Bạch Hổ nói cho chúng tôi biết, vào khoảng mười năm trước, có một đêm tất cả vong linh trong thôn đột nhiên đều tập trung lên núi, anh ta
liền đi theo nhìn thử thì mới thấy, vốn là nơi bố trí Phược Hổ trận
không biết đã bị ai dùng măng lập thành Khốn Long trận. Thoạt nhìn pháp
lực của người dàn trận còn thấp, trận cũng chẳng có uy lực gì. Lúc ấy
anh ta cũng cho rằng, có lẽ là pháp sư trẻ nào đó dàn trận để luyện tập, do niệm chú nên mới dẫn đến nhiều vong linh như thế, anh ta sợ đến mức
chạy trối chết, không để ý đến nữa.
Khốn Long trận cũng giống như Phược Hổ trận, đều là loại trận pháp
phong ấn. Ngày ngày anh ta đều đi lại trên núi, thỉnh thoảng đi ngang
qua quả thật trong lòng rất không thoải mái; hơn nữa nhìn thấy mấy vong
linh có vào mà không có ra như thế, nên mới giải mắt trận.
Không ngờ, mắt trận vừa giải xong, trong trận lại như có sức mạnh tỏa ra từ bên trong trận pháp, hơn nữa mấy vong linh bị hút vào trong cũng
chẳng thể thoát ra. Anh ta nghiên cứu thật lâu, lại không tìm ra được
chỗ nào khác lạ, chỉ phát hiện ra rằng, một trận pháp tầm thường như
thế, lại không vì bị mất mắt trận mà bị phá, ngược lại càng trở thành
một loại trạng thái vô cùng kì quái.
Anh ta không yên lòng, vẫn canh giữ bên trận không dám bỏ đi. Chỉ là, đêm càng lúc càng khuya, anh ta cũng dần mất kiên nhẫn. Lúc anh ta định bỏ đi thì từ trong trận lại truyền một luồng sức mạnh, cứ như sóng
biển, truyền ra từng lớp một.
Khi đó trong thôn xảy ra biến cố, tất nhiên anh ta không biết, chỉ là là lúc sức mạnh này truyền ra là lúc mười hai giờ đúng, kéo dài khoảng
mười lăm phút thì sức mạnh sẽ yếu dần rồi biến mất.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, dù hơi lảo đảo nhưng lại di chuyển rất nhanh, chỉ một lát sau đã đến bên cạnh trận.
Bạch Hổ thấy anh ta, nhận ra là thôn dân trong thôn dưới núi, thấy rõ hồn phách trên người anh ta đã mất một nửa, cảm thấy chuyện này không
ổn, cuống quýt muốn đưa tay cứu nhưng vẫn chậm. Một hồn một phách của
người nọ cứ như bị một cái máy hút bụi hút vào trong trận, không còn
đường ra.
Anh ta từng thử tìm về hồn phách đã mất, nhưng dù thử bao nhiêu cách
cũng không thành công. Bất đắc dĩ, anh ta đành phải để cho người kia mất một hồn một phách, như kẻ điên mà trở về.
Sau đó, mỗi đêm, trận này sẽ lại truyền ra một luồng sức mạnh, kéo
dài khoảng mười lăm phút, sau đó sẽ dần biến mất, cứ thế tuần hoàn cho
đến ba giờ sáng.
Nghe đến đây, Thẩm Thiên Huy ngẩng đầu nhìn ra ngoài theo bản năng:
“Đã bốn giờ rồi, xem ra chúng ta đã gặp phải lần truyền sức mạnh cuối
cùng.”
“Tôi biết dưới núi có một ông lão có chút bản lĩnh. Thế nhưng, dù ông ấy có đề phòng ra sao cũng sẽ có lúc sơ suất. Những người đã đi lên
đây, nếu tôi vừa kịp chạy đến thì còn có thể nhặt lại một mạng, chỉ mất
một hồn một phách, còn nếu tôi không chạy đến kịp…” Bạch Hổ dường như
không đành lòng nói tiếp.
“Thì sao?” Huyền Kỳ vội hỏi.
Bạch Hổ thở dài: “Sống không thấy người, chết không thấy xác, hồn phách cũng chẳng còn, biến mất triệt để.”
Nhất thời mọi người đều yên lặng.
Mọi người trong phòng đang yên lặng, đột nhiên Diệu Diệu lại kêu to một tiếng, rồi nhảy lên người Vu Dương.
Vu Dương đang suy nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không ngờ cô ấy lại như
thế, bất ngờ không kịp phòng bị. Sắc mặt anh thay đổi, thoạt nhìn có vẻ
là do bị giật mình.
“Cút!” Anh dùng hai ngón tay túm cổ Diệu Diệu rồi quẳng xuống đất.
Diệu Diệu có vẻ vô cùng gấp, ngửa đầu kêu mấy tiếng với Vu Dương, sau đó nhảy lên người tôi.
“Chị, cho em mượn quần áo.” Giọng nói của cô ấy lập tức vang lên trong đầu tôi.
Tôi nghĩ, Diệu Diệu có lẽ đã nghĩ đến điều gì đó rất có giá trị với chúng tôi, liền nhờ Bạch Hổ cho mượn áo.
Bạch Hổ thường có thói quen trần truồng, nghe nói cần áo liền chạy
đến chỗ cái rương bên cửa sổ lật tung cả lên, mới lôi ra một bộ quần áo
nhăn nhúm.
Diệu Diệu cũng không nề hà, ngậm quần áo chạy ra ngoài, mấy phút sau, cô ấy hóa thành hình người, mặc đồ rộng thùng thình, cái áo dài như váy đi đến.
“Cái trận mà mấy người nói, tôi đã từng nghe nói.” Câu đầu tiên cô ấy nói, lại khiến chúng tôi bất ngờ vô cùng.
Chân mày của Vu Dương nhíu chặt từ nãy giờ vẫn chưa hề giãn ra, nghe vậy lại càng nhíu chặt hơn: “Đừng có làm càn!”
Vu Dương bắt đầu không nhịn được: “Cô có biết hay không vậy?”
“Để tôi suy nghĩ kĩ đã.” Diệu Diệu liếc anh một cái “Đây là lúc tôi còn bé, khi mẹ dạy trận pháp đã kể cho tôi nghe.”
Sau đó, cô ấy hắng giọng nói: “Trận này là một loại trận pháp rất xa
xưa rồi, rốt cuộc do ai tạo ra thì không thể kiểm chứng nổi. Từ bề ngoài nhìn vào, quả thật vô cùng giống Khốn Long trận, nhưng tác dụng của hai thứ lại một trời một vực, khác nhau hoàn toàn….”
“Nói ý chính.” Vu Dương cảm thấy cô ấy nói quá dài dòng liền xen ngang.
Diệu Diệu lườm anh một cái mới nói: “Đặc điểm của trận này chính là
thứ mà nãy giờ vị Xảo Tượng này đã nói, nửa đêm mười hai giờ khởi động,
sau mười lăm phút sẽ tạm dừng, sau đó cứ cách một tiếng lại khởi động
lại một lần, tổng cộng khoảng từ ba đến bốn lần, nhưng đến tột cùng là
ba lần hay bốn lần, phải tùy vào pháp lực của người bày trận.”
“Nói vậy, người bày trận ở đây, là một cao thủ à.” Huyền Kỳ hỏi.
Diệu Diệu gật đầu: “Ừ, đạo hạnh của người đó ít nhất phải ngàn năm.”
“Trận này dùng để làm gì?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Công dụng của trận này à…” Diệu Diệu thấy ánh mắt mọi người đều tập
trung trên người mình, liền ra vẻ như mấy ông lão hay kể chuyện thời
xưa, dài dòng, dừng ngay ở chỗ quan trọng.
“Nói mau!” Vu Dương không nhịn được gầm khẽ một tiếng, khiến mọi người sợ hết hồn.
Diệu Diệu rụt cổ, nhanh chóng nói khẽ: “Phệ Hồn.”
“Cái gì?” Tôi không nghe rõ, nhìn những người khác, hình như cũng không ai nghe được.
“Phệ Hồn.” Diệu Diệu gằn từng chữ “Chỉ cần trong phạm vi có sức mạnh
của trận này, chỉ cần là con người, bất kể là sinh hồn hay là vong linh, đều bị trận này thu hút, sau đó bị nuốt chửng — Thế nhưng, cũng không
phải là gặp ai cũng nuốt mà là tùy theo mục đích của người dàn trận.”
“Khoan đã, cô mèo yêu ơi.” Bạch Hổ yên lặng ngồi đó một lúc lâu mới
mở miệng; “Cô nói, cái trận này rất giống Khốn Long trận, thế nhưng trận ở trên núi kia quả thật là Khốn Long trận mà, tôi không thể nhìn lầm
được.”
“Không, Diệu Diệu nói không sai.” Tôi nhớ lại lúc trước khi sức mạnh
truyền ra, mấy nhánh măng đã thay đổi vị trí: “Lúc ba giờ, tôi đã thấy
mấy cây măng đó chuyển động.”
Bạch Hổ trợn to mắt nhìn tôi, khó tin nói: “Không thể nào, tôi vẫn luôn
nhìn chằm chằm cái trận kia, mấy cây măng không hề bị ai đụng đến, cũng
không hề chuyển động!”
“Tốt nhất là anh nên tin cô ấy đi.” Vu Dương bình tĩnh nói “Cô ấy chính là Thanh Loan mà sứ giả Lang tộc đã nhắc đến đó.”
Bạch Hổ sửng sốt, có vẻ không tin: “Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ thôi, sao lại có bảo vật gì gì đó chứ.”
“Xảo Tượng, thật đó.” Thẩm Thiên Huy nở nụ cười: “Anh còn nhớ lúc ông cụ nhờ anh làm thanh chủy thủ kia không? Là đặc biệt làm cho cô ấy dùng đó.”
Lời của anh ta đã nhắc nhở tôi, tôi vội lấy trong túi áo bên hông ra
thanh chủy thủ bị gãy, cầm trong tay, đưa cho Bạch Hổ xem. Anh ta vừa
nhìn thấy nó liền hơi giật mình, cầm lấy rồi nhìn chăm chú.
“Có thể sửa lại không?” Tôi hỏi anh ta.
“Ừm…” Anh ta khẽ gật đầu, “Nhưng không có nguyên liệu, tôi gắn thêm cho nó một vài chi tiết được không?”
Tôi dĩ nhiên đồng ý: “Toàn bộ đều nghe theo anh, chỉ cần có thể sửa lại là được.”
“Để tôi xem thử nên gắn cái gì…” Anh ta lẩm bẩm, sau đó đi ra ngoài.
Tôi cũng muốn đi cùng lại bị Thẩm Thiên Huy kéo lại.
“Để anh ta đi đi.” Anh ta nói “Mỗi khi anh ta nghĩ đến vật liệu này
nọ đều hết sức chăm chú, không quan tâm đến xung quanh. Nếu lúc này có
người muốn giết anh ta, quả thật là dễ như trở bàn tay.”
Lúc tôi xoay người lại, Vu Dương đang cúi đầu lầm bầm: “Phệ Hồn… sinh hồn…. vong linh…cần nhiều hồn phách như thế làm gì chứ…”
“Để ăn chứ sao.” Huyền Kỳ chồm qua, nói đùa.
Vu Dương liếc cậu: “Tu hành đến ngàn năm, có ăn thêm hồn phách của
loài người cũng vô dụng, lúc này, thuốc bổ tốt nhất là nội đan của mấy
yêu quái khác.”
“Ăn đồng loại của mình? Không phải giống y như người ăn thịt người sao?” Huyền Kỳ không tin lắm.
“Đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé.” Vu Dương lạnh nhạt nói “Cho nên, người kia cần mấy hồn phách này không phải để ăn.”
Sau đó, chúng tôi suy đoán đủ loại khả năng nhưng đều bị bác bỏ, mãi đến lúc trời sáng hẳn cũng chẳng có kết luận gì.
“Cô Thanh Loan, cô xem thế này có được không?” Đột nhiên Bạch Hổ hưng phấn xông vào.
Trong tay anh ta cầm một cái đầu của con vật gì đó, trông giống con báo nhưng lông lại màu trắng.
“Đây là cái gì?” Tôi chưa từng thấy con này.
“Thiên Cẩu!” Thẩm Thiên Huy thở dài nói “Xảo Tượng, anh định dùng Thiên Cẩu hả?”
Bạch Hổ cười hắc hắc: “Răng Thiên Cẩu rất chắc, là hàng trừ tà cao
cấp đó nha. Hơn nữa, trước đó là do tôi không tốt, suýt làm mấy người bị thương, tôi muốn bồi thường thì chỉ có cái này là tốt nhất rồi.”
Huyền Kỳ tò mò nhìn sang, hỏi Thiên Cẩu là gì.
“Thiên Cẩu hả, giống Hề Nang đó, đều là yêu quái từ xa xưa rồi.” Thẩm Thiên Huy giải thích: “Nó chính là Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang thần
trong truyền thuyết đó. Có người dùng chúng như một loại trang sức, vũ
khí, là thứ mà các pháp sư trừ ma cả đời mơ ước đó.”
Sau đó, Huyền Kỳ lại nói một câu khiến mọi người liếc mắt xem thường: “Vậy nhất định là bán được rất nhiều tiền.”
Thẩm Thiên Huy cười rộ lên: “Tôi cho cậu tiền, nhiều ít không thành
vấn đề, cậu đi mua cho tôi xem — Không cần nguyên con, một miếng thịt
của Thiên Cẩu cũng được.”
Rồi lại quay sang nói với Bạch Hổ: “Vật này được xem là bảo bối của anh, quà như thế quá quý trọng rồi.”
“Đồ tốt hơn nữa mà không thể phát huy giá trị thì cũng không khác đồ
bỏ đi là bao đâu.” Bạch Hổ không đồng ý nói “Sở dĩ vẫn không dùng nó
không phải vì không nỡ mà vì không tìm được chỗ dùng thích hợp.”
Tôi cảm kích từ tận đáy lòng, không biết nên nói gì.
Sau đó, Bạch Hổ lấy chút máu trên ngón tay tôi, bảo cho anh ta ba ngày, chủy thủ sẽ được khôi phục như mới.