Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 50: Dẫu có chết cũng không làm chim hoàng yến



“Cái lồng vàng? Em nói nơi này là cái lồng vàng? Tôi đối xử với em chưa đủ tốt sao? Làm phụ nữ của Thư Yến Tả tôi để cho em chán ghét như vậy!”

“Chẳng lẽ mỗi ngày nhốt tôi ở đây chính là rất tốt với tôi? Không để cho tôi ra cửa, không để cho tôi liên lạc với trong nhà, hạn chế tất cả tự do của tôi, coi tôi như một người làm ngày ngày hầu hạ anh, đây chính là đối xử tốt mà anh nói! Anh từng hỏi tôi có nguyện ý hay không chưa? Có hỏi ý nghĩ của tôi chưa? So sánh với cuộc sống bị nhốt trong lồng vàng này, tôi vẫn hướng tới tự do, hơn nữa còn có cha mẹ người nhà, tại sao anh lại không để cho tôi liên lạc với bọn họ, tại sao anh lại quyết định tất cả! Anh là ác ma! Tôi hận anh! Tôi hận anh chết đi được!” Cảm xúc của Hoắc Nhĩ Phi rất kích động, gần như thổ lộ tiếng lòng của bản thân suốt hơn ba tháng nay.

Trong tròng mắt đen của Thư Yến Tả hiện đầy tơ máu, nhìn có vẻ càng thêm khát máu, anh híp nửa tròng mắt, nhìn chăm chú người phụ nữ trước mắt, một tầng đau thương nhàn nhạt hiếm thấy mở ra.

Thì ra mình làm theo tất cả ý cô đều là sai, anh vẫn cho rằng ba tháng nay mèo nhỏ ngoan ngoãn vì thích mình, lại không nghĩ rằng tất cả đều là giả, chỉ có mình đơn phương mà thôi, thật đúng là buồn cười! Anh là bá vương hai nhà hắc bạch không gì không làm được, lại thua trong tay môt phụ nữ.

Khóe môi anh từ từ cong lên, đau xót trong mắt đột nhiên lóe lên, thêm mấy phần khát máu lạnh lẽo.

Hoắc Nhĩ Phi nhìn ánh mắt của anh, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy ngực cứng lại, có một cảm xúc nói không rõ ràng. Không thể nào, cô tuyệt đối sẽ không thích ác ma này! Cô chưa từng căm thù đến tận xương tủy một người! Cô chỉ tràn đầy ý hận với anh!

“Tôi định làm gì còn cần hỏi cô có nguyện ý hay không sao? Cô cho rằng cô là ai? Cô chỉ là công cụ ấm giường của tôi mà thôi, cho nên cưng chiều cô như vậy, cũng chỉ bởi vì công phu trên giường của cô có thể khiến cho tôi thỏa mãn mà thôi!” Thư Yến Tả cười đến gian ác, gian ác khiến người ta nhìn không rõ tình cảm trong mắt anh.

“Cô đã muốn rời khỏi tôi như thế, vậy thì tôi cố tình không để cho cô như ý nguyện, cho dù là nhốt, tôi cũng die nda nle equ ydo n muốn nhốt cô cả đời!” Anh cười càng tàn nhẫn khát máu.

Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, nếu như cả đời đều bị người đàn ông ác ma này nhốt, làm công cụ ấm giường của anh ta, cô tình nguyện liều mạng!

“Anh giết tôi đi!” Hoắc Nhĩ Phi nói vô cùng dứt khoát.

“Giết chết cô? Cô cho rằng chết là được rồi? Không dễ dàng như vậy! Sao tôi lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy! Chờ tôi chơi đã, chơi chán rồi, nhìn cô đến chán ghét mới thôi, tôi sẽ suy nghĩ lại một chút.”

Hoắc Nhĩ Phi không thể tin nhìn người đàn ông ác ma này, chỉ cảm thấy chết cũng là xa xỉ với cô.

“Người đâu, giam cô ta lại trước.” Nói xong tức giận đùng đùng rời đi.

Thư Yến Tả vừa rời đi, Hoắc Nhĩ Phi lập tức ngồi sụp trên đất khóc nức nở, vết tạt tai trên mặt của vú Thư đến giờ vẫn còn đau rát, cằm cũng bị ác ma siết thành vết đỏ rất sâu, vết thương trên hai cánh tay do người phụ nữ An Tình Hủy kia cào ra, chỉ có điều không ai biết mà thôi.

Bọn họ đều chỉ nhìn thấy mấy dấu đỏ trên mặt An Tình Hủy, nhưng không biết thật ra cô cũng bị thương, không sao, cô không cần đồng tình của những người đó.

Đau xót đầy người cũng không bù được đau thương nơi đáy lòng cô, cô cứ nằm trên đất như vậy, im lặng chảy nước mắt, mười chín năm qua cô chảy nước mắt cũng không nhiều bằng ba tháng nay, có lẽ, ông trời đang trừng phạt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.