Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 128-14: Ngoại truyện cuộc sống hạnh phúc sau khi cưới (14)



“Cái gì gọi là lấy vợ?” Trong mắt tiểu Bối tràn đầy không hiểu và nghi vấn.

“Chờ sau khi con lớn lên sẽ hiểu.” Thư Yến Tả cảm thấy tiểu Bối còn khó dây dưa hơn Hách nhi khi còn bé.

“Mỗi lần cha đều nói chờ sau khi con lớn lên sẽ biết, nhưng cha mẹ không nói cho con nguyên nhân, cho dù trưởng thành, con vẫn không biết!” Giọng nói mềm dẻo của tiểu Bối lượn quanh khiến cho đặc biệt có thú vị.

Thư Yến Tả lần đầu tiên có cảm giác vô lực, tiểu Bối quả nhiên là một đứa bé vô cùng thông minh.

“Cũng ví dụ như: Cha cưới mẹ con, đó chính là lấy vợ.” Thư Yến Tả thật sự không biết nên giải thích vấn đề này với đứa nhỏ như thế nào.

“A ~ con hiểu, vậy chờ sau khi con lớn lên cũng cưới một bà xã giống như mẹ.” Tiểu Bối hưng phấn nói.

Cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi cũng sắp cong thành vầng trăng non, câu trả lời của tiểu Bối thật có lực!

Thư Yến Tả đột nhiên cảm thấy, tiểu Bối hơi có tình yêu mẹ.

Không được, chờ đến khi nó có thể đi nhà trẻ phải nhanh đưa đi.

Bảo Bảo đang cố gắng học trượt tuyết hơi khinh bỉ nhìn tiểu Bối được cha ôm vào trong ngực, trong lòng thầm mắng: Tiểu Bối là một yêu tinh bám người! Không tử tế trượt tuyết, chỉ biết dính cha mẹ.

Đột nhiên, cô bé bị vấp phải thứ gì đó, không khống chế được cả người mang theo ván trượt cùng ngã quỵ rồi, tư thế ngã gục tiêu chuẩn.

Hu hu... Bảo Bảo dù sao cũng chỉ là cô bé mới hơn hai tuổi, té đau một cái đến nước mắt trong hốc mắt cô bé đảo loạn.

Chỉ có điều, bé không gặm được tuyết như trong tưởng tượng, mà gặp đến một thứ nóng nóng...

Lại cắn một cái, wow! Thật mềm, còn nóng hổi nữa...

Không khỏi mở mắt ra, một đôi mắt trong suốt xanh như bầu trời phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của bé. [email protected]

Thì ra bé cắn là đôi môi của anh trai có đôi mắt xanh lam, hu hu... Bé ăn đậu hũ rồi!

Hai đứa bé cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy hồi lâu, một trong tròng mắt chơi được thật hay, một trong tròng mắt mang theo tức giận nho nhỏ.

Bảo Bảo chớp chớp mắt, chớp chớp, vẫn là màu xanh thẫm.

“Mắt của anh thật đẹp đó!” Bảo Bảo hoàn toàn quên mất việc mình còn nằm trên người người ta, còn đưa tay nhỏ bé lên sờ mắt người ta.

Bé trai mắt xanh lam hơi tức giận, con bé này nhà ai? Tại sao không ai trông nom, đầu tiên cắn môi bé không buông, sau đó còn nói mấy lời bé không hiểu, còn động tay động chân với mắt bé?

Hơi giận đẩy tay nhỏ bé của cô bé ra, “Don’t touch!” (Đừng sờ loạn)

Động đặc cô lên *? Có ý gì? Đầu nhỏ của Bảo Bảo nhất thời chuyển loạn, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào người ta.

(*) Đông đặc cô lên: có cách đọc ‘dòng tè tā qǐ’, giống cách đọc của “Don’t touch”

Bé trai mắt xanh lam ý thức được cô bé này nghe không hiểu lời mình, chỉ đành phải lấy tay đẩy bé ra, ý bảo bé đứng lên.

Nhưng Bảo Bảo vẫn thờ ơ, chỉ mãnh liệt nhìn người ta chằm chằm.

Anh trai có mắt màu xanh lam này thật đẹp trai ~ đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy con trai còn đẹp trai hơn anh trai mình, mắt giống như viên đá quý màu xanh trên mặt nhẫn của mẹ, lỗ mũi cũng rất cao, da rất trắng non, nhất là đôi môi, mềm mềm mại mại, rất muốn cắn một cái nữa, làm thế nào bây giờ ~

Nếu tiểu Lam tử có một nửa đáng yêu của anh ấy thì tốt, không được, về nhà nhất định phải nếm thử một chút miệng của tiểu Lam tử, xem mùi vị có giống nhau không.

Bảo Bảo phồng má nằm trên người người khác nghĩ đến xuất thần.

“Bảo Bảo, Bảo Bảo, em ở đâu?” Giọng lo lắng của Thư Nhĩ Hách vang lên.

“Anh, em ở đây.” Bảo Bảo nghe được giọng của anh vội nâng đầu nhỏ lên.

Khi Thư Nhĩ Hách chạy tới thì nhìn thấy Bảo Bảo nằm trên người một bé trai nước ngoài, vội đưa tay bế em gái lên, dịu dàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Là cậu ta bắt nạt em sao?”

Bảo Bảo đầu tiên lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu một cái.

Vừa nhìn thấy Bảo Bảo gật đầu, vẻ mặt Thư Nhĩ Hách lập tức lẫm liệt, tuy mới chỉ có chín tuổi, nhưng dù sao hổ phụ vô khuyển tử *, ánh mắt kia đã đủ dọa người. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

(*) hổ phụ vô khuyển tử: cha hổ không sinh con chó

Bé trai mắt xanh lam tao nhã đứng dậy từ dưới đất, không hề bị ánh mắt của Thư Nhĩ Hách làm sợ mất mật, ngược lại bình tĩnh nhìn Thư Nhĩ Hách, có vẻ trầm ổn không giống như tuổi của bé.

Thư Nhĩ Hách cảm thấy đứa nhỏ này không đơn giản, xem ra chỉ sáu bảy tuổi, lại trầm ổn như vậy, còn trấn tĩnh hơn khi bằng tuổi bé.

“I didn’t bully your sister, she is not wet floor on me.” (Tôi không bắt nạt em gái anh, là bé ấy không cẩn thận ngã trên người tôi.) Giọng bé trai êm tai dễ nghe, giọng điệu chân thành.

Mặc dù bé không muốn giải thích quá nhiều, nhưng nhiều một chuyện còn không bằng bớt một chuyện, vẫn cứ nói rõ ràng thì tốt hơn, đừng dẫn đến hiểu lầm gì đó, dù sao đây cũng phải địa bàn của bé.

Năm Thư Nhĩ Hách sáu tuổi đã được cha đưa đến nước Anh học tiểu học rồi, tiếng Anh đối với bé mà nói đúng là không phải vấn đề gì.

Ngay sau đó quay đầu lại phiên dịch một lần lời bé trai cho Bảo Bảo nghe, “Là thế này phải không?”

Bảo Bảo suy nghĩ một chút, cảm thấy là như thế không sai, nhưng ai vấp té trước chứ?

“Là anh ấy vấp té em trước!” Bảo Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn.

Thư Nhĩ Hách cảm thấy tỷ lệ bị vấp té ở sân trượt tuyết vẫn đủ lớn, người ta cũng không phải cố ý, nếu biết rõ sự thật, vậy coi như xong.

Quan trọng nhất là Bảo Bảo không bị thương, bằng không nói gì cậu cũng phải cẩn thận dạy dỗ bé trai hơi bướng bỉnh trước mắt này.

Lần đầu tiên gặp mặt ở Hokkaido, đối với Bảo Bảo và Lục Tư Ân mà nói, là có ý nghĩa mang tính lịch sử phi phàm.

Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi thấy con gái không hề bị thương, nên cho qua khúc nhạc đệm này, dù sao bọn họ cũng hiểu con gái mình, người bình thường thật sự không bắt nạt được Bảo Bảo ranh ma cổ quái. die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Chị, chị đang tìm cái gì?” Tiểu Bối thấy cặp mắt Bảo Bảo xoay tròn trong đám người tìm gì đó, không khỏi tò mò tiến lên phía trước.

“Bí mật.” Bảo Bảo thần thần bí bí nói, bé dĩ nhiên sẽ không nói, thật ra bé vẫn đang tìm bé trai đẹp mắt xanh lam kia, thật muốn lưu MSN của anh ấy lại ~

“Đồ hẹp hòi!” Tiểu Bối không vui vểnh môi lên, ngay sau đó cười hì hì nói: “Khi về em sẽ nói cho tiểu Lam tử, nói chị và bé trai khác hôn môi, ha ha...”

“Tiểu Bối thúi, em dám nói lung tung!” Trong lòng Bảo Bảo vẫn rất quan tâm tiểu Lam tử, chuyện này trước tiên vẫn không nên nói cho anh ấy biết, em trai thúi thật xấu chết rồi.

Hai bé sinh đôi đuổi theo náo loạn trong đống tuyết, hai bóng dáng màu vàng sáng điên cuồng cực kỳ vui sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.