Cửu Âm Giáo

Chương 22: Cửu Khúc tuyệt địa Linh Âm giáo



Chuỗi thanh âm réo rắt vừa được Đình Phương dồn tụ nội lực phát ra ngay lập tức tạo cảnh hỗn loạn khắp đương trường, nhất là cho những nhân vật giáo đồ Cửu Âm giáo. Họ đồng thanh la ó vang trời :

- Khúc Chiêu Hồn đã tái hiện, Thạch Cổ Thôi Hồn đã bị hóa giải. Đây là cơ hội cho bổn giáo phát huy thanh thế, triệt hạ lũ Thạch Cổ môn tử đối đầu với bổn giáo Cửu Âm! Tiến lên!

Tào Cần cũng khấp khởi vui mừng hô hoán loạn xạ :

- Diệt trừ Thạch Cổ môn. Xua đuổi bất luận ai dám đặt chân léo hánh vào Cửu Khúc tuyệt địa. Tiến công!

Và Tào Cần còn tự thân lao đi, thần tốc tiến về phía Khắc Phượng đang bị Đoàn Khắc Lân khống chế.

Vào lúc này, Đoàn Khắc Lân vì cần phải bảo nguyên thủ nhất, dùng nội lực công phu tự phong bế tâm mạch và thính giác ngăn ngừa tác động của Thạch Cổ Thôi Hồn vang lên quá gần và còn bị Âm công Khúc Chiêu Hồn sát phạt. Do đó, dù y có nhìn thấy Tào Cần lao đến gần nhưng phản ứng duy nhất của y chỉ là giữ chặt Khắc Phượng trong tay, quyết không để bất kỳ ai chiếm đoạt.

Hai loại Âm công Thôi Hồn và Chiêu Hồn vẫn đang sát phạt nhau, làm cho đấu trường đã hỗn loạn càng thêm náo loạn.

Tào Cần khi còn cách Đoàn Khắc Lân độ hai trượng thì.

“Ù... ù...”

Âm công Thôi Hồn vì ù ù phát động ở khoảng cách quá gần nên làm Tào Cần bị bức dội.

Phát hiện nàng lảo đảo, Đình Phương càng dồn tụ nội lực nhiều hơn vào Âm công Chiêu Hồn khúc, khiến Âm công Thôi Hồn Thạch Cổ tạm thời bị áp đảo.

Xung quanh đó, giáo đồ Cửu Âm giáo và môn nhân Thạch Cổ môn tha hồ loạn đả loạn đánh, tạo nên thảm trạng máu đổ thây rơi cực kỳ tàn khốc.

Âm công Thôi Hồn bị áp đảo là cơ hội cho Tào Cần thu ngắn khoảng cách với Đoàn Khắc Lân. Nhưng nàng vẫn chưa đủ lực để thật sự tiếp cận và liệu phương giải nguy cho Khắc Phượng.

Đình Phương vội vận dụng toàn bộ nội nguyên chân lực dồn cả vào Âm công, chỉ suýt nữa là đạt đến cảnh giới vô thức như đã có một lần Đình Phương đã gặp.

Nhưng vì còn đủ đầy nhận thức nên Đình Phương thoáng mừng khi thấy Tào Cần cuối cùng cũng đã đạt được mục đích, Khắc Phượng đã được Tào Cần đoạt lại từ tay Đoàn Khắc Lân.

Nỗi vui mừng đó vừa đến đã lập tức tan biến đi trong Đình Phương. Do Đình Phương trông thấy Đoàn Nam Long tuy bận cả hai tay vì phải nâng cao Thạch Cổ, nhưng lúc phát hiện hành vi của Tào Cần, Đoàn Nam Long vẫn có cách để can thiệp và ngăn Tào Cần lại. Đó là miệng của Đoàn Nam Long chợt nhếch lên thành một nụ cười độc ác, và từ đó liền phát ra một tia chớp bạc, xuất phát từ miệng Đoàn Nam Long xé gió lao thật nhanh vào Tào Cần.

Đình Phương nhìn thấy chỉ suýt nữa là ngừng phát động Âm công Chiêu Hồn khúc để cất lên lời hô hoán đề tỉnh Tào Cần.

Tuy nhiên Tào Cần cũng đã phát hiện lối phóng ám khí thập phần kỳ quái của Đoàn Nam Long, nàng vội lôi Khắc Phượng cùng dịch bộ, tránh thoát mũi ám khí trong gang tấc.

Vừa vặn lúc này, Đoàn Nam Long chờ Tào Cần dịch người chuyển vị nhưng chưa kịp ổn định cước bộ, lại há miệng phóng ra một lúc hai mũi ám khí lấp loáng bạc.

Đình Phương trông thấy thất kinh, lập tức ngừng ngay chuỗi Âm công và há miệng gào thật to :

- Hãy cẩn trọng với ám...

Đình Phương chỉ có thể kêu đến đó mà thôi. Vì lúc Đình Phương ngừng phát động Âm công thì cũng là tạo cơ hội cho Thạch Cổ Thôi Hồn độc chiếm không gian, mặc tình vang lên thành những loạt âm thanh ù ù đáng sợ.

Tác động của Thạch Cổ Thôi Hồn lập tức giáng vào tâm thất của Tào Cần và Khắc Phượng là hai nhân vật đứng gần nơi phát động nhất. Cả hai nàng như bị một lực đạo vô hình chấn dội, lảo đảo ngã lùi về phía sau và chực chờ khuỵu xuống.

Đình Phương thất kinh, vội phát động trở lại Khúc Chiêu Hồn.

“U... u...”

Sự xuất hiện trở lại của khúc Chiêu Hồn làm cân bằng cục diện. Nhờ đó, Tào Cần và Khắc Phượng cũng kịp thời định thần đứng yên và may mắn hơn nữa là loạt ám khí do Đoàn Nam Long phát ra cũng vì sự khựng lại của hai nàng mà mất đối tượng. Chúng chỉ lao sượt qua hai nàng.

Đình Phương nhờ đó bình tâm tiếp tục dùng Âm công Khúc Chiêu Hồn vừa hóa giải vừa áp đảo Âm công Thạch Cổ Thôi Hồn.

Mãi lo dùng Âm công sát phạt lẫn nhau, Đình Phương và lão nhân Tý Ngọ Độc Quân hầu như không còn quan tâm đến chuyện gì khác đang ngấm ngầm diễn ra bên cạnh.

Đình Phương chợt giật mình ngừng phát Âm công ngay lúc ở hậu tâm bỗng có một bàn tay đè áp vào.

Và khi Âm công Khúc Chiêu Hồn không còn, ngoài một câu nói lạnh lùng độc ác đang chầm chậm rót vào tai, Đình Phương còn phát giác loạt thanh âm ù ù Thạch Cổ Thôi Hồn cũng đã ngừng bặt không hiểu từ lúc nào. Và kẻ đang nói vào tai Đình Phương chẳng ai khác ngoài lão Quái Y :

- Như chúng ta đã chậm rồi đấy, tiểu tử. Thủy Hà Thạch Tán Quang ở quanh đây đều bị Âm công phá vỡ, đã có người xông vào Cửu Khúc chỉ vừa mới đây thôi. Bây giờ thì đến lượt chúng ta. Đi!

Đình Phương đến lúc này mới chú mục nhìn toàn bộ cảnh quan xung quanh.

Quả nhiên cảnh Tán Quang đã không còn, bọn giáo đồ Cửu Âm giáo và môn nhân Thạch Cổ môn đến lúc này cũng mới nhìn rõ mặt nhau. Bọn họ đang thi nhau nhảy tán loạn vì phát hiện họ và thù nhân đã đứng cạnh từ lúc nào không biết.

Đồng thời Đình Phương cũng nhìn thấy Tào Cần và Khắc Phượng đang bị nhiều nhân vật lạ mặt vây hãm. Và dụng ý của những nhân vật này là dường như đang muốn bức dồn Tào Cần cung Khắc Phượng phải đi theo bọn họ đến một chỗ mà Tào Cần và Khắc Phượng dù không muốn đi cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Như đoán hiểu Đình Phương đang có suy nghĩ và nghi vấn gì, Quái Y vừa tiếp tục uy hiếp Đình Phương vừa lạnh lùng lên tiếng :

- Lúc lớp đá Thủy Hà Thạch Tán Quang bi Âm công phá vỡ, ở chỗ đó có một huyệt khẩu lộ ra. Lão Tý Ngọ Độc Quân đã bị một nhân vật thần bí đưa vào đó, còn bọn kia là lũ thuộc hạ cũng mới xuất hiện. Chúng đang cưỡng ép hai ả nha đầu mà ngươi quan tâm cùng đi vào đó. Ta nghĩ đấy chính là lối xuất nhập với nhị vị e khó lường.

Vì đi ở phía sau nên Quái Y nào nhìn thấy ánh mắt ra hiệu Đình Phương vừa dành cho Sắc Quái. Và câu nói của Đình Phương buộc lão phải nghi ngại hỏi Sắc Quái :

- Tiểu tử nói như thế là ý gì, lão Sắc?

Sắc Quái vì đã nhìn theo ánh mắt ra hiệu của Đình Phương nên thất kinh, vội thì thào dặn Quái Y :

- Không hiểu vì lẽ gì bọn giáo đồ Cửu Âm giáo đã không đi vào huyệt khẩu mà còn chú mục nhìn chằm chằm vào chúng ta. Xem ra Quái Y ngươi đừng nên để chúng nhìn thấy cảnh tiểu tử bị uy hiếp thì hơn.

Quái Y chột dạ :

- Sao lạ vậy?

Đình Phương mỉm cười :

- Không lẽ lão là người mau quên thế sao? Phần họ thì họ không quên, họ vẫn nhớ là ai vừa dùng khúc Chiêu Hồn cứu giúp họ. Hoặc nói khác đi, vì họ đang nghĩ nhị vị là bằng hữu của tại hạ, mặc nhiên họ cho phép nhị vị cùng theo chân tại hạ tiến vào Cửu Khúc. Tại hạ giải thích như thế ắt nhị vị đã hiểu?

Quái Y rùng mình khắp lượt :

- Ngươi muốn nói, dường như họ đã xem ngươi là Giáo chủ Cửu Âm giáo? Và bọn ta sẽ nguy nếu ngươi cho họ biết ngươi đang bị bọn ta uy hiếp?

Đình Phương vẫn cứ tươi cười :

- Đấy là nguyên do khiến tại hạ bảo nhị vị thiển cận. Thôi nào, lão có thể thu tay về được rồi. Chúng ta sắp đi ngang qua họ, nếu có đủ đởm lược lão cứ thử để nguyên tay ở đấy đi!?

Quái Y len lén thu tay về nhưng vẫn áy náy :

- Ta thu tay về ngộ nhỡ ngươi vẫn trở mặt thì sao? Ngươi là tiểu tử có quá nhiều tâm cơ ta không thể không đề phòng.

Đình Phương tuy miệng tươi cười nhưng vẫn tìm cách bật ra tiếng rít qua kẽ răng :

- Đấy là thái độ quá lo xa của nhị vị. Thôi nào, cười lên nào. Nếu không thể cười thì phải cố tạo vẻ mặt tươi tỉnh. Hừ, tốt rồi đấy, cứ giữ nguyên gương mặt như thế và nghe tại hạ giải thích đây. Vì tại hạ là người mà bình sinh chưa hề biết nuốt lời cùng ai bao giờ, hơn nữa, Tào Cần và Khắc Phượng đang gặp nguy, tội gì tại hạ không đưa nhị vi cùng vào. Đông tay vỗ nên kêu, có nhị vị dĩ nhiên vẫn hơn một mình tại hạ độc xông vào. Rõ chưa? Hừ!

Giáo đồ Cửu Âm giáo sau một lúc lâu cùng môn nhân Thạch Cổ môn loạn đả đánh nhau, y phục người nào người nấy đều xơ xác hoặc dính nhiều huyết tích trông rất thảm. Tuy nhiên lúc ấy Đình Phương cùng Nhị quái đi ngang, người nào người nấy dù mệt mỏi đến thế nào đi nữa cũng cố gắng chi trì vẻ nghiêm cẩn va nể phục, chờ và nhìn bọn Đình Phương ba người ắt thế nào cũng đi ngang qua.

Và Nhị quái không thể không phát lo ngay ngáy nhất là lúc nghe từng lời hầu như là thì thầm tin tưởng và kỳ vọng do những nhân vật Cửu Âm giáo cố ý phát ra khi đến lượt đi ngang qua chỗ họ đứng.

Đại loại đó là những lời tôn kính dành cho Đình Phương, nhân vật vừa thi triển Khúc Chiêu Hồn, tuyệt kỹ Cửu Âm giáo ứng cứu họ. Đồng thời ngữ điệu họ cùng lúc nói những lời thì thầm gởi gấm này lại là thứ ngữ điệu chỉ có thể do thuộc hạ dành cho chủ nhân, cho Giáo chủ. Qua đó có thể đoán họ đã mặc nhiên xem Đình Phương là Giáo chủ của họ, Giáo chủ Cửu Âm giáo.

Nhị quái càng nghe càng cảm nhận như đang có một đợt băng giá chợt xuất hiện và phủ chụp toàn thân cả hai.

Nhị quái không lạnh mà run, khiến chỉ chút nữa cả hai đã dừng lại không dám cùng Đình Phương đi ngang bọn người Cửu Âm giáo để tiến vào tuyệt khẩu nữa.

Tuy vậy diễn tiến của sự việc chỉ dừng lại ở mức độ đó, mọi nguy hiểm vẫn không phát sinh một khi Đình Phương vẫn đi cạnh Nhị quái và hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào dù là ngấm ngầm để ám thị cho giáo đồ Cửu Âm giáo biết bản thân Đình Phương đang bị Nhị quái uy hiếp. Bằng không đây là điều mà Nhị quái thừa rõ chỉ cần Đình Phương kêu lên một tiếng thôi lập tức giáo đồ Cửu Âm giáo sẽ xông ùa vào và sinh mạng Nhị quái chỉ có chết và chết. Không thể nào tìm được phương cứu vãn, một chút sinh cơ cũng không.

Diễn biến này khiến Sắc Quái không thể không thì thào hỏi Đình Phương, lúc họ đã vượt qua hàng người Cửu Âm giáo và chỉ còn vài trượng nữa là bước vào huyệt khẩu.

- Rốt cuộc ngươi thật sự muốn lợi dụng bọn ta trong việc giải nguy cho hai nha đầu kia?

Đình Phương cười lạt va lào thào hỏi ngược lại :

- Bản lãnh của lão so với Tý Ngọ Độc Quân là thế nào, giả như đối phương không dùng đến Thạch Cổ Thôi Hồn? Liệu lão đủ bản lãnh đương đầu?

Quái Y cũng thì thào :

- Ngươi lúc nãy nghe ta nói không rõ sao? Tý Ngọ Độc Quân gần như là bị một nhân vật thần bí đưa vào Cửu Khúc, nhân vật mà chúng ta sắp sửa đương đầu đâu còn là lão Tý Ngọ Độc Quân?

Đình Phương vẫn giữ nguyên nụ cười lạt và bây giờ còn kèm thêm cái nhún vai :

-Tất cả chỉ là ngụy tạo. Vì bề ngoài, như lão vừa thấy, có vẻ như Tý Ngọ Độc Quân bị người uy hiếp nhưng kỳ thực, nếu tại hạ đoán không nhầm thì nhân vật đó chính là chủ nhân của lão Tý Ngọ Độc Quân. Và cả hai đều là những cao nhân đại cao thủ chúng ta cần phải đương đầu.

Quái Y kinh nghi :

- Nhưng nếu đúng như ngươi nói, bọn chúng cố ý ngụy tạo như thế là có dụng ý gì?

Đình Phương toan giải thích bất đồ nghe từ phía sau có tiếng quát của lão khất cái Tàn Cước Cái vang lên vẻ dận dừ :

-Tiểu tử ngươi vẫn quyết giúp Cửu Âm giáo khai mở Cửu Khúc, đi vào Tuyệt địa ư?

Đình Phương vội quay lại và thất sắc nhìn Tàn Cước Cái đang cõng Vân Mộng Tiên Tử đang dẫn đầu một nhóm đông người Thất đại phái.

Không những thế, Vân Mộng Tiên Tử vừa nhìn thấy Đình Phương quay lại đã phẫn nộ quát vang :

- Câu tặc tử ngông cuồng, Tuyết nhi không phải vì nghe lời mê hoặc đã bỏ đi cùng ngươi ư? Tuyết nhi đâu? Nói mau!

Đình Phương toan đáp thì Quái Y đứng bên cạnh chợt cao giọng hô hoán :

- Bọn ta vì tiền đồ Cửu Âm giáo, đương nhiên không thể không tiến vào Cửu Khúc tuyệt địa. Bọn Thất đại phái các ngươi giám ngăn cản ư?

Còn chưa hiểu vì sao Quái Y lại có lời lẽ và thái độ này, với hàm ý rõ ràng là lão đứng về phe Cửu Âm giáo, Đình Phương bỗng giật mình khi nghe Sắc Quái cố ý hô to :

- Bọn ta sẽ cùng Cao Đình Phương giáo chủ tiến vào Cửu Khúc tuyệt địa. Nếu có người ngăn cản, phiền chư huynh đệ Cửu Âm giáo lo liệu hộ cho.

Lập tức những giáo đồ Cửu Âm giáo nhất tề hô vang :

- Kẻ nào ngăn cản, kẻ đó phải chết!

- Mối hận Thất đại phái từng gây cho bổn Giáo ba mươi năm trước, nay đã đến ngày báo phục. Giết hết Thất đại phái!

- Xông lên. Tất cả cùng xông lên, giết chết kẻ nào dám ngăn cản Giáo chủ bổn giáo tiến vào cấm địa!

- Giết!!

Diễn biến xảy ra quá nhanh, lúc Sắc Quái dứt lời thì cũng là lúc giáo đồ Cửu Âm giáo miệng hô hoán thì cứ hô hoán còn bản thân họ thì đã ào ào như thác lũ xông vào tấn công những nhân vật Thất đại phái đang do Tàn Cước Cái và Vân Mộng Tiên Tử dẫn đầu.

Cảnh loạn chiến đã xảy ra và Đình Phương hầu như bất lực, không thể nào ngăn cản kịp.

Đình Phương còn thấy Tàn Cước Cái vừa cười ngạo nghễ vừa xông tán loạn vào bọn giáo đồ Cửu Âm giáo :

- Bọn tà ma các người đúng là một lũ chưa nhìn thấy quan tài nên chưa sa lệ. Hôm nay, để diệt trừ tận gốc mầm mống đại họa cho Võ lâm, bọn ngươi đừng trách Tàn Cước Cái ta độc ác. Ha... ha...

Và cùng với lão những nhân vật đứng đầu Thất đại phái, như Vô Toàn đại sư, Nhất Đàm đạo trưởng..., cùng như Vân Mộng Tiên Tử, đều đồng lạo xông vào lũ giáo đồ Cửu Âm giáo. Bọn họ như đã có chủ định từ trước, đều đại khai sát giới, tha hồ vận dụng tuyệt kỹ sở học, cùng nhau diễn khai một trường thảm sát mà Đình Phương chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Đứng cạnh Đình Phương, lão Quái Y bật cười đắc ý :

- Như vậy là tốt. Giờ thì chẳng còn ai ngăn cản chúng ta tiến vào Cửu Khúc tuyệt địa. Kế tá đao sát nhân được vận dụng lúc này quả là thích hợp. Ha... ha...

Sắc Quái thì hất hàm bảo Đình Phương :

- Ngươi còn chờ gì nữa? Ngươi cũng đâu muốn Cửu Âm giáo tồn tại, đúng không? Vậy thì cứ để chúng giúp ngươi ngăn cản những nhân vật đang có ý giết ngươi, chúng ta nên đi bây giờ thì hơn.

Đình Phương quắc mắt nhìn Nhị quái :

- Vì muốn sớm lọt vào Tuyệt địa, nhị vị nhẫn tâm tạo ra cảnh thảm tuyệt nhân hoàn như thế này ư? Nhị vị muốn vào thì cứ vào. Phần tại hạ thì...

Quái Y chợt bĩu môi :

- Ngươi định thế nào? Nếu muốn giúp Cửu Âm giáo thì chỉ có mỗi một cách mà thôi. Đó là ngươi chỉ có thể xuất hiện trong tư cách một Giáo chủ. Và với tư cách đó ngươi mặc nhiên công khai thừa nhận ngươi là đại công địch võ lâm, càng khiến ngươi sau này khó bề biện giải, giả như mỗi bước ngươi đi đều bị Thất đại phái gây khó dễ. Hay ngươi muốn giúp Thất đại phái sớm tiêu diệt lũ Cửu Âm giáo? Vậy thì cảnh thảm tuyệt nhân hoàn gì đó ngươi vừa nói cũng một phần là ngươi gây ra, đúng không? Nghĩa là ngươi đừng vội trách bọn ta nhẫn tâm. Hừ!

Lúc này giáo đồ Cửu Âm giáo đã có khá nhiều người ngã gục. Họ không đương nổi võ học và lòng căm phẫn của quần hùng Thất đại phái. Đình Phương càng mục kích càng hãi hùng và càng thêm giận Nhị quái :

- Nhưng nhìn họ chết thảm thế này...

Quái Y chợt gằn giọng :

- Ngươi nên lo cho thân ngươi thì hơn. Há lẽ ngươi tưởng ta cứ mãi mãi bị ngươi che mắt?

Đình Phương nghi hoặc nhìn lão Quái Y :

- Tại hạ che mắt lão điều gì?

Quái Y tủm tỉm cười :

- Kể ra ngươi cũng lắm tâm cơ và cũng có nhiều thủ đoạn. Nhưng ngươi có biết chính sự thông tuệ của ngươi đang hại ngươi không?

Đình Phương ngỡ ngàng :

- Lão nói thế là ý đồ gì?

Quái Y dò xét khắp người Đình Phương :

- Dường như ngươi Cửu Quỷ Diêm La công và khi nãy, là ngươi cố tình để ta giúp ngươi dồn độc tố vào hai đại kinh mạch, một ở Nhâm và một ở mạch Đốc? Điều đó dù có lợi cho ngươi ở điểm nào ta không cần biết nhưng có một điều ta đang chắc chắn biết là lúc này độc tố đó đã chạy thẳng vào Huyền Quan, nơi sinh tử nhất đối với người luyện võ. Chỉ hai canh giờ nữa thôi, nếu ngươi không tìm ra phương dược giải độc, ta e sinh mạng ngươi cũng chẳng còn. Và với thời hạn vừa là cấp bách vừa là ngặt nghèo như thế ta thật không hiểu liệu có đủ cho ngươi vượt qua Cửu Khúc và lọt vào Tuyệt địa chăng? Ngươi nên cân nhắc thật kỹ trước khi có bất kỳ hành động nào ngu xuẩn.

Đình Phương bàng hoàng :

- Những lời này đều là thật chứ?

Quái Y bật cười :

- Người quên là ta vốn dĩ thành danh là Quái Y sao? Nếu vẫn còn chưa tin, ngươi thử xem, thử một lần dồn lực vào đan điền ắt sẽ minh bạch? Ha... ha...

Đình Phương liền vận lực và lập tức thất sắc do phát hiện nội nguyên chân lực bán thân chợt nhộn nhạo cả lên, hầu như sắp đưa đến tình trạng là Đình Phương không thể nào khống chế hoặc điều động theo ý muốn. Chứng tỏ lời Quái Y vừa nói là có thật.

Sắc Quái trông thấy sắc mặt Đình Phương như thế liền cuống cuồng hối thúc :

- Đừng để quá muộn, tiểu tử. Hãy đi nào.

Sắc mặt của Đình Phương một lần nữa biến đổi. Và bất ngờ, Đình Phương nói như quát bảo Nhị quái :

- Mau bế kín thính nhĩ. Bịt càng chặt hai tai càng tốt. Nhanh lên.

Đoạn Đình Phương vận lực, há miệng quát thật to :

- Mọi người nghe đây, Cao Đình Phương tại hạ là người sắp chết, sinh mạng chẳng thể kéo dài quá hai canh giờ nữa, đây là lời cuối cùng tại hạ dành cho chư vị. Trước hết là cho giáo chúng Cửu Âm giáo: Chư vị đừng chông mong sẽ có ngày quí Giáo hưng môn phục phái. Tất cả hãy quay về đi, vì tại hạ sắp phá hủy những gì có trong Tuyệt địa. Riêng Thất đại phái thì nghe đây. Đừng quá lạm sát nữa, đừng tạo thêm cảnh thảm tuyệt nhân hoàn nữa. Tất cả hãy đi đi. Nếu chậm chân thì đừng oán trách thống hận sau này. U...u...u...

Vẫn há to miệng như thế, Đình Phương bất ngờ bật phát lên chuỗi thanh âm réo rắt của Khúc Chiêu Hồn, một loại Âm công mà hầu như chưa bao giờ Đình Phương tận lực phát ra như lúc này.

Vì thế, dưới tác động kỳ quái và kinh khiếp của Khúc Chiêu Hồn, tất cả những ai đang giao chiến đều bị rùng mình và chấn động khắp lượt. Đến cử động họ còn không thể thì nói gì đến việc phát chiêu tiếp tục động thủ.

“U... ú... ú...”

Thoạt nhìn thấy tất cả đều bàng hoàng bật thoái, cảnh giao chiến tàm ngừng, Đình Phương vừa tiếp tục phát ra Khúc Chiêu Hồn, vừa thần tốc xoay người chạy vào huyệt khẩu.

“Vút”

Nhị quái tuy có khiếp hãi uy lực của Khúc Chiêu Hồn nhưng một phần vì đã kịp phong bế thính nhĩ, bịt hai tai theo lời Đình Phương đã dặn; phần vì không muốn bỏ qua cơ hội chiếm hữu nhiều di học thượng thừa có trong Tuyệt địa nên cũng vội chạy vào huyệt khẩu theo Đình Phương.

“Vút” “Vút!”

Đình Phương đi quá nhanh nên không có cơ hội nghe tiếng Đoan Mộc Tuyết đang văng vẳng từ xa đưa đến :

- Phương ca!! Đừng đi vào Tuyệt địa!! Mau dừng lại, Phương ca...

Nhưng Đình Phương đã đi mất hút vào huyệt khẩu, chỉ còn lại chuỗi ân thanh Khúc Chiêu Hồn là cứ lồng lộng vang ra.

“Ú... ú..”

Chợt

“Ầm...”

Tiếng chấn động làm Nhị quái giật mình quay lại nhìn.

Huyệt khẩu họ vừa chui vào đã bị một tảng đá cực to từ trên lăn xuống bịt kín. Mọi lối xuất nhập kể như chẳng còn.

Nhìn thấy thế, Nhị quái biến sắc, biết rất rõ họ đang tự dấn thân vào tử lộ.

Tuy vậy, vì đã lỡ, họ chỉ còn mỗi một cách duy nhất là đành theo chân Đình Phương.

Chợt, “Ù... ù..”

Tiếng Thạch Cổ Thôi Hồn phát động bỗng vang lên, làm Khúc Chiêu Hồn mất đi phần nào tác động.

Nhân đó từ bên trong chọt có một tràng cười ngạo nghễ vọng ra :

- Ngươi có thể ngưng Khúc Chiêu Hồn được rồi đấy. Nhược bằng ngươi bất tuân chỉ e hai tiêu liễu đầu Tào Cần và Khắc Phượng lại là hai sinh mạng đầu tiên phải chết vì Khúc Chiêu Hồn của chính ngươi. Hy vọng lời nhắc nhở này là không quá muộn. Ha... ha..

Đó là loạt cười tràn đầy nội lực, với khí thế như muốn át cả hai loạt âm thanh Chiêu Hồn và Thôi Hồn, làm Nhị quái thật sự rúng động đến phải đưa mắt nhìn quanh, tìm xem nhân vật nào là chủ nhân của loạt cười kinh khiếp nọ.

Đình Phương cũng vì thất kinh nên vội ngừng ngay chuỗi thanh âm Chiêu Hồn, bật thành tiếng quát, hỏi vọng vào trong :

- Phải chăng tôn giá đúng là nhân vật Cao Đình Phương đã hai lần chạm mặt?

Là chủ nhân của lão Trường, lão Thiên, cũng là chủ nhân của Nhị quân Lôi Phong - Tý Ngọ?!

Quái Y rùng mình :

- Sao ngươi lại lôi cả lão Thiên vào đây? Vì trên đời này để có một nhân vật đủ uy lực làm chủ nhân của cùng một lúc những cao nhân ngươi vừa kể, ta e không thể có!

Thấy Quái Y hỏi tuy khẽ nhưng do cảnh quang lúc này, phần thì đã về chiều phần thì thanh âm của tiếng cười và của hai loạt Âm công Chiêu Hồn - Thôi Hồn đã không còn nữa nên âm thanh giọng nói của lão càng làm cho bầu không khí thêm nghiêm trọng khẩn trương.

Và điều này khiến Đình Phương chợt nghe gai khắp người vì bỗng nghĩ đến một việc. Đình Phương bất giác cũng lên tiếng kêu khe khẽ :

- Ôi chao! Chúng không những đã châm chân mà dường như còn tự chui đầu vào cạm bẫy. Nhân vật đó đã chiếm hữu moi di vật trong Tuyệt địa rồi, đã nhờ mảnh kim thiết Độc Cước Quỷ mà chiếm hữu tất cả rồi.

Đáp lại tiếng kêu dù là khẽ của Đình Phương, loạt cười lúc nãy lại vang lên :

- Ngươi tự hào ngươi thông tuệ nhưng lần này sự thông tuệ của ngươi đã đánh lừa ngươi. Thôi, đừng võ đoán nữa, ngươi hãy vào đây rồi sẽ rõ, sẽ minh bạch tất cả. Ha... ha...

Sắc Quái chợt chạm vào Đình Phương :

- Vào thì vào, không lẽ ngươi sợ? Tuy đằng nào rồi cũng chết nhưng thà chết minh bạch vẫn hơn. Vào đi.

Lời lẽ đầy phấn khích của Sắc Quái giúp Đình Phương trấn tĩnh. Nhìn Nhị quái, Đình Phương cười lạt :

- Tại hạ lâm vào cảnh này là vì muốn giải nguy cho Tào Cần và Khắc Phượng, dẫu chết cũng không hối tiếc. Phần nhị vị, chính tham vọng đã đẩy nhị vị vào cảnh ngộ này, không thấy chết như thế là uổng phí ư?

Quái Y chợt cau mặt :

- Ngươi nói như thế là có y gì? Bảo bọn ta chết uổng phải chăng ngươi có việc cần nhờ và có cách giúp bọn ta an toàn lui ra?

Đình Phương thán phục, nhìn Quái Y :

- Tâm cơ của lão quả đáng khâm phục, không sai, tại hạ đang có ý nhờ hai lão đây.

Đoạn Đình Phương hạ thấp giọng :

- Tuy rằng tại hạ chưa thể đoán nhân vật nọ thật sự có âm mưu gì nhưng qua mọi điều đã biết, đã nghe và đã thấy, tại hạ có cảm nhận đây là một âm mưu vô tiền khoáng hậu. Do đó, tại hạ một đề xuất. Vì đằng nào cũng chết nên tại hạ định sẽ cùng đối phương liều mạng một phen chỉ xin nhờ nhị vị một việc thôi.

Quái Y cũng hạ thấp giọng :

- Ngươi muốn nhờ bọn ta đưa hai tiểu nha đầu cùng chạy: Há lẽ lão Tý Ngọ Độc Quân chịu đứng yên cho bọn ta muốn làm gì thì làm ư?

Đình Phương lắc đầu, bảo :

- Càng đông người càng khó thoát. Huống chi tại hạ đâu đủ tin tưởng để ủy thác sinh mạng của hai nàng vào tay nhị vị?

Sắc Quái hoang mang và nôn nóng :

- Vậy rốt cuộc ý của ngươi là thế nào?

Đình Phương nghiêm mặt :

- Tại hạ chỉ xin nhị vị đừng vì bất kỳ lý do gì mà luyến tiếc, cứ muốn nấn ná mãi ở đây. Hãy cứ chạy, thật cật lực mà chạy. Và nếu thoát, hừ, nếu nhị vị thật sự có cơ hội thoát, thì điều trước tiên là nên tìm một chỗ kín đáo để ẩn thân, càng kín càng tốt. Để mai hậu, a... tại hạ thật chẳng biết nói thế nào cho rõ. ý tại hạ là chí ít phải có một ai đó trong chúng ta vẫn còn sống, để sau này thuật lại từng diễn biến xảy ra hôm nay cho moi người nghe. Phải có một người nghe biết va thuật lại.

Sắc Quái thở dài và nhún vai nhìn Quái Y :

- Lão Quái Y ngươi có hiểu tiểu tử rốt cuộc là muốn ám thị điều gì không?

Quái Y sau một thoáng ngẫm nghĩ chợt gật đầu :

- Tuy chỉ là mơ hồ nhưng có phần nào hiểu.

Đình Phương thật sự vui mừng mỉm cười với Quái Y :

- Tại hạ thật không ngờ lại có lúc chúng ta nhờ cậy lẫn nhau. Hãy chú tâm từng động tác của tại hạ. Và khi phát hiện một dâu hiệu nào đó bất kỳ, hy vọng nhị vị hãy lo chạy và chạy, những gì còn lại cứ để mặc tại hạ đối phó. Được chứ?

Quái Y miễn cưỡng gật đầu :

- Dường như ngươi cũng chưa đoán biết điều gì sắp sảy ra? Nhưng không sao, tham sinh úy tử vốn là thói quen và cũng là bản năng giúp bọn ta cho đến tận lúc này vẫn toàn mạng. Được, đến lúc đó không cần ai xui bảo, bọn ta cũng sẽ cật lực bỏ chạy. Ngươi yên tâm rồi chứ?

Sắc Quái thì vẫn cứ nôn nóng, muốn một lần nhìn cho biết thế nào là Cửu Khúc tuyệt địa của Cửu Âm giáo?

- Chúng ta vào được chưa?

Đình Phương gật đầu và tự biết thế là chẳng còn trông mong gì vào Sắc Quái.

Lão sẽ không bỏ chạy nếu vẫn chưa đắc thủ một di vật nào đó trong Tuyệt địa. Và chính điều này làm cho sinh mạng lão kể như đã bị định đoạt. Đành chỉ còn trông chờ vào bản năng tham sinh úy tử của một mình lão Quái Y mà thôi.

Đình Phương chầm chậm tiến vào sâu hơn, theo một sơn đạo ngoằn nghèo mà người đi sau nếu cách người đi trước hơn trượng ắt khó lòng nhìn thấy nhau. Huống chi đây là lúc nhập nhoạng tối, càng làm cho sơn đạo thêm tối âm u khiến tầm thị tuyến càng thêm giới hạn.

Đi được mươi mười lăm trượng, khoảng không gian trước mắt Đình Phương chợt mở rộng ra, làm cho địa hình hiện rõ, hóa thành một lũng núi với nhiều cảnh sắc có đến thiên hình vạn trạng, tao thêm cảm giác rùng rợn cho bất kỳ ai lần đầu tiên đặt chân vào.

Chú ý đến các vách đá và các cây cối vô tình tạo thành muốn nghìn cảnh trạng lạ lùng. Sắc Quái bất giác lên tiếng :

- Không lẽ chúng ta đã vượt qua Cửu Khúc? Và đây là Tuyệt địa ẩn chứa nhiều di vật của Cửu Âm giáo trước kia?

Quái Y thì chú ý đến hai hàng người lạ mặt, là những nhân vật đã từng bắt ép Tào Cần và Khắc Phượng đi vào huyệt khẩu. Và lúc này hai hàng người đang rải rác đứng dài theo hai bên vách đá, chỉ suýt nữa là hòa lẫn vào những cảnh sắc lạ kỳ của những mõm đá thiên hình vạn trạng tạo ra che lấp họ. Quái Y lẩm bẩm :

- Bọn họ hành động vừa thận mật vừa nghiêm cẩn, như thể đã được đào luyện từ rất lâu. Không lẽ đây là một Bang môn phái bí mật, khắp giang hồ không một ai biết đến?

Đình Phương nhờ vô tình ngó sâu vào trong, dọc theo hai hàng người và nhìn vào một điểm mơ hồ nào đó vốn là chỗ giao nhau của hai hàng người, nên tình cờ phát hiện một khuôn mặt nửa lạ nửa quen. Không nghĩ đó là khuôn mặt lại có thể nhìn thấy lúc này, Đình Phương kinh nghi, khẽ hỏi Nhị quái :

- Nhị vị ắt đã từng biết rõ diện mạo của lão Thiên? Phải chăng đó là thủ cấp của lão?

Nhìn theo hướng Đình Phương đang nhìn Sắc Quái bật kêu hoảng :

- Thiên địa quỷ thần ôi! Không là thủ cấp của lão Thiên thì còn là của ai? Sao lão Thiên lại chết thảm thế này?

Quái Y cũng nhìn và dĩ nhiên thấy ở mãi sâu trong đó là một hốc đá có hình thù như một thạch bàn. Chễm chệ trên bề mặt tương đối phẳng của thạch bàn quả nhiên chỉ có mỗi một cái đầu và đúng là đầu của lão Thiên, một trong tứ đại cao nhân Trường - Hận - Thiên - Thu. Vậy mà giờ đây phần duy nhất của lão Thiên được phép tông tại chỉ là một thủ cấp. Quái Y rúng động :

- Chỉ là thuộc hạ của Bang môn phái này và do phạm trọng tội nên lão Thiên mới nhận kết cục bi thảm là thế. Đây là Bang môn phái gì?

Dường như hai hàng người chỉ chờ đợi mỗi một câu hỏi này, bất luận là do ai lên tiếng... Do đó, Quái Y vừa dứt lời thì hai hàng người đồng loạt cùng mấp máy môi, nhất tề phát ra một chuỗi thanh âm, rền vang, đều tăm tắp :

- Linh... Âm... Giáo... Nhất... Thống Thiên... Hạ, Vạn... Đại... Thiên... Thu..

Và đó là câu nói làm Đình Phương giật mình. Bởi lẽ, “Vạn đại thiên thu” và Trường - Hận - Thiên - Thu dường như có điểm nào đó tương đối giống nhau. Mà Trường - Hận - Thiên - Thu lại là danh xưng của bốn nhân vật được xem là Tứ đại cao nhân đương thời. Và trong đó, Đình Phương đã biết chắc chắn có đến ba nhân vật cùng mang hai thân phận. Lão Trường đã chết, lão Thiên bây giờ chỉ còn mỗi một thủ cấp là tồn tại, còn người thứ ba là lão Thu, lão đâu?

Thêm nữa, đã có ba trong bốn nhân vật này là những người mang hai thân phân thì liệu người thứ tư còn lại - là Vân Mộng Tiên Tử - có thể nào cũng là người mang hai thân phận như thế chăng?

Đình Phương đang ngẫm nghĩ, bỗng có thanh âm của lão Thu từ chỗ khuất nào đó chợt vang lên :

- Trước mặt bọn ngươi là ngai tòa tôn quý của Giáo chủ bổn Giáo Linh Âm, sao không mau hành lễ, chờ sự định liệu của Giáo chủ?

Đình Phương đưa mắt tìm kiếm lão Thu và phát hiện lão cùng với Đoàn Khắc Lân đang đứng cạnh hai nhân vật luôn được Đình Phương quan tâm, là Tào Cần và Khắc Phượng.

Lo cho hai nàng, Đình Phương cố tình lên tiếng, mai mỉa lão Thu :

- Trường - Hận - Thiên - Thu từ đại cao nhân hóa ra cũng chỉ là thuộc hạ cho người sai sử, lão Trường và lão Thiên đã chết, chừng nào đến lượt lão đây?

Lão có ngoại hiệu là Nhất Võng Đả Tận, dường như lão chưa hề có ý nghĩ đó cũng là số phận ắt sẽ dành cho lão? Ha... ha...

Lão Thu - Nhất Võng Đả Tận Trình Thế Hào liền nóng mặt, Lão quát vang :

- Tiểu tử ngươi chớ quá ngông cuồng. Giáo chủ bổn giáo là bặc nghiêm minh ắt thẳng tay trừng trị bất kỳ thuộc hạ nào có ý đồ tạo phản, và đương nhiên cũng tưởng thưởng hậu đãi những tận tâm trung thành. Lão Trường, lão Thiên khác, Trình Thế Hào ta cũng khác, đâu giống những lời nói nhảm của ngươi.

Đình Phương lại cười vang :

- Đối với ta, lão và lão Trường lão Thiên đều giống nhau, cũng có tham vọng và dã tâm như nhau. Lão Trường thì vừa thấy bí kíp Cửu Âm khúc đã nảy ý chiếm hữu, lão Thiên có lẽ do những di học có ở đây mê hoặc đến mù quáng, nên việc độc chiếm mảnh kim thiết Độc Cước Quỷ ắt hẳn đã xảy ra. Còn lão, Ha... ha.. chẳng phải lão đã lần sanh tâm, định chiếm đoạt sở học thượng thừa của Đảo chủ Hỏa Xà đảo và của Độc Cước Quỷ từ tay ta và Đoan Mộc Tuyết đó ư? Vậy nếu ta là Giáo chủ Linh Âm giáo, có thể, ha... ha..., ta có thê...

Lão Thu phẫn nộ, chợt bật tung người lao thật nhanh về phía Đình Phương :

- Ngươi thật ác khẩu, định dùng lời dèm pha xuyên tạc gây tác động để thỏa mãn kế ly dán của ngươi ư? Đây nào phải nơi để ngươi tự tung tự tác tha hồ mua môi múa mép. Ta không thể không cho ngươi một bài học. Đỡ!

“Vù...”

Đình Phương có phần hoang mang. Vì dường như nhân vật thần bí, chủ nhân của ba lão Trương - Thiên - Thu và là Giáo chủ Linh Âm giáo không có mặt ở đây. Bởi lẽ nếu có mặt, nhân vật này đâu dễ nhẫn nại mà không bị những lời vừa rồi của Đình Phương làm cho dao động và buộc phải lên tiếng.

Với ý nghi ngờ nảy sinh, Đình Phương chợt dốc toàn lực vào song chưởng :

- Đừng phí lời. Hãy chứng tỏ lão đủ bản lãnh day cho ta bài học. Xem chiêu!

“Ầm!”

Chấn kình làm Đình Phương thoái lùi, tạo cơ hội cho lão Trình Thế Hào đắc ý lướt đến :

- Trừ phi ngươi thi triển Cửu Âm Khúc Chiêu Hồn. Nếu không ngươi đâu đủ tư cách khoác lác ở đây. Hãy đỡ!

“Ào...”

Đình Phương đang lùi, thoạt thấy lão Trình Thế Hào lướt đến liền thần tốc vận dụng Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ, nhanh nhẹn nhượng chiêu và cũng là nhượng chỗ cho lão Trình lao lướt qua.

“Vụt”

Bị hụt chiêu, lão Trình vội xoay ngược người trở lại, hất liên tiếp ba loạt kình phong vào bóng nhân ảnh mờ mờ ảo ảo của Đình Phương.

- Ngươi có thể tránh được mãi sao?

“Ào...”

Thân thủ của Đình Phương lúc này bỗng tỏ ra sút kém lạ, đến nỗi Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ thân pháp vào lúc khác thì thập phần quỷ dị nhưng ngay lúc này thì lại để lão Trình dễ dàng nhận định phương hướng và truy kình đánh ập vào. Đình Phương đành phát chiêu phản công, cố ý hóa giải mấy loạt kình liên tiếp của lão Trình.

“Ầm... ầm...”

Đến cả nội lực của Đình Phương cũng suy giảm khiến kết quả của mấy lượt chạm kình này làm Đình Phương bị thoái hậu nhiều hơn lúc mới rồi.

Phát hiện sự thể này, lão Trình càng thêm đắc ý, cứ ào ào lướt đến với khí thế tưởng chừng sẽ thu thập sinh mạng Đình Phương ngay loạt kình thứ ba này :

“Ào...”

Với phương vị đã hoán đổi, Đình Phương bây giờ đã quay mặt ra ngoài lưng hướng vào trong là vị thế của lão Trình Thế Hào lúc nãy, thì dường như phương vị này đã đột ngột làm tăng uy thế cho Đình Phương. Đến nỗi lão họ Trình vừa tung chưởng lực thì Đình Phương đã bất thần cười vang :

- Lão có đủ tư cách hay không cứ xem đây thì rõ. Đỡ! Ha... Ha...

“Ầm...”

Đình Phương vẫn cười vang khi kết quả lần này hoàn toàn đảo ngược, lão Trình Thế Hào bị chấn lùi đến hai trượng xa. Và Đình Phương vẫn cười như thế khi bất ngờ lạng người lao ngược vào trong, thần tốc lướt đến chỗ Tào Cần và Khắc Phượng chỉ còn do một mình Đoàn Khắc Lân canh giữ.

“Vút”

Nhưng Đoàn Khắc Lân đã kịp phát hiện, y quát to :

- Ta biết ngay ngươi chỉ giả vờ kém thế là có dụng ý gì. Không dễ đắc thủ đâu, tiểu tử. Đỡ!

Y khoa chân bước ra phía trước và cật lực vỗ một kình với mưu đồ chận đứng ngay âm mưu và bước tiến của Đình Phương.

“Ào...”

Nhưng Đình Phương lại cười :

- Đại thiếu gia há lẽ đã quên tại hạ là người đã luyện qua Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ thân pháp ư? Chính Đại thiếu gia mới không dễ ngăn cản tại hạ thì có, thật thất lễ. Ha... Ha...

Và nhờ thân pháp kỳ ảo đó, Đình Phương chỉ cần vài lượt đảo người và di hình hoán vị là đã vượt qua Đoàn Khắc Lân để nhanh chóng tiến đến chỗ Tào Cần và Khắc Phượng đang bị khống chế chờ giải cứu.

“Vút”

Tào Cần và Khắc Phượng vẫn cứ bất động, rõ ràng là toàn thân huyệt đạo đã bị địch nhân chế trụ.

Tuy nhiên, vừa lúc Đình Phương lao đến gần, song thủ của hai nhân vật này bỗng đồng loạt xô ra, tạo thành một hợp kình đầy uy lực quật thẳng vào Đình Phương.

- Ngươi không được thông tuệ lắm đâu.

- Ngươi đã bị trúng kế của Giáo chủ bổn Giáo rồi. Ha... Ha...

“Ào...”

Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến Đình Phương khi nhận ra đây là hai nữ nhân khác đã giả làm Tào Cần và Khắc Phượng thì bản thân chỉ còn kịp vận dụng thân pháp Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ trong một chừng mực nhất định nào đó thôi.

“Vút”

Do phản ứng quá muộn nên thân pháp quỷ dị đó đâu đủ giúp Đình Phương thoát hiểm hoàn toàn.

“Bùng! Bùng!”

Bị trúng hai kích liên tiếp, Đình Phương càng thất sắc khi nghe Đoàn Khắc Lân cười vang :

- Kế mưu và thân thủ của Tam Nương, Tứ Nương quả lợi hại. Nhất định sẽ được Giáo chủ trọng hậu, không kém gì Đại nương, Nhị nương lúc này. Phiền nhị vị phu nhân thu thập tiểu tử. Thuộc hạ và lão Thu sẽ xử lý Nhị quái kia. Ha... Ha Đình Phương càng vỡ lẽ vội hô hoán :

- Sắc Y nhị quái, nhị vị mau chạy đi. Tại hạ đã phần nào đoán ra mưu đồ của lũ Linh Âm giáo này rồi. Đó là...

Hai nữ nhân đang giả dạng thành Tào Cần và Khắc Phượng chợt lao áp vào Đình Phương. Họ còn dùng tiếng thét lanh lảnh của ho che át đi tiếng hô hoán của Đình Phương.

- Ngươi lo thân ngươi còn chưa xong. Vội làm chi lo hộ cho người khác. Đỡ!

“Ào...”

Đã có tiếng Sắc Quái và Quái Y bật quát :

- Dường như Linh Âm giáo vẫn chưa đắc thủ di học trong Tuyệt địa. Ngươi bảo bọn ta bỏ chạy dễ thế sao?

- Tiểu tử Đoàn Khắc Lân ngươi đừng quá ngông cuồng. Đến phụ thân ngươi Đoàn Nam Long còn phải kiêng nể Quái Y ta đôi ba phần. Trừ phi ngươi muốn chết thì ta không còn gì để nói. Đỡ chiêu!

“Ầm! Ầm”

Đình Phương vì vừa bị trúng hai kích và chưa kịp ổn định chân nguyên nên nào dám đương trường đối chưởng cùng hai nữ nhân. Nhưng vừa tránh Đình Phương vẫn tìm cách quát gọi Nhị quái :

- Chính vì Linh Âm giáo chưa đắc thủ di học nên nhị vị cần phải kíp kịp tìm phương chạy. Nhanh lên, nếu không e muộn mất!!!

Hai nữ nhân vụt phân khai, chia thành tiền hậu cùng giáp kích Đình Phương :

- Bất luận ai đã vào đây đừng mong toàn mạng quay ra. Xem trưởng!

“Ào...”

Bị giáp công hai mặt, Đình Phương phẫn nộ cũng tung đủ nhị kình đối kháng :

- Hãy xem Phích Lịch Lôi Phong chưởng của ta!

“Bùng! Bùng!”

Bản lãnh của hai nữ nhân quả thật cao thâm đúng như lời tán dương của Đoàn Khắc Lân vừa rồi. Cả hai vẫn ung dung chi tri tiếp tục chiếm thượng phong, giữ thế chủ động tấn công Đình Phương từ hai phía. Và họ lại phát kình tung chưởng đánh Đình Phương.

“Ào...”

Chợt có tiếng Sắc Quái phẫn nộ :

- Hãy đỡ một chiêu Nhiếp Hồn Mê Tông quyền của ta.

“Ầm...”

Tiếp đó là tiếng Quái Y cười lạnh :

- Ngươi khá lắm, Đoàn Khắc Lân. Nhưng ngươi có biết Quái Y ta còn có tài dụng độc không? Hãy thử xem mùi vị của Tuyệt Mệnh Lam Chướng Khí là thế nào? Có lợi hại bặng Tý Ngọ Xích Huyết Độc Nhục chưởng của ngươi chăng? Hừ!

Lập tức có tiếng Đoàn Khắc Lân hạ lệnh :

- Phát động Linh Âm trận mau!

Hai hàng người vốn đứng yên theo hai bên vách đá chợt nhích động thân hình vùn vụt lao ra và xuất hiện vây kín Quái Y và Sắc Quái. Và những lực đạo trong tay họ cũng đồng loạt tung ra, tạo thành vầng cương khí kín mít, tợ Thiên La Địa Võng vây hãm Nhị quái.

Có tiếng Quái Y thất thanh :

- Linh Âm Thất Tiên Cảnh?! Độc trận này chẳng phải đã tuyệt truyền từ lâu rồi sao? Lão Sắc! Chúng ta nếu không chạy ngay e nguy mất.

Lão Trình Thế Hào cười ngạo nghễ :

- Bổn giáo nuốt hận chờ ngày này đã ngoài hai trăm năm, há dễ để bọn ngươi chạy thoát ư? Phát trận. Ha... Ha..

Đình Phương tuy có nghe nhưng do chưa biết gì về Linh Âm Thất Tiên Cảnh nên không thê suy đoán vì sao lão Quái Y lại tỏ ra sợ hãi là thế.

Nhưng giá như có biết, có am hiểu thì Đình Phương cũng không thể phân thân để chạy đến tiếp ứng Nhị quái. Bởi Đình Phương vẫn đang bị hai nữ nhân được Đoàn Khắc Lân gọi tên là Tam nương Tứ nương giáp công gây khốn đốn. Và để tự cứu, Đình Phương chợt há miệng hú vang :

U... ú...

Âm công Chiêu Hồn khúc vừa được Đình Phương phát động thì từ sâu bên trong liền có loạt thanh âm ù ù do Thạch Cổ Thôi Hồn phát động vang mạnh ra.

“Ù... ù...”

Càng thêm động nộ, Đình Phương cũng vận dụng Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ thân pháp, phối hợp với Cửu Quỷ Diêm La công, quyết liệt phản thủ hoàn công, hùng hổ phát chiêu tấn công hai nữ nhân kia bất tận.

“Ào...”

Gặp phải công phu quá ư lợi hại của Đình Phương, hai nữ nhân nọ không thể miễn cưỡng chủ trì lâu. Họ lùi dần, tạo cơ hội cho Đình Phương lướt đến dần.

“Ầm! Ầm...”

Đình Phương càng thắng thế càng thêm phấn khích, ư quyết liệt tận dụng toàn bộ sở học và hầu như sắp đi đến cảnh giới vô thức nếu như không có loạt kêu thét hãi hùng và bi thảm do Sắc Quái phát ra thất thanh :

- ÔI.. Chất độc này... quá lợi hại. A... a...

Vậy là xong một đời của Sắc quái, Đình Phương nghĩ thế và thêm phẫn nộ, thêm lo lắng cho Tào Cần và Khắc Phượng. Đình Phương phát động Âm công mãnh liệt hơn, bức dồn hai nữ nhân nọ lùi nhiều hơn.

“Ầm!”

Được một lúc, phát hiện sắc diện của hai nữ nhân có chiều biến đổi một cách kỳ quái, Đình Phương cảm nhận thắng lợi đã gần kề bèn cật lực tung ra một kình tối hậu.

“Ào...”

Và hai nữ nhân nọ chợt lảo đảo, sau đó khụy xuống, mặc dù chưởng kình do Đình Phương quật ra hầu như chưa chạm vào họ.

Với phát hiện này, Đình Phương vẫn chủ tâm quật kình vào họ, loại bỏ sớm địch nhân nào càng đỡ bận tâm lo ngay ngáy về sau.

Nhưng khi ngọn kình của Đình Phương sắp chạm vào họ, sắp hóa kiếp họ vĩnh viễn, Đình Phương vô tình nhìn thấy môi họ mấp máy, phát thành những âm thanh nghèn nghẹt như người sắp chết ngạt vì không còn thanh khí để hô hấp.

Cảm thấy khả nghi và tin rằng điều làm họ sắp chết là hầu như không liên quan gì đến công phu Cửu Quỷ Diêm La hoặc Cửu Âm Khúc Chiêu Hồn. Vì hai loại công phu này chưa từng gây ra hiện tượng chết vì ngạt. Đình Phương vội dừng tay, thu ngay chiến công về và cũng ngừng luôn Âm công Chiêu Hồn khúc.

Thật lạ, Âm công Thạch Cổ Thôi Hồn cũng đã ngưng từ lúc nào rồi, để khi Đình Phương ngừng phát động Âm công Khúc Chiêu Hồn thì xung quanh Đình Phương chỉ còn là bầu không khí yên tĩnh lạ lùng.

Đến những tiếng giao phong hoặc hô hoán của những cao thủ Linh Âm giáo và của Trình Thế Hào, Đoàn Khắc Lân cũng không còn vang lên.

Lạ quá, một bầu khí yên tĩnh khá lạ, quả là ma quái khiến Đình Phương chợt động tâm.

Đình Phương vội tung người lao ngược trở ra, xem xét lại cảnh quang lúc nãy.

- Ôi chao...!!

Đình Phương đã tự bật kêu khi phát hiện bao nhiêu nhân vật khi nãy nếu vẫn còn sống sờ sờ thì nay đều chết cả. Họ chết quá êm thấm, quá bình thản khiến Đình Phương càng nhìn càng không hiểu vì sao họ chết và ai hạ sát họ.

Sắc Quái, Quái Y cũng chết.

Đoàn Khắc Lân và lão Thu - Trình Thế Hào cũng chung số phận. Những nhân vật đã phát động Linh Âm trận Thất Tiên Cảnh cũng chết.

Tất cả đều chết mà không rõ nguyên do, ngoại trừ duy nhất một biểu hiện mà Đình Phương đều nhìn thấy ở mỗi thi thể đó là sắc mặt họ tím ngắt, một màu tím bầm chỉ có thể có ở những người bị chết vì ngạt.

“Chết ngạt? Hai nữ nhân khi nãy cũng có dấu hiệu họ sắp chết vì ngạt? Sao bọn họ đều bị còn ta thì không? Hay đây là hậu quả của loại độc chất quá ư lợi hại như lúc nãy lão Sắc Quái đã kêu vang? Độc chất của trận Linh Âm Thất Tiên Cảnh?”

Kinh nghi khôn xiết, Đình Phương chợt khẩn trương, lao ngược trở lại tìm thi thể hai nữ nhân.

“Vút”

Quả nhiên Đình Phương nghi ngờ đúng, tất cả đều chết do chất độc từ Linh Âm trận và do hai nữ nhân này có khoảng cách khá xa so với độc trận nên tuy trúng độc nhưng lúc này chưa chết hẳn.

Đôi môi họ vẫn đang mấp máy, mắt trợn trừng, miệng đôi lúc há to như muốn tìm lại cho bản thân nhiều thật nhiều thanh khí mà họ đang rất cần.

Đọc qua đôi môi họ đang mấp máy, Đình Phương như mơ hồ nhận ra họ đang muốn tỏ lộ một điều gì đó đang khiến họ dẫu bị chết cũng không cam tâm. Họ định cáo giác một chuyện gì đó rất bí ẩn nhưng Đình Phương vì không thể nghe nên không thể đoán là chuyện gì.

Tuy vậy, cứ nhìn ánh mắt đôi lúc tỏ lộ sự căm phẫn của họ, Đình Phương cũng hiểu đã có chuyện uẩn khúc nào đó hoàn toàn ngoài mong muốn và ngoài ý nghĩ của họ.

Họ đang chết dần, chết dần.

Cảm khái, Đình Phương cười lạt, có tình nói cho hai nữ nhân nghe :

- Gieo nhân thì gặt quả. Chư vị dùng độc định hại ta nhưng rốt cuộc lại tự hại thân. Nhưng dường như nhị vị không cam tâm với cách chết này thì phải? Chẳng biết tại hạ đoán đúng hay sai, nhưng nếu nhị vị muôn tại hạ tự nguyện giúp nhị vị một lần... Hừ!

Và với chủ ý vừa nảy sinh, Đình Phương chợt tự rạch vào tay làm cho bật máu, sau đó nhỏ vào miệng họ mỗi người vài giọt. Thực hiện xong Đình Phương đứng lên :

- Tuy tại hạ là người đang trúng độc sắp chết nhưng nếu nhị vị thực sự có phúc phần, tại hại hy vọng nhị vị sẽ được giải độc từ máu huyết có tính khắc chế bách độc của tại hạ. Còn như không thể, đó là do nhị vị đã mãn phần, tại hạ không thể giúp nhiều hơn. Vĩnh biệt!

Và Đình Phương tiếp tục lao nhanh vào trong, lòng thầm hy vọng vẫn còn đủ thời gian để tính chuyện giải nguy cho Tào Cần và Khắc Phượng.

“Vút”

Đang lao đi, Đình Phương chợt dừng lại.

Bởi không gian trước mặt Đình Phương vụt sáng lòa, cho Đình Phương tình cờ nhìn thấy năm bảy nhân vật đang lom khom người, sắp chui mất hút vào một huyệt khẩu có hình thể thật kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.