Cút, Bản Tôn Chỉ Muốn Tránh Xa Ngươi

Chương 12: Đạo văn?



Tuy nói thơ văn không có gì là nhất, nhưng bài thơ này lại khiến bọn họ phải mở mang tầm mắt, đáng tiếc người đọc thơ không có tài văn chương, nếu không còn có thể nhìn thấy dị tượng Hạo Nhiên.

"Không đúng, không phải trong bài này có một câu của vị công tử này sáng tác hay sao?" Một người trong số đó nhận ra đầu tiên, bèn quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ.

"Chẳng lẽ là công tử trên kia đã làm tiếp phần còn lại của bài thơ này ư?”

Giờ phút này, trong lòng đông đảo các thi nhân đều mang tâm trạng khác thường.

Lâm Vũ không để ý đến những ánh mắt xung quanh, hắn ta nhìn lên lầu hơi với vẻ lạnh lùng.

Người xuyên không?

Hay là trùng hợp?

"Không biết là vị công tử nào làm thơ, nếu không ngại thì ra đây gặp một lần?”

Bây giờ tài thơ ca thực tế của hắn ta không khác gì trình độ trẻ con, không thể thừa nhận bài thơ này của mình được. Tu sĩ chủ yếu tu luyện nhưng cũng đọc sách, trình văn chương của hắn ta không cao, chỉ có thể xác định người trên lầu

có phải người xuyên không hay không mới đưa ra quyết định được.

Thơ ca sẽ đền đáp lại chính bản thân mình, càng nhiều người công nhận thì sự đền đáp càng nhiều, hắn ta cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.

Ở lầu hai, Giang Triệt và Ngô Thần đều kinh ngạc trước gã sai vặt bên cạnh. Đương nhiên, Giang Triệt chỉ giả vờ, lúc này hắn đang khống chế gã sai vặt bước

lên xuất hiện trước mặt mọi người.

Bề ngoài gã sai vặt này không phải dạng quá tầm thường, chỉ có điều ăn mặc hơi thấp kém, nhưng dù vậy, các văn nhân đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Một gã sai vặt?"

"Trong cơ thể không có chút tài văn chương nào, sao hắn ta có thể làm ra được câu thơ bực này?”

Gã sai vặt mặc kệ thái độ của đám người, hắn ta đứng dựa vào lan can, nhìn về phía Lâm Vũ với vẻ lười biếng: "Công tử không cảm thấy xấu hổ khi dùng thơ của Lý Thanh Chiếu* ở chốn trăng hoa này hay sao?”

*Nữ tác gia sáng tác thể loại thơ từ nổi tiếng thời Tống

Mọi người chợt hoang mang.

"Lý Thanh Chiếu?"

"Có thể viết ra được câu từ khéo léo và tinh tế như vậy, chắc chắn cảnh giới Nho đạo cũng phải là Đại học sĩ, nghe cái tên này có vẻ của nữ tử."

Vẻ mặt Lâm Vũ thay đổi liên tục, trong lòng hắn ta dấy lên sát ý mãnh liệt, không cần nói nữa, người trước mắt chính là người xuyên không. Tuy vậy, hắn ta vẫn cười đáp:

"Lý Thanh Chiếu là ai, vì sao ta chưa từng nghe đến, công tử đừng bôi nhọ linh tinh vậy chứ."

Dù sao Lý Thanh Chiếu cũng không phải người thế giới này nên sẽ không có chứng cứ.

Hai mắt đám văn nhân sáng như sao, liếc mắt đã biết bọn họ tin một gã sai vặt hay tin đệ tử của Tử Tiêu kiếm tông.

"Ha ha, tạm thời xem như bài thơ đó là của công tử, không biết công tử có thể nói cho ta biết tao nhân trong bài từ này nghĩa là gì không?”

Lâm Vũ cười khẽ: "Cái này phải hỏi công tử chứ?"

Đồ ngốc.

Vậy mà lại đọc hết cả bài ra, rõ ràng chỉ cần trích đoạn là đủ rồi.

Giang Triệt nghẹn lời, đây đúng là tự lấy đá đập chân mình. Được rồi, ý định ban đầu của hắn cũng chỉ muốn Lâm Vũ chột dạ. Bây giờ đạt được mục đích là

được, trong thế giới này thực sự không tồn tại Lý Thanh Chiếu và Ly Tao* nên không giải thích được.

*Bài thơ phú nổi tiếng của Khuất Nguyên Gã sai vặt cười nhạt một tiếng:

"Sau này công tử sẽ biết ý nghĩa của nó, ta chỉ nói cho ngươi biết, ta đã từng đọc hết thơ từ của Lý Thanh Chiếu tiên sinh, thi tiên Lý Thái Bạch, thi thánh Đỗ Phủ. Ít ngày nữa, sách cổ tập hợp thơ từ của bọn họ sẽ xuất hiện."

"Đúng rồi, thơ từ của bọn họ đã bắt đầu được in rồi, trước khi sách được in ra, ngươi đừng giả mạo bọn họ, cũng đừng sao chép Hằng Cừ Tứ Cú* đấy."

*Hằng Cừ Tứ Cú: bốn câu nói nổi tiếng của Trương Tái, nhà nho học thời Bắc. Tống

"Ha ha ha ”

Gã sai vặt cười to, sau đó biến mất ở trước mặt mọi người, vẻ mặt Lâm Vũ cũng trở nên rất khó coi, thi tiên, thi thánh, mấy ngàn bài thơ từ, tên này tự tin đến thế, trừ khi cũng có được hệ thống giống như hắn ta.

Hệ thống của hắn ta là thông qua chiếm đoạt để nhận điểm tiến hóa, nhưng chỉ có tác dụng đối với yêu ma. Có lẽ người này có hệ thống liên quan đến Nho đạo, nếu không hắn không thể biết hết được số lượng thơ từ lớn như vậy của Hoa Hạ.

Bạn hay là thù?

Không cần suy tính quá nhiều, hắn ta đã có quyết định.

Một thế giới chỉ có thể tồn tại một người xuyên không.

Cuối cùng, Lâm Vũ không tham gia hội thơ từ lần này. Người kia cũng đã nói, thơ từ đã bắt đầu được in ấn, nói cách khác, số người biết đến những bài thơ kia không phải ít. Nếu bây giờ hắn ta đọc những bài thơ đó thì sẽ bị vạch trần, danh dự của hắn ta xem như mất hết.

Nho đạo không thể thành tiên, nhưng tu sĩ có thể. Vì vụ mưu hại mấy tháng trước của hắn ta mà hẳn ta đã bị đệ tử tông môn khinh bỉ. Lúc này khó khăn lắm mới được ủng hộ, nếu bị kết án đạo văn thì sau này hẳn ta làm gì cũng không còn ai tin tưởng.

Nho đạo mà thôi, cùng lắm thì từ bỏ là được.

Dù sao yêu và người đều có công pháp tu luyện, cho dù không tu Nho đạo, hắn ta vẫn có thể thành tiên.

[ Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được ba trăm giá trị

thiên mệnh ] Giọng nói của hệ thống vang lên bên tai Giang Triệt.

Giang Triệt làm như không nghe thấy, đặt sự chú ý vào yến hội đã bắt đầu ở phía dưới, nhìn Cố Hi đang bưồn bã uống rượu vì gửi gắm niềm tin sai người.

—___rễ——————.>>>.——————————.e.e.ễtẳtễœưa Lâm Vũ thẹn quá hóa giận rời đi cũng không gây nên sóng gió gì lớn. Hôm nay những văn nhân này ngoài ăn uống chùa ra còn muốn gặp Yến Vương điện hạ.

'Yến Vương là Tứ hoàng tử Đại Chu, lôi kéo phe phái để tranh giành ngôi vua, nếu như có thể bợ đỡ được hắn ta, nói không sẽ một bước lên mây.

Cùng lúc đó, sau gã sai vặt rời đi, có một người lặng lẽ ra ngoài đã quay lại Vạn Hoa Lâu, vội vàng nói với chủ tử của mình về tình hình của gã sai vặt sau khi rời đi.

"Lão Giang, gã sai vặt vừa rồi kia chết rồi." Ngô Thần sốt ruột chạy vội lên lâu hai, tức giận nói.

Giang Triệt đã dự đoán được chuyện này từ trước nên cũng không quá bất ngờ.

"Chết như thế nào?"

"Không rõ, gã sai vặt kia rời khỏi Vạn Hoa Lâu chưa được bao xa đã bất chợt ngã xuống, ta đến thăm dò thì đã chết, đến cả ta cũng không rõ vì sao."

Nhớ tới tình trạng thi thể của gã sai vặt kia, Ngô Thần không khỏi thổn thức, mặc dù không bị thương ngoài da, nhưng não bị xoắn nát như đậu hũ, chắc hẳn là vị tu sĩ nào đó đã ra tay.

Lại là phù triện.

Lâm Vũ ơi Lâm Vũ, chú ý một chút đi, nếu không phải là sản phẩm của hệ thống thì phá phù kia đã khiến ngươi chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Trên lầu ba, Mị Tiên Nhan ngồi trước bàn trang điểm, hai tay nâng cằm, đôi mắt hồ ly cong lên, nhìn thanh niên trong gương đầy khinh bỉ. Tên nhóc này cũng không hiền lành như trong lời đồn, nếu không phải nàng ấy có thực lực siêu phàm thì đến cả tu sĩ Hóa Hư cũng chưa chắc đã có thể nhận ra thủ đoạn khống chế của hắn.

Quả nhiên, chính đạo toàn một đám quân tử giả vờ giả vịt.

Lần yến hội này đã sắp đến hồi kết thúc, ngoài thư viện Tri Sơn và phụ tá của Yến Vương viết được mấy bài thơ sáng giá, còn lại cũng không có gì nổi bật. Còn Cố Hi vốn phải chiêu mộ được nhân tài trên yến hội cũng im hơi lặng tiếng vì chuyện của Lâm Vũ vừa nãy.

Nàng ta hận, hận mình không phải nam nhi, hận mình không có mắt nhìn người.

Bây giờ nàng ta đã khẳng định được bài thơ kia do Lâm Vũ đạo văn, nếu không phải như thế thì sao hắn ta lại bỏ đi đột ngột như vậy.

Nghĩ đến chuyện thư viện Vô Nhai sẽ mở cửa trong vòng chưa đầy nửa tháng nữa mà mình vẫn chưa tìm được đồng mình, nàng ta cảm thấy hơi sốt ruột. Không đời nào mình lại gả cho lão già Tê vương đáng chết kia.

Nhưng còn cách nào nữa đâu.

Suốt buổi yến hội nàng ta luôn suy nghĩ kế sách nhưng cho đến lúc tàn tiệc cũng chưa nghĩ được gì.

Đi ra khỏi Vạn Hoa Lâu, Ngô Thần đã ngà ngà men say, hắn ta ôm vai Giang Triệt, thoải mái cười nói:

"Lão Giang này, đây là lần đầu tiên ta tới Vạn Hoa Lâu mà không bị ai bắt được, đây là dịp cho ta uống thỏa sức. Chỉ tiếc, trong hội thơ, hoa khôi kia lại

không xuất hiện."

"Ta còn nghe nói, hoa khôi kia có mùi hương tự nhiên trên cơ thể, mềm mại không xương, nếu như có thể, có thể..."

"Có thể cái gì?"

Giang Triệt nhìn người đang đến gần với vẻ mặt kỳ lạ, rồi lại nhìn Ngô Thần đã ngấm hơi men, hắn không khỏi cười thầm, tên nhóc này tới số rồi.

"Đương nhiên là..."

Ngô Thần đang định trả lời, chợt cảm thấy giọng nói kia thật quen tai, chưa đợi hắn ta nhớ ra ai, lỗ tai hắn ta đã bị nhéo chặt khiến phải tru tréo lên.

"Tên khốn này, lại còn dám dẫn Giang tiểu hữu tới nơi bẩn thỉu này, lão nương thề hôm nay phải lột da ngươi ra." Ngô phu nhân nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không

thành thép.

"Đau, đau, mẫu thân, mau buông tay ra." Ngô Thần nghiêng ngả liên tục, muốn giảm bớt cảm giác đau đớn, nhưng dù vậy vần khiến hắn ta đau ch ảy nước mắt.

Ngô phu nhân coi như không nghe thấy, xách tai hắn ta trở về Ngô gia.

Tên nhóc này nhà bà ấy vốn ương bướng từ nhỏ, khó khăn lắm mới đưa đến Tử Tiêu kiếm tông để cai những tật xấu kia, phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Mà giờ thì hay rồi, vừa về nhà đã lộ hết tật xấu ra, lại còn dẫn Giang tiểu hữu tới đây.

Giang tiểu hữu là ai, đây chính là tấm gương cho thế hệ trẻ của Tử Tiêu kiếm tông, không thể để hắn đi sai đường được.

Giang Triệt theo phía sau cười không ngậm được miệng.

"Bá mẫu, đánh hắn mạnh vào, ta đã không muốn đến mà hắn còn nhất quyết kéo ta đi, nói gì mà dân ta đi trải đời."

Ngô phu nhân càng tức hơn. "Giang Triệt, #%... * "

Ngô Thần chửi ầm lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.