến Ca cố nén lo âu cùng không kiên nhẫn trong lòng, nàng cười nói:"Đa ta Nguyệt sư huynh nhắc nhở."

Huyền Kiếm Tông bên này có bảy người, thêm Khúc Thiên Ca nữa tổng cộng là tám. Bọn họ muốn chờ đám người ma tu đi trước, không nghĩ tới đối phương cũng tính toán như vậy.

"La Âm sư huynh, bên kia lại có thêm một người, chúng ta chỉ có bốn người, sợ là không địch nổi, có nên rời đi hay không?" Nam tử mặc áo đen nhỏ giọng hỏi.

"Không cần hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta trước tiên bình tĩnh xem tình hình thế nào đã." La Âm bình tĩnh nói. Bọn họ ít người, nếu đối phương thiết lập bẫy rập sợ sẽ là một trận ác chiến, chi bằng ở chỗ này lấy tĩnh chế động.

Mặc dù nam tử không nói, nhưng lại có một người khác nhỏ giọng hỏi: "Vậy việc tôn chủ giao cho chúng ta nên làm thế nào bây giờ? "

Nhắc tới tôn chủ, sắc mặt La Âm không khỏi cung kính vài phần, hơi trầm tư nói: "Tùy duyên đi, nếu có thể gặp được tất nhiên sẽ dốc toàn lực bảo hộ, hiện tại chính chúng ta còn không an toàn, cũng không có biện pháp đi tìm nàng."

La Âm nói xong, mấy người liền yên tĩnh, một bên đả tọa một bên đề phòng Huyền Kiếm Tông.

Kiên trì ngồi chờ hết một ngày, trong lòng Khúc Thiên Ca đã không còn kiên nhẫn, những người này tại sao còn chưa đi? Bọn họ không đi thì nàng làm sao có thể đi tìm thần thú? Chẳng may Hà Văn Khanh cũng tìm thấy nơi này thì làm sao bây giờ? Thần thú rốt cuộc khi nào xuất thế? Mong là đừng xuất thế trước khi những người này rời đi.

Nhưng mà, sợ cái gì đến cái đó, nàng đang lo lắng thì đột nhiên cảm thấy một trận uy áp che trời lấp đất từ thác nước bên kia truyền tới. Nàng thầm kêu không tốt, sợ là thần thú chuẩn bị xuất thế!

Mấy người bên cạnh cũng cảm ứng được, đứng dậy đề phòng: "Đã xảy ra chuyện gì?" Vài người nhìn xung quanh thác nước, ma tu bên kia cũng giống như thế.

Khúc Thiên Ca cắn răng, thi triển khinh công đạp nước mà đi.

"Ai? Khúc sư muội, nguy hiểm!" Nguyệt Bạch gấp đến nỗi hô to, định dùng khinh công đuổi theo.

Lâm Kiều ở bên cạnh giữ chặt hắn, trầm giọng nói: "Đừng xúc động, uy áp vừa rồi chỉ sợ là có dị bảo xuất thế, Khúc sư muội không chút nghĩ ngợi liền vọt đi vào, chắc là đã sớm biết tin tức, chúng ta không chịu đi nên nàng mới tạm thời chưa xuống tay......"

Nguyệt Bạch ngạc nhiên: "Làm sao có thể?"

"Tại sao lại không thể? Vừa rồi ta nhìn ra nàng vẫn luôn nôn nôn nóng nóng." Lâm Kiều hừ lạnh một tiếng: "Ta đường đường là đệ tử của Huyền Kiếm Tông, chẳng lẽ còn đi đoạt cơ duyên của nàng? Nàng phòng bị chúng ta như thế, đúng là bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Nàng nếu thẳng thắn, ta còn có thể giúp nàng bảo vệ, ngăn cản ma tu, còn bây giờ ấy hả?"

"Hừ! Để nàng tự ứng phó đi!"

Lúc đầu Nguyệt Bạch nghe Lâm Kiều giải thích, còn có chút không thể tin được, nhưng nghe đến vế sau, lại cảm thấy không đành lòng: "Làm vậy không tốt lắm đâu? Nàng dù sao cũng là một nữ tử, để nàng một mình ngăn cản bốn ma tu? Chúng ta là nhân sĩ chính đạo vốn nên cùng nhau đồng tâm hiệp lực..." Hắn nhìn thoáng qua ma tu ở phía đối diện, bốn người kia đã biết pháp bảo xuất hiện, đang nóng lòng muốn đi cướp đoạt.

Lâm Kiều vô cùng bất đắc dĩ: "Nguyệt Bạch, mềm lòng quá cũng không tốt đâu. Thôi thôi, đều là đồng môn chính đạo, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bị ma tu bắt nạt, coi như là nể mặt Thái Nhất Tông. Đi, các sư đệ, rút kiếm!"

Bên này hai đám người giương cung bạt kiếm, thế trận lâm vào giằng co, mà trong sơn động Khúc Thiên Ca lại không thuận lợi như vậy. Nàng biết trước tiên cơ, là người đi vào động phủ đầu tiên, chủ yếu là muốn khế ước thần thú trước khi đám người bên ngoài biết.

Phượng hoàng tuy chỉ mới sinh ra nhưng chân hoả trên người uy áp vô cùng, Kim Đan tu sĩ như nàng khó có thể chịu được. Khúc Thiên Ca vừa bước vào đã bị sức nóng ập vào mặt khiến nàng phải vội vàng vận khí hộ thể.

Tiểu phượng hoàng chỉ lớn bằng bàn tay, lông tơ màu vàng nhạt còn ướt dầm dề, hai mắt đen bóng tinh khôi, giờ phút này đang ngồi ở bên trong ngọn lửa gặm vỏ trứng. Nhìn thấy Khúc Thiên Ca tiến vào, chỉ quăng cho nàng một ánh mắt, bên trong ẩn chứa sự khinh thường khiến nàng ta thẹn quá thành giận.

Hừ lạnh một tiếng, Khúc Thiên Ca tạm thời không so đo với nó, từ trong không gian lấy ra một bó dây thần:"Ngươi ngoan ngoãn khế ước với ta, hay là để ta trói ngươi lại rồi bắt ngươi khế ước?"

Nàng đã sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay, vì thế cố tình tìm trong không gian bó dây thần này, đến cả thần còn trói được, làm sao không thu phục được một con thần thú nho nhỏ?

Tiểu phượng hoàng tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm từ bó dây trong tay nàng, ôm vỏ trứng còn chưa ăn được một nửa chạy toán loạn. Hai chiếc chân nhỏ nhắn nhưng chạy cực kì nhanh, đi qua nơi nào cũng lưu lại một đống chân hỏa. Khúc Thiên Ca sợ hãi chân hỏa này, nhất thời bị nhốt ở bên trong.

Nàng vừa nghĩ trong đầu, trên người liền xuất hiện một kiện huyền băng hàn y. Phượng hoàng chân hỏa tuy vô cùng lợi hại nhưng con phượng hoàng này vừa mới sinh ra không lâu, uy lực có hạn, chỉ cần mặc huyền băng hàn y vào thì nó sẽ không làm gì được nàng.

Tiểu phượng hoàng vừa thấy chân hỏa đối không có hiệu quả với nàng, gấp đến độ ríu rít kêu loạn, không chú ý một cái đã bay ra ngoài thác nước.

Bên ngoài Lâm Kiều đang giằng co với La Âm, đột nhiên một con vật nho nhỏ màu vàng nhạt từ trong thác nước bay ra, tiếng kêu vô cùng trong trẻo. Nhưng có vẻ nó vừa mới sinh ra không lâu nên bay còn không xong, loạng chà loạng choạng.

"Thần thú phượng hoàng!"

La Âm cùng Lâm Kiều đồng thanh kêu lên, những người khác nhất thời không nhận ra, nhưng nghe giọng nói sợ hãi của hai người bọn họ, ánh mắt lập tức tràn đầy lửa nóng, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc đuổi theo tiểu phượng hoàng.

Trách không được Khúc Thiên Ca không nói cho bọn họ, còn nhanh chóng đi vào như vậy, nguyên lai là thần thú phượng hoàng! Thứ này đến cả Đại Thừa kỳ tu sĩ cũng thèm đến đỏ mắt thì huống chi là bọn họ?

Lúc Khúc Thiên Ca lao tới, thấy giấu không được, cũng không vô nghĩa theo chân bọn họ, nhanh chóng dán lên phù chạy nhanh đuổi theo. Phượng hoàng là của nàng, đừng hòng cướp được!

Tiểu phượng hoàng bay run run rẩy rẩy, tốc độ lại không chậm, dù gì cũng là bách điểu chi vương, thế nào thì cũng phải có chút thiên phú mới đúng. Mà bí cảnh hạn chế tu sĩ phi hành, dù đoàn người Khúc Thiên Ca dán lên phù chạy nhanh cũng không thể phi hành được, dần dần kéo dài khoảng cách với người đằng sau.

Sau khi Văn Khanh cùng Lâm Nguyệt Sơ cáo biệt, nàng vẫn luôn đi về hướng đông. Mục tiêu của nàng đương nhiên cũng là con phượng hoàng này. Chỉ là đi đến nửa đường, thấy hai linh thú đánh nhau, nàng vừa đến chúng nó liền lưỡng bại câu thương chết cả hai. Vận khí tốt như vậy không nhặt thì đúng là phí phạm của trời, vì thế Văn Khanh lấy gia vị ra bắt đầu nướng thịt.

Nàng vừa mới nướng xong, từ trên trời rơi xuống một con.... Tiểu phượng hoàng? Nó mổ vào đầu nàng, sau đó, nàng liền có thêm một con thần thú.

Này là cái quỷ gì? Thần thú có thể từ trên trời rơi xuống? Chẳng qua Văn Khanh nhanh chóng phản ứng lại, đây hẳn là thần thú tiểu phượng hoàng trong bí cảnh, nàng đang muốn đi tìm nó, không nghĩ tới nó lại chính mình tìm tới cửa.

Văn Khanh cười tủm tỉm lấy ra vài cọng linh thực vạn năm đút cho nó: "Ngươi cũng thật tinh mắt, đây là lễ gặp mặt."

Tiểu phượng hoàng vui sướng bay quanh nàng, nó quả nhiên không nhìn lầm, người này hơi thở dễ ngửi, nhìn qua cũng có vẻ là người tốt!

Đột nhiên, vẻ mặt của Văn Khanh thay đổi: "Phiền toái, đằng sau ngươi sao lại có nhiều cái đuôi như vậy?" Thần hồn của nàng vô cùng cường đại, có thể cảm ứng được động tĩnh trong vòng trăm dặm, Khúc Thiên Ca cùng đám người đuổi theo tất nhiên không thể qua mắt được nàng.

Nàng vuốt cằm nhìn tiểu phượng hoàng, cười không có ý tốt: "Mang theo ngươi cũng phiền toái, không bằng nướng ăn đi? Ai, lại nói ta chưa được ăn thần thú bao giờ."

Cứu mạng! Có người muốn ăn thần thú!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.