Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 47: Tôi cứ muốn đi, cô ngăn được tôi sao



Cô hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ, nhìn tường rào gần trong gang tấc này, chỉ cảm thấy cách tự do rất gần, khóe miệng tràn ra nụ cười ngọt ngào lại tự tin.

Lần nữa xác nhận, không ai.

“A! Rốt cuộc được tự do!” Hơn ba tháng nay lần duy nhất Hoắc Nhĩ Phi vui mừng đến nhảy lên.

Bởi vì căn phòng đột nhiên sụp đổ, gạch chất đống trên đất rất loạn, Hoắc Nhĩ Phi chỉ có thể cẩn thận đi ở phía trên, tránh ngã xuống.

Lúc cô đang chuẩn bị leo tường, một giọng nói rất quen thuộc vang lên sau lưng.

“Tôi nói cô lén la lén lút chạy tới đây làm gì, nói ngắm hoa, cũng chỉ có chút cỏ dại; nói ngắm phong cảnh, cũng chỉ là một đống hoang tàn.” An Tình Hủy ở sau lưng cô âm trầm nói.

Có đánh chết Hoắc Nhĩ Phi cũng không nghĩ tới An Tình Hủy lại theo dõi mình tới đây, quay đầu lại vẻ mặt đề phòng nhìn An Tình Hủy, người phụ nữ này! Sao lại như oan hồn không siêu thoát, luôn gây khó dễ cho cô!

“Tôi muốn không ở đây, không đúng khẩu vị của cô sao? Sao cô không giả bộ như không nhìn thấy tôi.” Hoắc Nhĩ Phi chỉ hy vọng mình có thể thuyết phục được cô ta.

“Đúng là như vậy, tôi vô cùng hy vọng nhị thiếu có thể đuổi cô đi, nhưng tôi cũng không hy vọng cô có thể dễ dàng trốn thoát như vậy.” An Tình Hủy cười đến rất không có ý tốt.

Nghe hai câu trước của cô ta, trong lòng Hoắc Nhĩ Phi thật sự vui mừng, cho rằng cô ta sẽ làm như không thấy mình, nhưng sau khi nghe câu phía sau thì biết rõ người phụ nữ An Tình Hủy này không tốt bụng như vậy, cô ta muốn thấy trò cười của mình.

Vì vậy, thay đổi chiến lược, “Rốt cuộc cô muốn thế nào, dù sao hôm nay tôi tuyệt đối phải đi, tôi cho rằng cô là người thông minh, thì ra không gì hơn cái này. Tôi đi chỉ có tốt cho cô, không phải cô vẫn muốn trở thành chuyên sủng của ác ma kia sao? Sau khi tôi đi, cơ hội của cô đến rồi.”

“Cô nói ngược lại nghe diễn kịch còn tốt hơn, hôm nay nếu cô chạy, chúng tôi còn sống nổi sao? Nhị thiếu sẽ phát tiết tất cả tức giận lên người chúng tôi, có lẽ, tôi sẽ bị ném ra ngoài ngay lập tức, ngay cả đường chống lại cũng không có.” An Tình Hủy cười lạnh, quả nhiên canh chừng Hoắc Nhĩ Phi không sai, cô đã cảm thấy kỳ quái, sao gần đây cô ta khéo léo như vậy, hơn nữa thích đi dạo lung tung trong sân, thì ra mưu đồ đã lâu.

“Thật ra thì, chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn, chẳng lẽ cô không khát vọng tự do sao?” Nếu như vậy cũng không thông thì chỉ có thể dùng tự do tới hấp dẫn cô ta.

“Tự do? Tự do là thứ gì? Có thể coi như cơm ăn? Hay có thể coi như quần áo? Hoặc là có thể coi như nhà ở?” Giọng An Tình Hủy mang theo giễu cợt, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Hoắc Nhĩ Phi cũng bị giọng nói của cô ta làm tắc nghẹn, ngay cả tự do cũng không muốn? Rốt cuộc An Tình Hủy cô ta sinh ra như thế nào, mới có thể để cho cô ta tiêu cực với cuộc sống như thế?

Hoắc Nhĩ Phi thật sự không hiểu, “Cô không có người thân sao?”

“Người nhà? Bản thân ra đời, cũng chưa từng có khái niệm người nhà!” An Tình Hủy nói rất thản nhiên.

“Cô là trẻ mồ côi?”

“Tôi không cần cô đồng tình, coi như tôi là trẻ mồ côi cũng có thể sống rất khá, cuộc sống như thế nào có lợi cho mình thì làm thế đó, luôn là nguyên tắc làm người của tôi. Mà hôm nay, tôi cũng nhất định không để cho cô chạy trốn, thứ cô càng khát khao, tôi càng không để cho cô có được.” An Tình Hủy cười đến rất lạnh lùng.

Mới vừa rồi Hoắc Nhĩ Phi còn có chút đồng tình với An Tình Hủy, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của cô ta thì tan thành mây khói, cô thật sự nghĩ không thông, sao ý tưởng của người phụ nữ này lại quái dị như thế!

“Tôi cứ muốn đi, cô ngăn được tôi sao?” Giọng Hoắc Nhĩ Phi rất quật cường, nói xong định leo tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.