Cướp Sắc

Chương 25: Quân vương phong lưu tà mị [ Tam ]



Thân hình cao lớn của Mộ Dung Tình không biết khi nào đã ép trên người ta, nụ cười kiêu ngạo cuồng vọng của hắn làm ta càng thêm chán ghét.

Đôi mắt tà mị nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt nóng rực mà chuyên chú làm ta cảm thấy sợ hãi.

Bàn tay nhỏ bé bỗng nắm chặt thành quyền, nhưng bên miệng vẫn mang theo nụ cười, chẳng qua nụ cười của ta đã có chút cứng ngắc.

“Hoàng Thượng, ta trúng độc thật thì sao? Mà giả trúng độc …… Lại như thế nào?”

Khẽ nâng khuôn mặt của ta lên, Mộ Dung Tình cẩn thận xem ta trong chốc lát, trên khuôn mặt thành thục tuấn tú bỗng loan ra một nụ cười mị lực mười phần.

Hôn nhẹ khóe miệng của ta, sau đó lại dùng sức cắn mạnh một cái, nhìn huyết màu đỏ tươi trên miệng ta hắn liền ái muội mà liếm đi……

“Long Đậu Khấu, ngươi thật sự rất thông minh, thiếu chút nữa, trẫm cũng đã bị ngươi lừa. Bất quá, ngươi vẫn là tính sai một điều đó là người ăn Kim Thiềm đan, huyết hương vị sẽ rất ngọt…… Ngươi đem Kim Thiềm đan dấu đi rồi có đúng không?…… Ngươi nói, ta có nên nói thật cho hai cái nam nhân ngốc kia không? Để bọn hắn hảo hảo trừng phạt con tiểu mèo hoang ngươi một chút,……”

Nhìn ánh mắt tỏ vẻ lo lắng của hắn cùng với nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt tà mị, ta trầm mặc một lát.

Nếu hắn đã muốn biết chân tướng, như vậy, tuồng diễn này, cũng không cần tiếp tục nữa.

Chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt ta không chút sợ hãi nhìn hắn, thậm chí còn mang theo chút khinh thường.

“Mộ Dung Tình, ngươi muốn uy hiếp ta?”

“Long Đậu Khấu, ngươi cảm thấy, trẫm cần uy hiếp một nữ nhân sao? Ngươi cố ý ăn độc dược, cố ý làm cho Tử Giám mang ngươi tiến cung, ngươi vì có được Kim Thiềm đan nên mới khổ diễn như vậy đúng hay không? Ngươi này tiểu hồ ly, một nữ nhân bụng dạ khó lường, quỷ kế đa đoan đem nam nhân chúng ta đùa giỡn như vậy, có phải ngươi đang âm thầm cười nhạo chúng ta ngu dốt đúng không?”

Vừa dứt lời, ta chỉ thấy bên hông căng thẳng, cả người bị khóa chặt ở trong ngực hắn.

Bất đồng với sự nóng cháy của đại ca, Mộ Dung Tình ôm ấp là lạnh như băng.

Miễn cưỡng cười, mái tóc dài xõa tung, tuy nhìn hắn bộ dáng nhàn nhã, nhưng cả người vẫn tràn ngập tà khí không thể bỏ qua.

“Trẫm thích mỹ nhân, nhưng không thích nữ nhân quá mức thông minh, ngươi cũng dám tính kế trẫm, ngươi nói, trẫm nên xử lí ngươi như thế nào mới tốt đây?……”

Nam nhân khuôn mặt mang theo lệ khí, ánh mắt hơi nheo lại, ta nắm chặt bàn tày nhỏ bé, thân thể không khống chế được mà phát run.

“Kim Thiềm đan, ta sẽ không trả lại cho ngươi……”

“Dám cùng trẫm đàm điều kiện, ngươi thật đúng là lớn mật, nữ nhân đặc biệt giống như ngươi, trách không được Tử Giám cùng Vô Trần, lại đối với ngươi như si như túy……”

Ngón tay lưu luyến trên môi cánh hoa của ta, Mộ Dung Tình đột nhiên hung hăng xiết chặt cái cằm ta, nhìn vào ánh mắt có quang mang tà nghễ của ta lại rõ ràng chứa đựng một tia trêu tức.

“Long Đậu Khấu, ngươi thật sự rất đẹp, đáng tiếc đôi mắt này rất lãnh, rất vô tình!”

Bạc thần thoáng để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thở ấm áp phả vào làn da của ta, vừa lòng nhìn hai tròng mắt ta đã bắt đầu sợ run co rút lại, sau đó mới chậm rãi buông tay ra.

Ta vừa muốn thở ra một hơi, bạc thần nóng rực của Mộ Dung Tình lại hung hăng hôn lên.

Cái hôn điên cuồng, so với đại ca lại càng ngoan, mãnh liệt yêu cầu cơ hồ làm ta hít thở không thông, cuối cùng hắn lại đem ta ôm vào lòng sau đó áp đến trên giường……

Không kịp phản kháng, ta đã bị gắt gao ngăn chặn, Mộ Dung Tình thân hình kiên cố phủ lên người ta, nụ hôn kiêu ngạo, theo cổ trắng một đường xuống phía dưới.

Răng nanh dùng sức cắn xương quai xanh, đầu ngón tay vén lên lớp áo, ý đồ hôn lên hai đoàn mềm mại trước ngực ta……

Vừa vội vừa tức, ta thật vất vả đưa ra một tay, chuẩn bị hung hăng cho hắn một bạt tai, đã thấy hắn mạnh ngẩng đầu, đại chưởng duỗi ra, đem tay của ta dùng sức nắm chặt.

Bàn tay bắt lấy tay ta nắm thật chặt, ngón tay niết mạnh bả vai làm ta đau đớn mà kêu lên một tiếng, Mộ Dung Tình nhăn mặt nhanh mày, cuối cùng dùng một chút lực đem ta áp trên giường.

“Long Đậu Khấu, trẫm không phải Long Tử Giám, cũng không phải Phượng Vô Trần, ngươi muốn nảy sinh ác độc, trẫm càng muốn bẻ gãy móng vuốt của ngươi, cho ngươi ngoan ngoãn mà nghe lời ta……”

Trong con ngươi đen một mạt lãnh tà, ta đối với hắn giơ lên cười lạnh.

“Mộ Dung Tình, ngươi muốn giết ta?”

“Giết ngươi? Trẫm không muốn ngươi chết, trẫm như thế nào lại có thể nhẫn tâm để ngươi chết đâu?”

Ý cười trong mắt Mộ Dung Tình càng đậm, bạc thần tà ác tới gần ta, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi cánh hoa của ta.

“Nữ tử gian xảo giống như ngươi, lại xinh đẹp như vậy, tính tình táo bạo không kiềm chế được, trẫm nhưng là chưa từng gặp qua ngươi nào như vậy…… con mồi mê người như thế, ngươi nói, trẫm đoạt ngươi từ trong tay Tử Giám, ngươi cảm thấy như vậy có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.