Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 4: Có quan hệ danh tự



Trác Hạo Hi híp mắt, làm một nam nhân tốt thế kỷ mới, hẳn là lên được phòng khách, xuống phòng bếp, đánh thắng được tiểu tam, đấu qua được sắc lang...

Trác Hạo Hi suy nghĩ, cậu có thể xuống nhà bếp, nấu mì ăn liền... Cũng có thể cùng chị gái hỗn đản đùa giỡn đấu mấy chiêu, mặc dù có đôi khi người bị đánh có thể là cậu, nhưng chí ít cậu chưa từng để ý tới, cái gì đánh qua người mình, thì xem như cao phú soái mà bỏ qua, nên miễn cưỡng coi như đấu qua được sắc lang đi.

Nhưng tiểu tam này, tiểu tam này quá độc ác, kiếp trước Mộc Cẩn Hiền bưng nghiệp lên nhà của cậu, lấy tiểu tam làm sính lễ, hiện tại Trác Hạo Hi nhìn thấy Hàn Lâm ngượng ngùng như bộ dáng cậu bé nhà hàng xóm tươi cười, chợt cảm thấy rùng mình, người này sống chung không tốt, tính nguy hiểm quá cao, cần tránh xa.

Lâm Hạ Y nhìn Trác Hạo Hi: "Trác đồng học, cậu muốn đi qua đó sao?"

Trác Hạo Hi quay đầu nhìn Lâm Hạ Y, "Cậu không phải cùng tôi ăn cơm sao? Chúng ta cùng đi đi."

"Được!" Lâm Hạ Y nhìn Mộc Cẩn Hiền, cúi đầu xuống, trêи mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng."Chúng ta đi thôi." Lâm Hạ Y lôi kéo tay Trác Hạo Hi, muốn đi qua.

Trác Hạo Hi có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Hạ Y, "Lâm đồng học, tôi chưa có mua đồ ăn."

Lâm Hạ Y buông tay Trác Hạo Hi, "Thật xin lỗi a! Tớ quên mất."

Trác Hạo Hi thở dài, "Thường nói, tú sắc khả xan (*), kỳ thật dù nhìn vẫn là không đủ." Trác Hạo Hi nói xong câu nói kia, sau đó chọn một phần cơm chiên, một phần mì xào, năm phần rau xào, hai phần đồ uống.

(*) Tú sắc khả xan: vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói

Lâm Hạ Y đứng ở một bên có chút kinh sợ mà nói: "Trác đồng học, gọi nhiều như vậy chúng ta ăn không hết."

Trác Hạo Hi mê muội mà đối với Lâm Hạ Y nháy mắt mấy cái, "Không biết nha! Đây là một mình tôi ăn, cậu muốn ăn, tự mình chọn!"

Lâm Hạ Y: "..."

Trác Hạo Hi thấy Mộc Cẩn Hiền ở đối diện ngồi xuống, Hàn Lâm y như là chim non nép vào tựa người Mộc Cẩn Hiền.

Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi nói: "Tôi thấy cậu chọn rất nhiều đồ ăn, tôi cùng Hàn Lâm đã ăn rồi, cậu không cần thiết gọi nhiều như vậy."

Trác Hạo Hi ngồi nghiêm chỉnh, "Tôi không có phải chọn cho anh! Đều một mình tôi ăn."

Mộc Cẩn Hiền: "..."

Lâm Hạ Y gọi món ăn trở về nghe được câu này, lập tức tâm lý thăng bằng, thì ra Mộc Cẩn Hiền học trưởng cũng có loại đãi ngộ này.

Phòng bếp trường học tuy nhỏ nhưng tốc độ rất nhanh, chốc lát liên tục đưa lên, bảy tám phần chất thành một bàn.

"Người này là ai vậy?" Mộc Cẩn Hiền liếc qua Lâm Hạ Y hỏi.

Trác Hạo Hi trong lòng hiện lên xem thường, sai khiến người khác làm việc, thế mà ngay cả sai khiến ai cũng không biết, đáng thương người bị sai khiến còn vui vui mừng mừng, Mộc Cẩn Hiền người này chính là tốt số. "Anh không biết cô ấy là ai sao? Anh không biết sao?"

"Không biết! Bạn học này rất lạ mặt." Mộc Cẩn Hiền thản nhiên nói.

Trác Hạo Hi có chút thương hại nhìn Lâm Hạ Y một chút, nha đầu này thật đáng thương, bởi vì ở kiếp trước nha đầu này mang đến cho mình tin tức xấu, cho nên Trác Hạo Hi nguyền rủa nha đầu chết tiệt kia thật lâu, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần thiết sao?

"Mộc học trưởng, lúc sáng là anh nhờ tôi nói với Trác đồng học, buổi chiều cùng anh gặp mặt nói chuyện." Lâm Hạ Y nhắc nhở.

"Nguyên lai là cô a! Khó trách nhìn quen mặt." Mộc Cẩn Hiền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, đối Lâm Hạ Y lộ ra một bộ dáng dáng tươi cười.

Mới vừa rồi là ai nói Lâm Hạ Y lạ mặt? ? ? Trác Hạo Hi trong lòng hiện ra ba cái chấm hỏi thật to.

Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, ánh mắt nhàn nhạt lưu chuyển, "Nghe nói cậu mấy ngày nay lên lớp luôn thất thần, cậu suy nghĩ cái gì?"

Trác Hạo Hi ở trong lòng thở dài, Mộc Cẩn Hiền thật hỗn đản, muốn chia tay lại làm bộ như quan tâm cậu, người này thực tình rất dối trá a!"Tôi đang nghĩ, người có Ngũ Hành thiếu Thủy, cố ý lấy tên Thủy, Ngũ Hành thiếu Mộc, cho nên lấy tên Mộc, cha mẹ của anh có phải hay không cảm thấy anh thiếu cẩn thận cùng hiền lành, nên mới cố ý lấy tên Cẩn Hiền..."

Mộc Cẩn Hiền: "..."

"Hẳn không phải vậy, cha mẹ tôi hẳn là hi vọng tôi thận trọng từ lời nói đến việc làm, làm người hiền đức." Mộc Cẩn Hiền mỗi chữ mỗi câu mà nói, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh, căn cứ kinh nghiệm, cái biểu tình này, là điềm báo người này nổi giận.

Trác Hạo Hi ở trong lòng tán thưởng một tiếng, Mộc Cẩn Hiền chính là Mộc Cẩn Hiền, bị cậu khiêu khích như vậy, vẫn là nên lấy tỉnh táo.

"Ra là như vậy!" Trác Hạo Hi gật gật đầu, "Tôi vẫn luôn nghĩ, anh cẩn thận có thừa, hiền lành không đủ, kỳ thật có thể đổi tên Mộc Hiền."

Mộc Cẩn Hiền: "..."

Trác Hạo Hi: "Đồ ăn tôi tới rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.