Cửu Biện Liên

Quyển 11 - Chương 2: Quá khứ và hiện tại của Tham Lang



Tham Lang hậm hực rút tay lại, ai oán nhìn chúng tôi mấy lần: “Tôi vẫn chưa nếm được thịt Kỳ Tước nướng mà.”

Từ đó về sau, ba lô đựng thức ăn trên lưng anh ta càng được trông chừng kĩ lưỡng, những thứ được lấy ra, ngoài bánh bao không nhân và bánh quy thì không còn gì khác, chỉ cần chúng tôi nhìn cái ba lô đó thêm một lần, sẽ bị anh ta cho là đang mơ ước những đồ ăn bên trong đó.

Dọc theo đường đi, Thẩm Thiên Huy và Vu Dương cũng mặc kệ Tham Lang, nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi cũng đeo tai nghe xem tiểu thuyết, khổ nhất có lẽ là Huyền Kỳ, căng cổ nhai bánh bao trắng và bánh quy, chưa kể là, trước khi đi —- chúng tôi quên mua nước.

Vất vả lắm xe mới đến trạm nghỉ, Huyền Kỳ vừa xuống xe đã bỏ lại chúng tôi, chạy thẳng đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua nước, uống một hơi hơn nửa bình.

Về đến nhà đã là giờ cơm tối, vừa về đến cửa nhà thì gặp Tần Lan, bà thấy Tham Lang cầm nhiều đồ như thế thì hơi ngạc nhiên, hỏi có phải chúng tôi đưa cho anh ta không.

“Không có gì đâu ạ, chỉ là chút đặc sản mà bác cháu cho, bọn cháu cũng ăn không hết, biếu cậu ấy vậy.”

“Nhiều lắm, Tiểu Long, chia cho mấy anh mấy chị một chút.” Tần Lan vừa nói cám ơn vừa cầm lấy cái ba lô mà Tham Lang đang ôm.

Tham Lang hơi không vui, nhưng vẫn buông ra, đôi mắt vẫn trông mong dõi theo cái ba lô bị giao cho chúng tôi.

“Tiểu Long có gây phiền toái cho mấy cháu không?” Tần Lan vỗ vỗ lưng Tham Lang, hỏi.

“Không có, không có đâu ạ.” Huyền Kỳ nói mấy câu này hơi miễn cưỡng “Một chút cũng không phiền toái.”

Tần Lan cười cười, nói chúng tôi đừng nói cơm, bà mời, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa.

Tham Lang tất nhiên là đồng ý cả hai tay hai chân, chúng tôi từ chối mấy lần vẫn không lay chuyển được bà nên đành đồng ý,

Vu Dương nói mình còn có việc, vội đi trước, tôi nghĩ, nhất định là anh đi tìm Lưu Hà hỏi về Vô Ưu tán rồi.

Nơi đến của chúng tôi cũng là quán cơm nhỏ bình thường như mọi khi, lúc đi ngang qua quán ăn, Huyền Kỳ bỗng nhiên cười cười nói: “Dì Tần, suốt cả đường đi Tần Long đều nhắc đi nhắc lại là vô cùng thèm gà nướng.”

Tần Lan không tiếng nào lập tức mua ngay, còn hỏi xem có đủ không. Tham Lang có lẽ vẫn chưa thể quên được món Kỳ Tước nướng hoặc cảm thấy gà nướng cũng không tồi nên vô cùng vui vẻ đề nghị mua thêm một con nữa.

Không khí bữa cơm vô cùng tốt, chúng tôi cũng kể chút cảnh đẹp trong núi, Tham Lang cũng thuận miệng bịa một chút kiến thức, vừa nói vừa cười, Tần Lan cũng nghe vô cùng vui vẻ.

“Thằng nhóc này, từ đó đến giờ không hề thích ăn gà nướng, khẩu vị sao lại đột nhiên thay đổi vậy?” Trong bữa cơm, Tần Lan sờ sờ đầu Tham Lang đang vùi đầu gặm gà nướng.

Giọng nói của Tần Lan lộ vẻ cưng chiều, chỉ là tùy tiện nói thôi, không ngờ Tham Lang vừa nghe thì sợ hết hồn, miệng vẫn ngậm xương gà ngẩng phắt đầu, sắc mặt đều thay đổi.

“Thanh niên đang tuổi lớn, hôm nay muốn ăn cái này, mai muốn ăn cái kia cũng là điều bình thường thôi” Thẩm Thiên Huy nháy nháy mắt với anh ta, để anh ta thả lỏng, không cần khẩn trương.

Tần Lan cười cười, cũng không để ý, dù sao con mình có thể ăn có thể uống, là một người mẹ, đây là chuyện vô cùng đáng mừng.

Thế nhưng Tham Lang lại vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng, cơm nước xong, còn cố ý đi ở sau cùng, kéo tôi, hạ giọng nói: “Có phải bà ấy nhìn ra cái gì rồi không?”

“Không đâu.” Tôi an ủi anh ta “Đừng lo quá, cứ thân thiết với dì Tần chút là được.”

Tham Lang thở dài: “Làm người thật là không dễ dàng mà, phải chú ý nhiều chuyện như vậy. Nhớ trước kia, lúc tôi còn ở cạnh Thiên Khu, chả cần phải để ý mấy chuyện này, cũng không cần lo lắng quần áo có bị rách hay không, có bị nghe càm ràm hay không.”

“Thiên Khu là người như thế nào?” Tôi không khỏi tò mò với vị chủ nhân trước của anh ta.

Tham Lang suy nghĩ một chút: “Là một người không để ý gì khác ngoài việc tu luyện, không biết đến mấy thứ âm mưu quỷ kế gì, rất chính trực, dứt khoát, đen là đen, trắng là trắng, không có màu xám.”

“Anh ta đối xử với anh tốt không?” Tôi lại hỏi (móa, nghe mùi đam mỹ =))) *hủ nữ mode-on* )

Tham Lang “hứ” một tiếng, nở nụ cười: “Cái gì mà tốt hay không, đừng nói nghe buồn nôn như vậy, bọn tôi là anh em, hoạn noạn có nhau, cùng sinh cùng chết. Có nói cô cũng không hiểu đâu.”

Sau đó, anh ta lại thở dài, nhớ lại chuyện cũ: “Tôi đi theo Thiên Khu không bao lâu, bắt đầu có yêu quái ám sát chúng tôi, khi đó, ăn cơm ngủ nghỉ, bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần, nhưng cuối cùng, vẫn có lúc trúng chiêu, suýt nữa mất mạng.”

“Như vậy chắc là mệt lắm?” Cuộc sống lúc nào cũng có thể xuất hiện quái vật như hiện tại đã khiến tôi cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, nếu tôi là Tham Lang khi ấy, có lẽ đã điên mất rồi.

Nhưng Tham Lang lại tỏ vẻ không sao cả: “Quen rồi, cũng không sao cả. Chưa kể, mấy con yêu quái kia, chỉ có Quỷ Ẩn là khó đối phó nhất, những thứ khác đều không đáng nhắc tới.”

“Cô ta tới ám sát hai người nhiều lần rồi?” hình như bọn họ quen biết nhau đã lâu.

“Đúng vậy.” Tham Lang gật đầu “Cô ta là sát thủ nổi danh, coi như là đệ nhất trong giới đó, vì vậy, người đi tìm cô ta nối liền không dứt, lúc đầu cô ta còn không chịu, nhưng khi giá cả của mấy con yêu quái kia đưa ra càng lúc càng cao, cô ta mới chịu đáp ứng.”

“Nếu là đệ nhất trong giới cũng không thể giết chết hai ngừơi, chẳng phải mất mặt lắm à?” Tôi bắt đầu dần hiểu ra, tại sao khi cuối cùng Quỷ Ẩn lại bắn lén một mũi tên như thế.

Tham Lang gật gật đầu: “Dĩ nhiên, trước giờ, cô ta chưa từng thua, cho nên, khi tôi tỉnh táo suy nghĩ lại, cảm thấy, càng về sau, có lẽ cũng chẳng ai mướn cô ta, mà là bản thân cô ta muốn báo thù mà thôi.”

“Đối với kẻ chưa từng thua như cô ta, lại thất bại nhiều lần dưới tay hai người, bị đả kích là chuyện rất dễ hiểu.” Đạo lý như vậy, tôi vẫn có thể hiểu.

“Giống như tên mặt trắng tộc Khâm Phi kia.” Tham Lang không khỏi liên tưởng đến Du Huyên “Mấy người phụ nữ trước kia đều quá dễ lừa, quá thuận lợi, đụng phải con hồ ly kia lại ghét bỏ hắn ta, đây là lần đầu tiên, khiến hắn không thể chấp nhận, không cam lòng, cũng là điều bình thường.”

Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Khi đó, mặc dù từng giây từng phút đều rất nguy hiểm nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ oán trách, ngược lại còn cảm thấy rất phong phú, rất kích thích.”

“Hiện tại cũng không kém bao nhiêu nhỉ?” Tôi tự nhận từ trước đến nay cũng đã đối phó không ít yêu quái rồi. (10 phần vậy chắc tầm 10 con rồi mấy thím :v)

Không ngờ, anh ta nghe thấy thế thì cười khẩy khinh thường: “Kém xa, nhớ khi đó, lúc tôi còn dùng thân thể mình, cùng Thiên Khu đi khắp mọi nơi, vô cùng uy phong, bọn tôi đi khắp bốn biển, trừ gian diệt ác…”

Nói đến đây, anh ta bỗng liếc tôi một cái, dừng lại: “Aizz, không nhắc nữa, đều đã qua rất lâu rồi. Thật ra thì làm hộ vệ cũng không tồi, ở bên cạnh cô, tôi cảm giác mình trở nên vô cùng lợi hại, đặc biệt có cảm giác thành tựu, trước kia, lúc nào cũng cảm thấy mình tu luyện kém Thiên Khu, lúc nào cũng chỉ có thể chạy theo sau anh ta, giờ thì hãnh diện rồi. Chưa kể, tôi chưa bao giờ biết thì ra đồ ăn của thế giới loài người ngon như vậy.”

“Khi đó mấy người không được ăn à?” Tôi hơi kì quái, về lý, bất kể triều đại nào cũng không thiếu thức ăn ngon.

“Không rõ nữa.” Nhắc đến đây, trên mặt Tham Lang hơi mất mát “Tôi không phải mới nói à, Thiên Khu là một người chỉ biết tu luyện, không để ý đến cái gì khác, trước giờ đều chỉ ăn thức ăn đơn giản. Tôi nói nói ra cô đừng sợ, trước giờ tôi toàn ăn mấy con yêu quái nhỏ nhỏ, chưa từng được thử qua thức ăn loài người, có đôi khi nhìn cũng thèm nhưng lại ngại nói với Thiên Khu, cô nghĩ xem, anh ta một lòng một dạ tu luyện, tôi lại cứ nhắc chuyện ăn, mất mặt lắm. Hôm nay rốt cuộc có thể ăn thỏa sức, ăn đã đời.”

Tôi rốt cuộc hiểu rõ vì sao anh ta lại cố chấp với đồ ăn như vậy.”

“Cho nên, cô không cần vì chuyện bản thân yếu ớt mà cảm thấy không vui.” Tham Lang vỗ vỗ vai tôi “Đừng nói đến chuyện ban đầu tôi đã đồng ý với Tần Long, cho dù cậu ta không nói gì cả, tôi cũng sẽ không để cho người phụ nữ kia biết, sẽ thoải mái hơn nhiều, có đồ ngon để ăn, có chỗ tốt để ngủ, muốn ăn gì chỉ cần nói một tiếng, bà sẽ mua cho tôi, thỉnh thoảng, còn có thể vận động, cảm thấy mình rất có giá trị tồn tại. Mặc dù mấy chuyện lặt vặt của loài người rất nhiều, nhưng tôi khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, nói gì thì nói, tôi cũng bắt đầu cảm tạ giọt máu kia của cô.”

“Máu của ai cơ?” Đang nói chuyện thì giọng Huyền Kỳ bỗng vang lên.

Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra khi chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã về đến nhà.

Tần Lan đang mở cửa cũng quay đầu lại: “Tiểu Long, về nha nào, để cho bọn Thanh Loan nghỉ ngơi nữa, con đi chơi lâu như vậy, bài tập hè đã làm chưa?”

Tham Lang vừa nghe thấy thế, mặt đang vui vẻ cũng xụ xuống, than nhẹ một tiếng, đáp lời, vẫy vẫy tay với chúng tôi rồi cùng Tần Lan vào nhà.

Chúng tôi mở cửa, vừa vào nhà, Huyền Kỳ lập tức ném ba lô lên đất, mở điều hòa, nằm phè trên sô pha, thư thái cảm thán “Về nhà thật tốt”, Diệu Diệu thì nhanh chóng chạy đi tìm con chuột đồ chơi đã lâu không thấy, đùa qua đùa lại.

Buổi sáng đã tắm ở nhà bác cả, nhưng đi cả ngày đường, trên người lại chảy mồ hôi, tôi vội chạy vào nhà vệ sinh, sau khi tắm nước nóng xong cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng.

Nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối, tôi nghĩ, Vu Dương chắc không về sớm vậy đâu, ngày mai cũng không có chuyện gì, dứt khoát chờ anh vậy, cho nên tôi chờ đến hơn mười một giờ.

Huyền Kỳ bấm chuyển kênh TV mấy lượt, thấy không có gì để xem thì ngáp lớn, thả điều kiển lên bàn trà, quay người đi về phòng ngủ, tôi tùy tiện chọn một đài, không yên lòng xem một bộ phim Hồng Kông nhiều tập, thỉnh thoảng liếc ra phía cửa. Khi tôi dần buồn ngủ, định về phòng thì đột nhiên Vu Dương lại xuất hiện.

Thẩm Thiên Huy vẫn ngồi trước máy tính, thấy anh về cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Thuốc giải làm đến đâu rồi?”

“Đã làm xong, mai tôi sẽ qua lấy.” Vu Dương đáp “Chỉ là, bên Lưu Hà có chút chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.