Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 40: Có chết hay không mới chính là vấn đề



Trác Hạo Hi và Mạc Ninh Viễn cùng nhau ngồi bên trong tiệm lẩu, Mạc Ninh viễn nâng cằm lên có chút kỳ quái nhìn Trác Hạo Hi ngồi đối diện ăn như gió cuốn, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, tựa như là đang tự hỏi cái quái gì.

Trác Hạo Hi ngượng ngùng nhìn Mạc Ninh Viễn, "Cậu mau ăn đi a! Nếu không ăn thì tôi sẽ ăn sạch đấy." Đã nói mời Mạc Ninh viễn ăn tiệc, nhưng túi tiền gần đây của Trác Hạo Hi có chút eo hẹp, đành phải mời Mạc Ninh viễn ăn lẩu.

Nhưng là cậu mời người ta ăn, người đối diện kia lại chỉ là nhìn cậu ăn thôi a. Trác Hạo Hi nhìn một bàn đồ ăn, cho dù sức ăn của cậu rất khỏe đi chăng nữa, nhưng một bàn đồ ăn như thế cũng không thể ăn hết.

"Tại sao lại chọn tôi?" Mạc Ninh Viễn quay đầu, có chút tò mò hỏi.

"Tục ngữ nói, người sắp chết, lời nói cũng thiện, chim sắp chết, tiếng kêu cũng bi ai." Trác Hạo Hi không tim không phổi nói ra khỏi miệng, mới giật mình phát hiện bản thân vừa nói cái gì, đành phải che miệng lại, một ngụm canh không đợi thổi ấm liền tiến vào trong miệng, nóng đến Trác Hạo Hi hai mắt rưng rưng muốn khóc.

Cậu lúc ấy trong lòng là nghĩ như vậy, dù sao Mạc Ninh viễn cũng phải chết, cậu mượn y để lợi dụng một chút cũng không sao.

Trác Hạo Hi có chút bất an nhìn Mạc Ninh Viễn đối diện, "Thật xin lỗi, tôi nói bậy cậu đừng để ở trong lòng"

Ánh mắt Mạc Ninh viễn sắc bén mà nhìn Trác Hạo Hi, "Tại sao cậu lại biết." Chuyện y muốn tự sát, y vẫn cho là mình giấu rất kỹ.

Trác Hạo Hi có chút bất an nhìn Mạc Ninh Viễn, "Tôi nhìn ra được, bộ dạng rất muốn chết của anh."

Mạc Ninh viễn cắn môi, ánh mắt lộ ra mấy phần đau đớn, "Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao?"

Trác Hạo Hi nhẹ gật đầu, cậu cũng không thể nói cho Mạc Ninh Viễn, không phải anh biểu hiện rất rõ ràng, mà là tôi đã chết qua một lần, nên biết rõ anh lúc nào thì phải chết.

Mạc Ninh viễn cúi đầu, cười chua xót, "Là như vậy sao?"

Trác Hạo Hi nhìn biểu tình của Mạc Ninh viễn, có chút khẩn trương, "Thực ra, Giang tiên sinh cũng không có gì tốt, nếu như anh muốn chết, không bằng trước tiên nằm ở trêи giường ngủ một giấc, biết đâu lúc anh ngủ một giấc xong sẽ không muốn chết nữa."

Mạc Ninh viễn nâng cằm lên, đầy hứng thú mà nhìn Trác Hạo Hi, "Cậu thật giống như rất quan tâm tôi."

Trác Hạo Hi gật gật đầu, làm người lúc xui xẻo, lại nhìn thấy một người so với cậu còn xui xẻo hơn, cậu sẽ kìm lòng không đặng cảm thấy đồng cảm, cho đến hiện tại Trác Hạo Hi vẫn không làm rõ ràng được, cậu và Mạc Ninh Viễn thực chất là ai càng xui xẻo hơn, bất quá có thể khẳng định một chút rằng cậu và y đều rất xui xẻo a.

"Đúng vậy! Tôi quan tâm anh rất nhiều, rất nhiều." Trác Hạo Hi chân thành nhìn Mạc Ninh Viễn.

Mạc Ninh viễn cười ha ha, "Nếu như tôi không phải đã sớm biết, người Trác tiên sinh thích là Mộc Cẩn Hiền tiên sinh, tôi có lẽ sẽ phải hoài nghi, cậu có phải thích tôi hay không đây."

Trác Hạo Hi cầm cái thìa, "Thật ra, tôi cũng có thể theo đuổi anh."

Hai tay Mạc Ninh viễn đặt trêи mặt bàn, đầy hứng thú hỏi: "Vì sao?"

Trác Hạo Hi như có điều suy nghĩ nói: "Có người nói, muốn diệt đi cỏ dại trêи một mảnh đất, cách tốt nhất không phải là cắt cỏ dại, mà là trồng lên cây mới."

Mạc Ninh viễn dựa lưng vào ghế tựa, "Cho nên, Cộc cẩn Hiền là cỏ dại, còn tôi là cây mới."

Trác Hạo Hi nhẹ gật đầu.

"Vì sao cậu lại cảm thấy tôi sẽ đồng ý cậu đây?" Mạc Ninh viễn có thâm trầm nhìn Trác Hạo Hi.

Trác Hạo Hi chu mỏ một cái, "Anh cũng sắp phải chết, để tôi theo đuổi một chút, cũng chẳng có chuyện gì."

Mạc Ninh viễn khó tin nhìn Trác Hạo Hi, "Cậu cứ chắc chắn là tôi sẽ chết như vậy sao?"

"Lẽ nào, anh đột nhiên không muốn chết?" Trác Hạo Hi đưa đầu tới, nghiêm túc nhìn Mạc Ninh Viễn.

Mạc Ninh Viễn quay đầu qua, ánh mắt thâm trầm nói: "Tôi còn đang suy nghĩ."

Trác Hạo Hi thở dài, "Tình yêu không hơn được tình thân, cậu chết, có lẽ giang minh dịch trong nháy mắt sẽ có chút xúc động, nhưng còn với cha mẹ cậu lại là cả đời đau xót."

Mạc Ninh Viễn nhìn Trác Hạo Hi, như đã hiểu ra cười cười, "Trác tiên sinh, cám ơn cậu."

Trác Hạo Hi lắc đầu, "Không cần khách khí, cậu chết, sẽ không ai theo giúp tôi đóng kịch."

Mạc Ninh viễn cứng người, có chút dở khóc dở cười.

"Cậu không ăn sao? Đồ ăn rất ngon a, gần đây ví tiền tôi có chút eo hẹp , chờ tôi lấy được tiền tiêu vặt, lại mời cậu ăn chỗ cao cấp hơn." Trác Hạo Hi có chút ngượng ngùng nói.

Mạc Ninh Viễn nhìn Trác Hạo Hi bộ dạng ăn khí thế ngất trời, dạ dày nhiều ngày chưa được ăn cơm thật ngon, đột nhiên lại muốn ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.