Ở lễ tang, chúng tôi cố sức núp trong một góc tường, nhưng vẫn không
có cách nào tránh được sự tò mò của những người xung quanh, có người
mang ánh mắt dò xét, có người thậm chí còn đặc biệt tới “tham quan”.
Trong mắt họ, ông nội là một người vừa kì lạ vừa thần bí, mà mấy đứa trẻ được ông nuôi dưỡng như chúng tôi, cũng được xem như một đôi chị em kì
lạ thần bí không kém.
Cha tôi có một anh trai, một em trai. Cha mẹ qua đời, trong lúc họ
đang thảo luận nên sắp xếp cho chúng tôi thế nào, vẫn chỉ đang lo cho
thân mình, ông nội vốn ít lui tới với chúng tôi bỗng nhiên xuất hiện,
lại còn thu dưỡng chúng tôi.
Nơi ông nội ở là nhà tổ của gia tộc, ngoài nhà chính, phòng bếp và
phòng vệ sinh, còn có bốn năm gian phòng khách, gần đó là một khoảng sân nho nhỏ. Còn nhớ khi còn bé, mỗi tối không khí đều vô cùng náo nhiệt,
rất nhiều bạn nhỏ sẽ đến cùng nhau chơi đùa, nhưng ông nội lại rất căng
thẳng, lần nào cũng thế, ông không sợ người khác phiền cứ dặn dò: “Nếu
nghe có người gọi tên con, không được đáp lại, càng không thể quay đầu
lại.”
Lúc đầu tôi cũng không cho là đúng, cho đến một lần kia, không biết
là ai đã hà hơi vào ót tôi, tôi vừa quay đầu lại, lập tức, đầu óc liền
choáng váng, ngay sau đó cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều đau
đớn đến tận tim gan, tôi như lơ lửng giữa không trung, nhìn bản thân
mình té “bịch” xuống đất, rất sợ hãi, muốn khóc, nhưng lại không thể
phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không hề có giọt nước mắt nào. Ông nội đứng bên dưới, tay lóe ánh lửa, sau đó, tôi không còn biết gì nữa. Khi
tỉnh lại, tôi đang nằm trên đất, em trai đang gào khóc bên cạnh, vừa
khóc vừa nói: “Em không quay đầu lại! Em không quay đầu lại!”
Nếu không để ý, “bọn họ” sẽ không thể phát hiện ra cháu có thể nhìn
thấy. Đây là những điều mà ông nội thường nói. Chúng tôi cũng dần thích
ứng với cuộc sống như thế.
Hơi lớn hơn một chút, hẳn là năm thứ nhất trung học, ông nội dẫn
chúng tôi đến nơi mà cha mẹ đã qua đời — một vùng núi vô cùng xinh đẹp,
con đường cái dẫn lên núi chỉ vừa đủ cho hai chiếc xe buýt giao nhau
suýt sao. Người tài xế đưa chúng tôi đến đây nói, kể từ khi xảy ra sự
việc kia, mười năm qua, sự cố xảy ra càng lúc càng thường xuyên, có lúc, dù chỉ là chạy xe đạp ngang qua, cũng có thể vô duyên vô cớ bị lật xe
té, khiến lời đồn đãi ma quái nổi lên bốn phía, con đường này bất đắc dĩ bị phong tỏa.
Ông nội dẫn chúng tôi đi, dọc theo đường đi, có thể tùy ý thấy được
mấy oán linh chết yểu, bồi hồi đứng cách đó mấy bước, dù trông rất hung
hăng nhưng lại không dám đến gần. Đi đến giữa sườn núi, ông nội bỗng
dừng lại, nhìn một đôi nam nữ đang đứng khóc bên ven đường.
“Còn tâm nguyện chưa dứt sao?” Ông hỏi.
“Không nhớ được rồi….không nhớ được rồi….” người con gái ngẩng đầu, mờ mịt lặp đi lặp lại mấy lời này.
“Nhìn đi, đây là Thanh Loan.” ông nội đẩy tôi về trước một chút.
Trong lòng tôi mơ hồ nửa hiểu nửa không.
“Đây là Huyền Kỳ.” Ông lại đẩy em trai về phía trước.
Gương mặt máu thịt mơ hồ, ánh nhìn như chết lặng, nhưng hai người họ
lại nhìn chúng tôi một lúc lâu. Lòng tôi chấn động. Tôi hoàn toàn không
sợ, chỉ là khó chịu đến muốn khóc.
Sau khi trở về tôi mới biết. Xe buýt chở cha mẹ chính là bị lật tại
chính sườn núi này. Ba mươi người trên xe, toàn bộ không ai sống sót.
Từ đó về sau, cuộc sống cứ trải qua yên bình như thế. Giờ đây, khi
nhớ đến buổi chiều hôm ấy cũng không hề cảm thấy có điều gì kì lạ.
Hôm đó rất không thoải mái. Từ sáng sớm tôi đã bắt đầu cảm thấy vừa
ẩm ướt vừa nóng bức. Thế mà đợi mãi trời cũng chẳng đổ mưa. Ông nội gọi
chúng tôi đến ngồi ở phòng khách, sau đó lặng yên nhìn chúng tôi thật
lâu
“Ông nội, lại muốn ra ngoài nên cho bọn con nhìn ông cho đã, đỡ đến lúc đó lại nhớ ông sao?” Huyền Kỳ còn nói với ông như thế.
Ông bỗng nhiên thở dài thườn thượt, trịnh trọng đưa cho tôi một thanh chủy thủ bằng gỗ đào, cho Huyền Kỳ một chuỗi Phật châu.
“Giữ làm bùa hộ mệnh đi, sau này phải cẩn thận.” Nói rồi, ông trở về phòng sách.
Tôi và Huyền Kỳ hai mặt nhìn nhau, muốn đi hỏi ông, nhưng lại không hỏi được điều gì.