Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 157



"Tôi đặc biệt tới đây để cảm ơn Jimmy tiên sinh vì đã chăm sóc cho Hạo Hi." Mộc Cẩn Hiền cúi người cảm ơn Jimmy.

"Chăm sóc? Tôi đâu có chăm sóc cậu ấy, lâu rồi tôi chưa gặp cậu ấy nữa mà." Jimmy vội trả lời. Đừng nói Mộc Cẩn Hiền đang gài mình nên nói vậy nha?

Mộc Cẩn Hiền cười tươi: "Là do Hạo Hi bảo tôi cảm ơn anh."

"Cậu gặp cậu ấy rồi?" Jimmy kinh ngạc hỏi.

Mộc Cẩn Hiền cười cười: "Ừ! Hạo Hi rất biết ơn anh, cậu ấy còn nói chỉ có Jimmy tiên sinh bao dung chịu được cái tính khó khăn của cậu ấy thôi, nếu không nhờ anh, thì sợ là thời gian qua cậu ấy sẽ cực khổ lắm."

"Đâu có, đâu có, giúp đỡ anh em trong lúc gian khổ là chuyện nên làm mà." Chà, cái tên Trác Hạo Hi này lại còn có chút lương tâm. Coi bộ nó là đứa khẩu xà tâm phật nha.

Mộc Cẩn Hiền cúi đầu xuống: "Dù có nói thế nào thì vẫn phải cảm ơn anh, ở nơi đất khách quê người này, cũng chỉ có anh là người tốt, mới chịu giúp đỡ mà không đòi hỏi gì thôi."

"Được rồi, được rồi, cứ tính là cậu ta có tí lương tâm đi." Jimmy vỗ vỗ vai Mộc Cẩn Hiền nói.

"Lần này Hạo Hi bỏ nhà đi, nếu như không có anh, thì sợ là ba ba của đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm mất." Mộc Cẩn Hiền lo lắng nói.

Jimmy gật đầu: "Dù gì cậu ấy cũng lớn rồi, mà cứ làm như con nít ấy, đã biết cơ thể mình bất tiện, thế mà lại còn tự gây phiền phức nữa, sau này hai người nhớ cố gắng chung sống là được rồi."

Mộc Cẩn Hiền gật đầu, đáp: "Đương nhiên rồi, vậy anh có thể nói cho tôi biết Hạo Hi đang ở đâu không?"

Jimmy đang uống rượu, nghe xong mà suýt nữa phun hết ra ngoài: "Cậu không biết nó đang ở đâu sao?" Mẹ ơi, Mộc Cẩn Hiền khốn kiếp này dám gài mình khai ra.

"Anh mau nói cho tôi biết đi." Mộc Cẩn Hiền nhìn chằm chằm Jimmy bằng đôi mắt sắc bén mà nói.

Jimmy vội lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không biết."

"Nhưng tôi không tin." Trong nụ cười của Mộc Cẩn Hiền như ẩn chứa một con dao bén nhọn, Jimmy bị nhìn chăm chăm tới độ sởn cả tóc gáy.

Jimmy bước xuống ghế: "Tôi thực sự không biết mà!"

"Phải không? Nếu Jimmy tiên sinh không muốn nói cho tôi biết, rồi lỡ như Hạo Hi không cẩn thận xảy ra chuyện gì, thì anh nói xem tôi nên tìm ai tính sổ đây?!"

Cơ thể Jimmy khẽ run, trên mặt lộ ra nụ cười khổ: "Chuyện này sao, chuyện này sao..."

Mộc Cẩn Hiền bước từng bước ép sát Jimmy: "Jimmy tiên sinh, người Trung Quốc bọn tôi có câu vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, nếu người ngoài nhúng tay vào thì sao? Thì như bắt chó đi cày, lo chuyện không đâu là đang tạo nghiệp đó!"

Jimmy ngại ngùng cười: "Mộc tiên sinh nói chuyện thâm thúy quá, tôi nghe không hiểu."

"Không hiểu cũng không sao, Jimmy tiên sinh là người thông minh, hiểu sơ sơ thôi là đủ rồi." Mộc Cẩn Hiền nhìn Jimmy đăm đăm, Jimmy chỉ cảm thấy mình như bị một con sói hung hăng nhắm tới, người trước mắt này, như đang muốn xé mình ra trăm mảnh vậy.

Thực ra, thằng đệ mình như thế, mau mau quăng cho Mộc Cẩn Hiển trông coi cũng tốt.

Thực ra, thằng đệ ngang bướng của mình, cứ một thân một mình ở bên ngoài, đúng là không an toàn thật.

Thực ra, người không vì mình thì trời tru đất diệt, nếu Mộc Cẩn Hiền đã điều tra được mình, thì dù có giấu giếm, cũng không giấu nổi nữa.

Jimmy ngẩng đầu lên, oai phong lẫm liệt nói: "Được rồi, vì an toàn của người anh em, nên tôi sẽ cho cậu biết."

Trác Hạo Hi lắc lắc ấm nước, nước nấu hồi hôm qua không còn nữa, thật đáng ghét. Mộc Cẩn Hiền khốn kiếp, nếu không phải tại hắn, thì mình đã không trốn trong mấy cái phòng nhỏ xíu này, ngày ngày ăn thức ăn ngoài, người không ra người rồi.

"Ai da." Trác Hạo Hi ôm lấy cái bụng bị quặn đau, chắc chắn đứa nhỏ chết tiệt này sinh ra sẽ đáng ghét như Mộc Cẩn Hiền cho xem. Trác Hạo Hi cũng chỉ đành bó tay, không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhấc chân đi về phòng ngủ.

Trác Hạo Hi vuốt cái bụng: "Con trai à, con đừng cử động nữa, không thôi tới lúc con sinh ra, ba ba đánh con nhừ tử đó." Trác Hạo Hi uy hiếp cái bụng, rồi nằm xuống, chóng mặt ngủ thiếp đi.

Mộc Cẩn Hiền dùng chìa khóa mà Jimmy đưa cho để mở cửa, ấm nước để trên bàn đang sôi sùng sục không ngừng, nhưng người nằm trong trong phòng lại chẳng hay biết gì, Mộc Cẩn Hiền vội chạy đến rút đầu cắm ra.

Trác Hạo Hi nằm trong phòng, phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ, Mộc Cẩn Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, cũng may mình tới kịp lúc, không thôi cái ấm nước này không những bị cháy mà còn cháy lan cả phòng này luôn rồi, Hạo Hi cũng thật là, đã biết tình trạng cơ thể mình đặc thù, mà còn dùng thứ nguy hiểm như vậy nữa.

Mộc Cẩn Hiền bước chân vào phòng, Trác Hạo Hi nằm nghiêng người, nắm lấy chiếc chăn lớn, để lộ nửa người ra ngoài: "Mộc Cẩn Hiền là đồ vô lại!"

Mộc Cẩn Hiền buồn cười mà nhếch miệng, đến cả trong mơ Hạo Hi cũng không quên mắng mình, vậy xem ra là giận mình lắm đây.

"Nước, khát quá." Trác Hạo Hi cau mày, lầm bầm.

Mộc Cẩn Hiền đứng lên rót nước, rồi cẩn thận đút cho Trác Hạo Hi, cảm nhận được có dòng nước chảy vào miệng, Trác Hạo Hi không nhịn được mà hé miệng muốn uống nhiều hơn, cho đến khi mở mắt ra nhìn thấy thật sự là gương mặt của Mộc Cẩn Hiền, Trác Hạo Hi bị dọa tới mức ho khan liên tục, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ dữ tợn.

Trác Hạo Hi lau lau miệng, Mộc Cẩn Hiền khốn nạn này, lại dám dùng miệng bón nước cho mình: "Làm gì vậy hả?" Trác Hạo Hi tức giận hỏi.

Mộc Cẩn Hiền nhún vai: "Em nói khát nước, nên anh cho em uống nước thôi."

Trác Hạo Hi giận dữ nhìn hắn: "Uống thì lấy cốc đi, mắc gì cho tôi uống nước miếng của anh? Anh không ghét bẩn, nhưng tôi ghét đó."

Mộc Cẩn Hiền yêu chiều nhìn Trác Hạo Hi: "Em ghét gì chứ? Cả chuyện đó chúng ta cũng làm rồi, bây giờ em có muốn ghét cũng muộn.

Trác Hạo Hi giẫy khỏi người Mộc Cẩn Hiền, cảnh giác nhìn hắn: "Sao anh tìm được chỗ này?"

"Người anh em của em thấy em ở một mình không an toàn, lại trốn chui trốn nhủi không muốn gặp ai, ăn cũng ăn không ngon, thật sự chẳng ổn gì hết, bởi vậy mới chỉ chỗ của em cho anh biết." Mộc Cẩn Hiền đỡ Trác Hạo Hi lên nói.

"Tên khốn này, tôi biết ngay là không nhờ vả được gì mà." Trác Hạo Hi phẫn hận nói.

Mộc Cẩn Hiền ôm Trác Hạo Hi vào lòng: "Anh ta cũng vì muốn tốt cho em thôi, một mình em ở chỗ quỷ quái này không có ai chăm sóc hết, vừa rồi lúc anh vào đây, nước trong ấm đã sôi rất lâu, mà em cũng chưa đứng dậy rút chui cắm ra, chẳng lẽ em không sợ gây hỏa hoạn sao?"

"A!" Trác Hạo Hi kêu lên một tiếng, lúc nãy cậu nấu nước, nhưng thực sự thấy mệt quá, nên chỉ định chợp mắt chút thôi, ai ngờ đâu lại suýt nữa ngủ quên mất luôn.

"Về với anh đi." Mộc Cẩn Hiền nắm lấy tay của Trác Hạo Hi.

"Nếu tôi không đồng ý, thì anh sẽ không dẫn tôi đi à?" Trác Hạo Hi nhìn chăm chú vào mắt Mộc Cẩn Hiền, giễu cợt hỏi.

Mộc Cẩn Hiền lắc đầu: "Hạo Hi đừng cứng đầu quá."

Trác Hạo Hi cười châm chọc: "Nếu anh đã quyết định rồi, thì cần gì phải giả vờ giả vịt hỏi ý kiến của tôi?"

Mộc Cẩn Hiền rủ mắt xuống: "Anh chỉ muốn tốt cho em thôi."

"Được." Trác Hạo Hi ngáp dài đáp lại một tiếng.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Trác Hạo Hi xoay đầu nhìn Mộc Cẩn Hiền: "Chỗ của tôi đó giờ không có ai đến hết, người của anh à?"

Mộc Cẩn Hiền gật đầu: "Anh nghe Jimmy nói, dạo này em chả thèm ăn uống bồi bổ gì, chỉ toàn đặt thức ăn ở ngoài để ăn, nên anh kêu người ta giao ít thức ăn tới đây."

Mộc Cẩn Hiền vừa nói dứt lời, cái bụng đã kêu ọc ọc.

Trác Hạo Hi sáp tới: "Hình như người đang đói bụng không phải là tôi à nha!"

Trác Hạo Hi lại gần mới phát hiện trên đầu Mộc Cẩn Hiền đã mọc thêm rất nhiều tóc: "Anh sao vậy? Tự dưng lại đi nhuộm tóc trắng thế?"

Mộc Cẩn Hiền ngại ngùng cười: "Anh cũng không biết nữa, tự dưng nó mọc lên nhiều quá, nếu như em không thích thì để hôm nào anh đi nhuộm lại vậy."

Trác Hạo Hi nhìn chăm chăm Mộc Cẩn Hiền, lần cuối cậu nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền, hắn cũng không đến nổi như thế này, chẳng lẽ cái này đã hơn mười ngày rồi sao?

"Tôi thấy hơi đói bụng, anh đi lấy cơm đi, đừng để người ta đợi lâu." Trác Hạo Hi nói.

Mộc Cẩn Hiền đứng lên: "Anh đi ngay đây."

Trác Hạo Hi thở dài, thực sự lúc ở cạnh Mộc Cẩn Hiền là sẽ nghĩ đến chuyện trước đây, nhưng đến lúc rời khỏi hắn rồi, thì sao lại như hành hạ cả mình và hắn vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.