Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 38



Edit: Dương

Beta: Gấu+Miêu Nhi

Sau khi Văn Khanh rời giường rửa mặt, cô lấy hai túi dịch dinh dưỡng ra, cắn răng uống xuống. Thứ này ăn vào không chỉ giúp đỡ đói mà còn có thể bổ sung toàn bộ dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, dùng cũng tương đối thuận tiện, bởi vậy đồ ăn ở Liên Minh sớm đã bị dịch dinh dưỡng thay thế. Nhưng cái này lúc đầu ăn còn được, mỗi ngày đều ăn sẽ cảm thấy ngán ngẩm cực kì. Văn Khanh vốn muốn đi vào không gian của mình để kiếm đồ ăn, nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua toàn bộ kí túc xá của cô đã người bị theo dõi.

Điều này không nằm ngoài dự đoán của Văn Khanh, cô có thể chế tạo ra loại thuốc như Tẩy Tủy dịch thì Liên Minh không không lý nào không chú ý được. Bây giờ mới chỉ là âm thầm theo dõi, không bao lâu có lẽ sẽ tìm tới cửa. Dù vậy Văn Khanh cũng không có chút lo sợ nào. Nghĩ thử đi, tại sao cô lại streaming chế dược tề? Chính là vì muốn tất cả mọi người đều biết tới cô. Nếu có người muốn ra tay thì cũng phải cố kỵ đôi chút, tự hỏi bản thân có thể chịu đựng lửa giận của công dân toàn Liên Minh hay không.

Chẳng qua đây chỉ là trường hợp xấu nhất, Liên Minh rất chú trọng việc bảo vệ nhân tài. Tuy rằng bên trong có tranh đấu, rất nhiều đảng phái muốn cô gia nhập, nhưng nếu cô từ chối thì cũng chẳng có ai làm gì được cô. Nói chung loại dược tề mà cô chế tạo ra chính là những thứ vượt thời đại, có thể khiến sức chiến đấu của Liên Minh tăng lên một bậc! Nội đấu thì nội đấu, nhưng nếu gây trở ngại Liên Minh phát triển thì đó chính là tội nhân!

Huống hồ, mấy năm nay gần đây chiến tranh với Trùng tộc không được khả quan cho lắm, nếu như Tẩy Tủy dịch được phổ cập rộng rãi thì chắc chắn sức chiến đấu của Liên Minh sẽ tăng lên, bởi vì thế sẽ không có ai nhẫn tâm bóp chết một nhân tài như vậy. Văn Khanh nhìn ra hiện trạng của Liên Minh nên mới không có chút sợ hãi nào.

Phát sóng trực tiếp làm loại dược tề đó rồi công bố cách làm ra ngoài, chẳng qua là để hồi báo Liên Minh thôi. Dù gì đó cũng là tâm nguyện của nguyên chủ.

Diễn đàn Học viện Quân Sự Liên Minh.

# Nữ vương đại nhân! #

"A a a! Quá kích động! Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy nữ vương đại nhân! Cô ấy còn đẹp hơn trong ảnh nữa!"

1L: Hâm mộ lâu chủ, cầu ảnh chụp!

2L: Hâm mộ +1! Nhưng nữ vương nhà tôi cũng đâu có dựa vào mặt mũi để kiếm cơm đâu!

3L: Rõ ràng có nhan sắc, lại cố tình đi theo con đường tài hoa!

4L: Lâu chủ có chút xấu hổ, không dám tiến lên chào hỏi! Sợ bị nữ vương cho vào danh sách đen!

5L: Lâu chủ không cần sợ hãi! Đọc tọa độ đi!

6L: Khu 2, tòa B, tầng 19, bây giờ đã đi xuống tầng 18.

7L: Ngọa tào! Nữ vương cùng một khu với tôi!

8L: Lầu trên từ trên rừng mới về hả, tuần trước nữ vương đã chuyển đến khu 2 rồi!

9L: Tôi nhắc nhở mọi người một chút, nữ vương nói đừng lén đi tìm cô ấy, nếu không sẽ cho vào danh sách đen vĩnh viễn!

......

72L: Tên hồ ly tinh nào kia! Dám đến gần nữ vương?

73L: Tôi biết tên kia, Tống Tức năm 3 khoa cơ giáp!

74L: Tống Tức đúng không, nhớ rồi! Lát nữa tôi sẽ cho hắn biết nước biển vì sao lại mặn!

75L: Ồ? Dũng khí của lầu trên thật đáng khen!

76L: Dũng khí đáng khen +1!

77L: Xin được cầu nguyện cho lầu 74!

......

Trước mặt Văn Khanh là một nam sinh, cậu ta co quắp bất an, lỗ tai hết đỏ lại hồng, nhưng lại không chịu nói lời nào, cô có chút không thể hiểu được: "Có việc gì sao?"

"A?... Văn Khanh, à... không, nữ vương......"

Văn Khanh bị cậu ta chọc cười, thì ra là một nam sinh hay thẹn thùng:"Cậu gọi tôi Văn Khanh là được."

"A?" Nam sinh ngẩn người, vội vàng đáp ứng: "A, được được."

Văn Khanh nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian làm thí nghiệm thể lực rồi, vì thế lại hỏi hắn một câu: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Cái kia, tôi muốn cảm ơn cô, ngày hôm qua sau khi tôi dùng Tẩy Tủy dịch, thể năng từ S+ lên tới SS-, chỉ tăng có một cấp... Là tôi quá ngu ngốc, không có mặt mũi nào đăng lên Weibo, sợ làm ảnh hưởng đến cô......"

Văn Khanh nháy mắt đã biết người này là ai, ngày hôm qua cô chuyển phát nhanh hai tuýp dược tề, một tuýp là cho Thổ Hào Kim Quang Siêu Cấp Lóng Lánh, cũng chính là Phú Bật Chi, cô đã xem qua video của hắn nên tất nhiên biết rõ khuôn mặt hắn trông như thế nào, vậy người này là ai không cần nói cũng biết.

Cô híp mắt hỏi: "Tiểu chít chít của Khanh Khanh?"

"Đúng vậy, là tôi." Tống Tức có chút ngượng ngùng thừa nhận.

Văn Khanh đen mặt, tên không biết xấu hổ này thế nhưng trực tiếp tìm tới cửa! Còn tưởng rằng là một kẻ đáng khinh nào chứ, không nghĩ tới là một nam sinh vô cùng thanh tú. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được!

"Vì sao cậu lại lấy cái tên đáng khinh như vậy?"

"A?" Tống Tức sửng sốt:"Đáng khinh sao? Đó là do ông nội của tôi đặt đấy."

Ông nội cậu sao lại không đáng tin như vậy!

Văn Khanh không nhịn nổi nữa, hung ác nói với hắn: "Vậy cậu xóa cái tên đó đi, nếu không tôi thấy cậu lần nào là đánh lần đó đấy."

Tống Tức rốt cuộc phản ứng lại, nói: "A đó chỉ là nickname trên mạng của tôi thôi.....Tên của tôi là Tống Tức..."

Lần này không chỉ lỗ tai, đến cả mặt cũng đỏ, câu nói kế tiếp ấp a ấp úng mãi chưa nói được thành một câu hoàn chỉnh.

Văn Khanh còn gì không rõ nữa, hóa ra nam sinh đáng yêu này lại thích nguyên chủ, thú vị thật!

"Được rồi, cậu nhanh chóng sửa soạn lại đi, tôi đi kiểm tra đây."

"A, xin lỗi, làm mất thời gian."

Văn Khanh không thèm để ý xua xua tay, bước đến chỗ dừng xe, ngồi lên xe đi tới khu dạy học.

721L: Thấy không thấy không, nữ vương đi vào khu dạy học!

722L: Thứ bảy đi khu dạy học làm gì?

723L: Lầu trên bị ngốc hả? Nữ vương nói hôm nay cô ấy sẽ thi lại!

724L: Nữ vương chắc sẽ qua được đúng không? Chẳng may trượt sẽ bị đuổi học đó!

725L: Không có khả năng! Thể lực của nữ vương hiện giờ là C+, bài kiểm tra này chẳng có gì là khó đối với cô ấy cả. Mà dù cô ấy có không qua đi chăng nữa, học việc cũng không đuổi học cô ấy đâu!

726L: Đúng rồi! Nữ vương có thiên phú như vậy mà! Nghe nói đêm qua chủ nhiệm hệ dược sư đã đi tìm hiệu trưởng để yêu cầu chuyển nữ vương đến hệ của bọn họ!

727L: Vậy trả lời giúp tôi, tại sao trước kia nữ vương lại báo danh hệ văn nghệ?

728L: Đúng vậy, nếu cô ấy có thiên phú thực sự thì tại sao ngay từ đầu không chọn hệ dược sư chứ? Lúc trước cũng chưa từng nghe nói cô ấy học gì liên quan đến chế dược, mọi người không cảm thấy kỳ lạ hả?

729L: Có gì lạ đâu? Muốn nghiên cứu dược tề thì phải có tài chính hùng hậu. Nữ vương xuất thân từ cô nhi viện, Liên Minh chỉ chu cấp tiền sinh hoạt cho cô ấy, ngân sách đâu có dư thừa để chu cấp cho cô ấy nghiên cứu dược tề? Không nghe nữ vương nói vừa vào trường đến tiền mua tài liệu cũng không có hả? Một cô nhi trước nay chưa từng tiếp xúc với ngành dược học, làm sao cô ấy có thể đăng ký hệ dược sư chứ? Nhờ việc livestream để kiếm tiền, nữ vương mới có cơ hội đi mua những thứ dụng cụ đó, cuối cùng nghiên cứu ra Tẩy Tủy dịch!

730L: Lầu trên nói không sai Tôi cảm thấy nữ vương hẳn cũng biết bản thân có thiên phú ở lĩnh vực này, nếu không cũng sẽ không mua mấy thứ đồ đắt tiền đó để nghiên cứu!

......

Không cần Văn Khanh lắm miệng, đã có vô số người giúp cô tìm ra lý do đúng lý hợp tình, quả thực hoàn mỹ vô khuyết, hơn nữa nghe qua còn rất có đạo lý, đại đa số mọi người đều chấp nhận lý do thoái thác này.

Chờ Văn Khanh kiểm tra thể lực xong, bài đăng này đã có hơn 3000 lượt bình luận. Cô có chút đờ đẫn, rồi lại cảm thấy học sinh học viện Quân Sự quá đáng yêu. Lúc trước cô đã biết mình kiểu gì cũng bị nghi ngờ, chuyện thường tình mà, không nghi ngờ mới là lạ đó.

Nhưng bình luận của lầu 729 lại rất giống với lý do cô chuẩn bị sẵn trong đầu từ lâu, không mưu mà hợp vô cùng hiếm gặp, vì thế Văn Khanh đích thân ra trận:

3233L: Lầu 729 nói đúng rồi.

3234L: Ước gì ngày nào nữ vương cũng livestream.

3235L: Trời ạ! 3233L là nữ vương sao!

3236L: Hàng phía trước xin được chụp ảnh chung!

3237L: Ta là 3234L! Thế nhưng ở gần nữ vương như vậy!

3238L: Mau xem! 729L nói gì thế?

3239L: Nữ vương tự mình chứng thực! Lầu 729 quá may mắn!

......

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, lý do vì sao Văn Khanh đột nhiên biết chế dược tề đã được các diễn đàn lớn chia sẻ.

Văn Khanh không quan tâm cho lắm. Trên mạng đều là tin tức về cô, vừa ra khỏi cửa đã bị học sinh trong trường nhìn với ánh mắt như nhìn thứ gì đó vô cùng quý hiếm, tuy rằng cô làm bộ không thấy nhưng không đồng nghĩa với việc cô thích bị người khác nhìn chằm nha. Nếu Văn Khanh đoán không sai, với thời gian một ngày một đêm dùng để suy nghĩ, những người vốn dĩ không chịu xuất hiện cũng nên tới cửa bái phỏng rồi.

Nghĩ đến chuyện phải giao tiếp với một đống người mang mặt nạ, Văn Khanh liền đau đầu. Bởi vậy cô nhắn tin xin nghỉ một ngày cho chủ nhiệm khoa. Sau đó, dọn dẹp hành lý rồi chạy trốn ngay lập tức.

Cô mới vừa đi không tới nửa giờ, hiệu trưởng cùng với chủ nhiệm hệ dược sư tới cửa, nhưng gõ nửa ngày không thấy ai trả lời, hỏi chủ nhiệm khoa của Văn Khanh mới biết cô vừa mới xin nghỉ.

"Tiểu Lý này, chuyện lớn như vậy sao ông không báo cho nhà trường? Bên ngoài có biết bao nhiêu người đang chờ bạn học Văn Khanh! Nhỡ may bị trường học khác cướp đi thì làm sao bây giờ?" Hiệu trưởng tức đến nỗi cả râu cũng vểnh lên.

Chủ nhiệm khoa Tiểu Lý trợn tròn mắt: "A, không phải đâu, trò ấy giỏi giang như vậy, tôi cũng không dám cản trở!" Thực tế thì lúc Văn Khanh xin nghỉ hắn đồng ý rất sảng khoái, còn cảm thấy làm như vậy có khi cô sẽ nhớ rõ hắn! Không ngờ lại là hảo tâm làm chuyện xấu:"Vậy phải sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ? Gửi tin gọi trò ấy về! Nếu không thì cũng phải phái vài người đi theo bảo vệ trò ấy. Tuy rằng thể lực của Văn Khanh đã tăng lên, nhưng vẫn là......" Hiệu trưởng nói tới đây lại không dám nói tiếp nữa, nếu để Văn Khanh biết ông nói xấu sau lưng cô, tức giận đi mất thì làm sao bây giờ? Hiệu trưởng khụ một tiếng: "Tóm lại, thầy mau gọi video hỏi xem trò ấy đang ở đâu?"

"Vâng được được." Tiểu Lý vừa đồng ý vừa vội vàng kết nối với quang não của Văn Khanh.

"Thực xin lỗi, số máy của quý khách đang ngoài vùng phủ sóng...."

"Ngoài vùng phủ sóng? Vậy trò ấy có thể đi đâu?" Hiệu trưởng vội la lên.

"Có lẽ là dùng thiết bị chặn tín hiệu."

"Cũng đúng." Hiệu trưởng suy nghĩ một lát: "Thôi vậy, chúng ta không tìm được thì người khác cũng không tìm được. Thầy Lý, khi nào thầy liên lạc được với trò ấy thì ngay lập tức báo cho tôi nhé!"

"Vâng, hiệu trưởng."

Bên này mới vừa xử lý xong, hiệu trưởng Ngụy Thiên còn chưa bước vào văn phòng thì lại nhận được tin quân đội phái người tới. Ngay sau đó là tin thứ hai, phía chính phủ cũng phái người tới.

"Tốc độ của những người này nhanh thật." Ngụy Thiên nói thầm một tiếng: "Đáng tiếc, người mấy người muốn tìm lại không ở trong trường học."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.