Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 129



Lạc Hoài An vỗ vỗ trán, "Không nghĩ tới thì thôi, càng nghĩ lại càng thấy đau đầu."

Tiêu Manh cười cười, nụ cười trên mặt vô cùng thuần khiết ngây thơ, "Ba ba không cần nghĩ gì đâu, cha sẽ giúp ba ba giải quyết hết mà."

Nghĩ đến Tiêu Sở, y không nhịn được nở nụ cười, người kia gần như là một người yêu hoàn hảo vậy, hoàn hảo đến mức hư ảo, nhưng cũng có lẽ vì hắn quá tốt, thành ra cứ khiến y có cảm giác bất an mãi. Lạc Hoài An lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ kia ra ngoài.

Tiêu Manh nhìn sắc mặt của Lạc Hoài An, lanh lợi mà nói: "Ba ba đang nghĩ gì thế? Mau ăn bánh đi."

Ngón tay Lạc Hoài An ấn nhẹ lên trán Tiêu Manh, "Con đầu thai đến chỗ không tốt rồi, sau này con lớn lên, e là phải thừa kế sản nghiệp của cha con, nhiều rắc rối như thế, sợ là sẽ đau đầu muốn chết luôn đó, thật tội nghiệp con quá đi."

Tiêu Manh đột nhiên cảm thấy người ba này của mình lúc này thật ân cần biết bao, bọn người kia chỉ toàn nói mình vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng sao biết cái thìa vàng này ngậm muốn gãy răng đâu!

Lạc Hoài An xoa đầu Tiêu Manh, "Con ơi, ba ba thấy mấy người bạn của cha con đã bị hói đầu hết cả rồi, nhưng mà phải nói là họ rất thông minh, rất rất thông minh! Ba ba chưa thấy ai thông minh như bọn họ hết đó, nhưng hơn phân nửa bọn họ toàn khiến mình càng ngày càng sầu não đi thôi, con yêu à, con phải cẩn thận, đừng đến lúc đó làm mình sầu não sinh ra sai lầm nha con."

Tiêu Manh mở to hai mắt tròn xoe, lòng vẫn còn sợ hãi kêu một tiếng, "Ba Ba."

Y bồng Tiêu Manh đặt lên đùi, vỗ vỗ vai nhóc an ủi: "Không sao, con cũng đừng lo quá, kỳ thật cũng không có gì to tát hết, nếu con cảm thấy mình không thích, thì con có thể tìm một người tài giỏi nào đó rồi cưới, như vậy thì con lập tức có thể quăng mấy vấn đề nhức đầu đó giao cho người khác rồi." Lạc Hoài An tự tin nói.

Tiêu Manh bất chợt run rẩy, không ngờ ba ba mình có suy nghĩ kỳ quái đến vậy.

Tiêu Sở bước vào nhà, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của Tiêu Manh cuộn lại trên ghế sofa, hai mắt đen nhánh lấp lánh có hồn.

"Sao trễ rồi mà con còn chưa ngủ?" Tiêu Sở xoa trán Tiêu Manh nói.

Tiêu Manh nhếch miệng, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Hôm nay lúc đi dạo siêu thị, ba ba với con gặp được một người phụ nữ trang điểm rất dày, nói lúc ba ba ở cô nhi viện, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau tình cảm thắm thiết, còn cầu xin ba ba nữa!"

Tiêu Manh đung đưa hai chân nhỏ, ngáp dài nói. "Hình như người phụ nữ kia đã quen với ba ba từ nhỏ, đây có phải là cây mơ, cây trúc nói trên sách không cha?"

Tiêu Sở nhíu mày, siết chặt tay, lạnh lùng hỏi: "Ý con muốn nói là thanh mai trúc mã?"

Tiêu Manh phủi tay, "Cha thật giỏi, là thanh mai trúc mã á, cha mới đoán đã đúng rồi."

Hắn ngồi xổm xuống vuốt vuốt trán Tiêu Manh, "Con ngoan nghe lời cha, đừng cho ba ba con tiếp xúc với mấy loại người xấu đó nhé, rồi cha sẽ đối xử tốt với con."

Tiêu Manh dụi đầu vào người Tiêu Sở, "Miễn sao ba ba thấy vui là được, những chuyện đã quên, nhớ tới sẽ thấy rất khó chịu, ba ba cũng không cần nhớ lại gì hết, Tiểu Manh không thích nhìn ba ba khó chịu đâu."

Tiêu Sở ôm Tiêu Manh, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng ấm áp, "Cha cũng không thích nhìn ba ba con khó chịu."

Lạc Hoài An đứng cạnh cửa, nghe Tiêu Sở và Tiêu Manh nói chuyện với nhau, lặng lẽ trốn về phòng.

Lạc Hoài An ngồi trên giường, lẩm bẩm: "Nhớ tới sẽ khó chịu, nhưng thật sự là không nên nhớ tới sao?"

Trác Hạo Hi che miệng lại, kiềm chế cảm giác buồn nôn trong cổ họng. Vừa bước vào nhà chợt phát hiện trên bàn có vài món điểm tâm, gồm có ô mai và còn có hương thơm ngào ngạt toả ra từ những chiếc bánh gato.

Trác Hạo Hi ngồi xuống ăn vài viên ô mai, vốn dĩ mình cực kỳ ghét vị chua, nhưng bây giờ lại cảm thấy ăn rất ngon.

Cậu cũng ăn thêm vài miếng bánh ngọt, trước kia cậu cũng không thích ăn đồ quá ngọt, nhưng gần đây lại thích ăn nhiều thứ hơn, còn thích nhất là ăn đồ ngọt nữa.

Trác Hạo Hi lau miệng, bực bội nhíu mày, chết tiệt, mình biến thành tên tham ăn từ khi nào thế này, có phải Mộc Cẩn Hiền đã phát hiện được cái gì rồi không? Cho nên mới kêu người chuẩn bị mấy món ăn xế này.

Nghe được dưới lầu vang lên tiếng bước chân, cậu điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt mình.

"Anh về rồi." Trác Hạo Hi kêu.

Cậu sẵn tiện đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện trong mỗi phòng đều có vài đĩa nhỏ, trong đĩa để đủ thứ món ăn xế.

Mộc Cẩn Hiền bỏ áo khoác xuống, mỉm cười với Trác Hạo Hi, "Ừm! Dạo này anh khá bận, nên hơi mệt chút."

Trác Hạo Hi đi từng bước xuống cầu thang, "Có người nói, đấu tranh giành thiên hạ thì dễ, còn giữ giang sơn thì khó, thấy anh phải bảo vệ quyền thế lớn đến vậy, chắc là vất vả lắm nhỉ?"

Mộc Cẩn Hiền ngồi trên ghế sofa, "Ừm! Không có tiền sẽ bị người khác xem thường, đến khi có tiền rồi, thì bị một đám hổ báo xung quanh để ý tới, cuộc sống này chẳng thể hoàn hảo trọn vẹn được, nhưng thật ra, nếu có thể bảo vệ người mình yêu, thanh thảnh sống cả đời với nhau, thì dường như đó mới là điều hạnh phúc nhất."

Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền nhìn sang Trác Hạo Hi, cậu khẽ tránh đi ánh mắt của hắn, "Đúng rồi, anh để nhiều bánh ngọt ở trong phòng làm gì vậy?"

Mộc Cẩn Hiền mỉm cười, "Anh nghe quản gia nói khẩu vị của em không tốt lắm, sợ em bị đói rồi đau dạ dày nữa, nên anh kêu đầu bếp làm ít đồ ăn để trong phòng cho em."

Trác Hạo Hi khó hiểu nhìn hắn, "Cũng đâu cần phòng nào cũng để đâu, làm tôi có cảm giác như anh đang nuôi heo vậy ấy!"

Mộc Cẩn Hiền vuốt má Trác Hạo Hi, "Đúng rồi! Vỗ cho em béo xíu, cho ăn thành một chú lợn, thì sẽ không có ai giành em với anh nữa."

Trác Hạo Hi kéo tay hắn xuống, "Còn nói xàm nữa."

Mộc Cẩn Hiền chắp hai tay sau lưng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, đôi khi cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, trước đó điên cuồng muốn có con, tuy Trác Hạo Hi có dấu hiệu nhưng lại không có thật, thành thử ra lần này hắn để tâm, lén kêu người tới kiểm tra, mà lại không ngờ tới Trác Hạo Hi thế mà mang thai.

Tâm trạng của cậu rất không ổn định, chắc hẳn Hạo Hi cũng đoán được bảy tám phần rồi, chỉ là chưa thể xác nhận được thôi.

Nếu để Trác Hạo Hi biết mình đã biết rồi, sợ là sẽ cực kỳ kích động cho xem.

Trác Hạo Hi nhẹ "A" một tiếng.

Mộc Cẩn Hiền nhìn cậu, cậu phớt lờ vẻ mặt của hắn, "Đừng nhìn tôi như vậy."

Mộc Cẩn Hiền cúi đầu, áy náy nói: "Xin lỗi em! Mấy hôm nay không nhìn thấy em, nên hoảng hốt chút thôi."

Trác Hạo Hi quay mặt sang chỗ khác, "Anh còn chưa ăn cơm thì mau ăn đi, không thôi để anh ngứa miệng rồi nói xàm nữa."

Mộc Cẩn Hiền tiến gần một bước, tủi thân nói: "Anh thật đáng thương quá đi, rõ ràng là thật lòng tỏ tình với em, mà em lại xem như nói xàm, Hạo Hi, hình như em đỏ mặt kìa."

Trác Hạo Hi híp mắt liếc hắn, "Mau đi ăn cơm đi, nhớ kêu đầu bếp làm chút đồ ăn ngon ngon để chặn miệng anh lại đấy."

Hắn mỉm cười với cậu, "Hạo Hi cứ sợ anh bị đói như vậy, anh thấy thật cảm động quá."

Trác Hạo Hi ậm ờ cười trừ, "Tôi không sợ anh đói bụng, tôi chỉ sợ anh cứ ở đây ngồi ảo tưởng thôi."

Mộc Cẩn Hiền mỉm cười lại gần nói với cậu: "Anh biết em da mặt mỏng, không muốn thừa nhận em quan tâm anh, nhưng không sao, trong lòng anh biết là được rồi."

"Tôi biết anh mặt dày, thích dát vàng lên mặt, nhưng không sao, ai bảo anh nhiều vàng chứ!" Trác Hạo Hi đen mặt nói.

Mộc Cẩn Hiền nhíu mày, "Anh đẹp trai như vậy, có chỗ nào cần dát vàng đâu? Hạo Hi à, mặc dù em không đẹp trai bằng anh, nhưng cũng đừng nhụt chí, anh thích em như này hơn."

Cậu hừ lạnh một tiếng, không buồn nói gì nữa.

Mộc Cẩn Hiền cười nhẹ, "Anh muốn đi ăn, hay là em ăn với anh đi."

Trác Hạo Hi khoanh tay trước ngực, "Anh đi một mình đi, tôi cũng không phải là heo, ăn hết bữa này đến bữa khác."

Mộc Cẩn Hiền nhẹ gật đầu, tiếc nuối nhìn cậu nói: "Vậy anh đi đây."

Cậu nhìn nụ cười của Mộc Cẩn Hiền mà khẽ thở dài, nếu không có ân oán kiếp trước, thì có lẽ mình cũng bị hắn làm cho xiêu lòng rồi!

Mộc Cẩn Hiền ngồi bên bàn, ăn uống mà chẳng thấy vị gì, nếu Hạo Hi biết mình mang thai, thì có thể đồng ý giữ lại đứa bé này không?

Trác Hạo Hi ngồi trên sofa, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, sờ nhẹ lên bụng, nghĩ đến không lâu sau đó, mình sẽ như phụ nữ mang thai phải vác chiếc bụng thật to, đã làm cậu thấy sợ lắm rồi.

Mộc Cẩn Hiền nhìn con ba ba mình nuôi trong bể mà cười đắng chát, có lẽ con ba ba trong bể này chẳng biết buồn là gì đâu, cả ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi lại ăn, sống vô tư như thế, lại còn sung sướng hơn cả con người, đến mình còn không bằng một con ba ba nữa.

Trác Hạo Hi nhếch môi, giữ lại hay bỏ, nhưng nghĩ lại, chỉ sợ có muốn bỏ cũng không được.

Cậu nằm trên gối, hai mắt nhắm nghiền, Mộc Cẩn Hiền thấy cậu đã ngủ, lập tức kéo chăn đắp lên người Trác Hạo Hi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.