Cơn mưa này kéo dài cho đến đêm ngày hôm sau mới dần chuyển thành mưa bụi đứt quãng.
Chỉ là cảm xúc của thôn dân cũng không bị chút thời tiết xấu này làm
ảnh hưởng. Đêm xuống, không khí trong thôn dần náo nhiệt lên, chúng tôi
theo sau lưng bác đi về phía giữa thôn.
Diệu Diệu không kêu tiếng nào được Huyền Kỳ ôm. Nó mở to mắt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
“Con mèo này ngoan thật.” Bác sờ sờ đầu cô ấy, khích lệ.
Hôm qua lúc thả Diệu Diệu ra, bác cũng hơi bất ngờ, khi nghe nói là Huyền Kỳ nuôi lại càng bất ngờ hơn nữa.
Diệu Diệu vẫn sợ bác sẽ ghét cô ấy nên biểu hiện vô cùng tốt, cho gì
ăn nấy, không sợ người lạ, không ầm ĩ không quậy phá, không đi bậy bạ
xung quanh, còn thỉnh thoảng chạy qua cọ cọ bác mấy cái khiến bác vô
cùng thích, cứ khen mèo ngoan mèo ngoan, hôm nay còn đặc biệt câu mấy
con cá, tự mình xuống bếp nấu đồ ăn cho cô ấy ăn.
“Thanh Loan, cô có cảm thấy có điều gì lạ không?” Đang đi, Thẩm Thiên Huy chợt nói bên tai tôi.
Tôi không hiểu, lắc đầu.
“Trong thôn này không có vong linh.” Nghe anh ta nói thế, tôi mới ý thức được vấn đề ở đâu.
Thông thường, người sau khi chết, nếu có tâm nguyện chưa dứt sẽ bồi
hồi ở nơi mình quen thuộc nhất lúc còn sống, mà nơi đó thường là nhà của họ. Quả thật, kể từ khi vào thôn này, cảm giác hơi khác thường, giờ mới biết hóa ra là không thấy vong linh lui tới. Lẽ nào, mấy người trong
thôn này đều là mấy người sống thọ không có tâm nguyện nào khác rồi chết luôn tại nhà?
Đang suy nghĩ, đột nhiên có thứ gì đó đụng vào đùi tôi, cúi đầu nhìn, là một đứa trẻ đang chạy giỡn, nó ngẩng đầu nhìn tôi cười ngại ngùng,
sau đó nhìn về sau một cái rồi chạy biến đi. Một lát sau, một đám con
nít khác la hét chạy đến, tránh không khỏi lại đụng vào vài người, nhưng mấy người bị đụng cũng không ai tức giận, chỉ cười mắng một câu, có vẻ
tâm tình đều rất tốt.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm. Không biết từ lúc nào ven đường đã có mấy chiếc đèn màu lớn cỡ một cái chén nhỏ đang phát sáng, Khi nhìn kĩ lại,
trên thân trúc được giăng mấy sợi dây điện, chân bóng đèn được bọc bởi
mấy tầng giấy màu. Dưới mái hiên mỗi nhà đều treo mấy cái bóng đèn như
thế. Mọi người đều đi về một phía, vừa đi vừa chào hỏi, bọn trẻ cười đùa chạy tới chạy lui, trong tay cầm đèn lồng đủ mọi màu sắc, trên đèn còn
vẽ hình mãnh hổ.
Giữa thôn là một khoảng đất trống có một góc sát chân núi, ở đó còn
có một cái đài bằng đá. Trên đài ngoài nhang đèn, trái cây còn có một
con gà, một cái đầu heo và một con cá. Một ông già sắc mặt hồng hào đang đứng yên trước đài, mắt khép hờ trông như đang thiền.
“Đây là trưởng lão Mễ, hơn một trăm tuổi rồi.” Bác tìm một chỗ rồi đứng lại nói với chúng tôi.
Người tới càng lúc càng nhiều. Không biết sao, họ đều giống như bác
vậy, nói chuyện nhỏ tiếng, xung quanh đều là tiếng bàn luận xôn xao.
Thẩm Thiên Huy nhìn xung quanh, Vu Dương thì ngẩng đầu nhìn lên núi.
“Thấy gì à?” Tôi hỏi anh ta.
Anh ta nhìn một lúc rồi thu hồi ánh mắt, cũng không trả lời tôi, chỉ cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
Đến khoảng sáu giờ rưỡi tối, ở khoảng đất trống đã đầy người. Có lẽ
là đã cảm thấy gần đông đủ, trưởng lão Mễ mới mở mắt ra, chậm rãi nhìn
lướt qua đám người, hắng giọng.
Chỉ một lúc sau xung quanh đã yên tĩnh hoàn toàn.
Sự yên lặng kéo dài một lúc lâu, trưởng lão Mễ mới mở miệng, âm thanh lúc nói chuyện vô cùng vang vọng, không hề giống giọng của một ông lão
hơn trăm tuổi.
“Các hương thân, hôm nay chúng ta tề tựu tại đây là để ăn mừng Sơn
Thần được giải thoát.” Ông nói “Đồng thời cũng để cảm tạ ngài năm vừa
rồi đã phù hộ thôn chúng ta mưa thuận gió hòa, phù hộ tất cả mọi người
khỏe mạnh bình an.”
Mọi người đều cúi đầu nghe, vẻ mặt thành kính.
Sau đó, trưởng lão Mễ bắt đầu mấp máy môi, giọng nói khẽ vang nghe
hơi kì quái, cứ như đang đọc một loại chú ngữ, tiếng nói càng lúc càng
nhanh.
Trời dần đổ mưa, đầu tiên chỉ là mưa phùn nho nhỏ, dần dần trở thành
mưa nhỏ tí tách rơi. Đầu tóc mọi người đều bị làm ướt, nhưng nhìn xung
quanh, không có một ai bung dù. Thậm chí, không một ai động đậy, chỉ
lẳng lặng đứng cúi đầu, vẻ mặt thành kính nghe “chú ngữ” của trưởng lão
Mễ.
Thấy tình cảnh như thế, tất nhiên chúng tôi cũng không dám lộn xộn,
Diệu Diệu cũng không có ý kiến gì khác, đứng bên chân Huyền Kỳ, thỉnh
thoảng chỉ giũ nước dính trên lông.
Đột nhiên một trận gió lớn nổi lên, nước mưa cứ như tạt vào mặt tôi, tôi nhắm mắt lại, bên tai mơ hồ nghe được tiếng gầm nhẹ.
Âm thanh cứ như truyền đến từ trên núi. Tôi không ngẩng đầu cũng
không dám xác định, có lẽ chỉ là âm thanh do gió thổi qua rừng trúc mà
thôi.
“Chú ngữ” của trưởng lão Mễ vẫn đang tiếp tục, giọng nói rất vang át
cả tiếng gió, tiếng mưa rơi trên lá trúc phát ra âm thanh xào xạ.
Cả đám người đột nhiên quỳ xuống, chỉ có bốn người chúng tôi vẫn đứng đó. Mắt trưởng lão Mễ hơi trợn lên, đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng vào chúng tôi.
Bác âm thầm kéo tôi, chúng tôi cũng đành lục tục quỳ xuống, chỉ có Vu Dương vẫn đứng thẳng tắp, vừa ngẩng đầu nhìn về phía trên núi.
“Quỳ xuống!” Trưởng lão Mễ chỉ vào anh ta, chợt quát.
Vu Dương quay đầu lại liếc ông ta một cái, nhíu mày, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn quỳ một gối xuống.
Sau đó trưởng lão Mễ quay mặt về phía núi rồi quỳ xuống, vẫn tiếp tục đọc “chú ngữ” trong miệng rồi dập đầu một cái, hồi lâu cũng không ngẩng lên.
Động tác của mọi người cũng hệt như ông ta, chúng tôi chỉ đành bất đắc dĩ làm theo.
“Có nghe được không?” Trong đầu tôi bỗng vang lên tiếng của Vu Dương.
Tôi khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy anh ta đang khom người, chân mày cau lại, cũng đang nhìn về phía tôi.
Tôi khẽ gật đầu, nghĩ thầm, không biết là cái gì nữa.
“Đó chính là vị Xảo Tượng kia.” Giọng nói lại vang lên lần nữa.
Tôi sửng sốt, lẽ nào anh ta có thể biết trong đầu tôi đang nghĩ gì?
Lúc này trưởng lão Mễ mới từ từ thẳng lưng lên, hai tay giơ lên, quát to một tiếng sau đó đứng hẳn lên.
Mọi người đang quỳ cũng rối rít đứng thẳng lên, chắp tay ba lần với
ông, sau đó mọi âm thanh đều như bộc phát, tiếng kêu to của bọn trẻ,
tiếng cười giỡn tán gẫu của người lớn.
Bác dường như đã thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ một cái nhà trúc cách đó không xa: “Đi đâu ăn cơm đi.”
Vu Dương lên tiếng trước mọi người: “Bọn cháu chưa đói lắm, có thể đi xung quanh một chút không?”
Bác gật đầu nói: “Được chứ, mấy đứa cỡ tuổi mấy cháu trong thôn cũng
nhiều lắm, đi làm quen một chút cũng được. Chỉ là đừng lên núi nhé.”
Chúng tôi gật đầu liên tục đồng ý, nhưng vừa ra khỏi tầm mắt của bác
thì đều không hẹn mà cùng bước về phía con đường dẫn lên núi.
“Tôi cứ tưởng là đã nghe nhầm.” Tôi nói.
Huyền Kỳ nhìn nhìn tôi rồi lại nhìn Thẩm Thiên Huy, sau đó chuyển mắt qua Vu Dương “Mọi người cũng nghe được à? Tôi cũng tưởng là mình nghe
nhầm ấy chứ.”
“Chỉ là…” Thẩm Thiên Huy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra “Nghe qua, hình như không bình thường lắm.”
Vu Dương gật đầu “Quả thật là hơi kì quái.”
“Kì quái ra sao?” Huyền Kỳ hỏi.
Thẩm Thiên Huy nhìn ngọn núi tối như mực kia, rồi nói: “Dường như rất tức giận, nhưng theo tôi được biết, hắn đã tu thân dưỡng tính, không
bao giờ có cảm xúc mãnh liệt như thế.”
“Hai người biết thứ trên núi kia sao? Là con người à?” Huyền Kỳ lại hỏi.
Thẩm Thiên Huy định trả lời, lại bị một người xen ngang.
“Buổi tối không thể lên núi.” Là trưởng lão Mễ.
Lúc này mới phát hiện, chúng tôi đã đến chỗ bia đá có viết “Hổ Sơn” rồi.
Trưởng lão Mễ đứng thẳng ở đó, tay cầm quải trượng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chúng tôi.
“Tại sao?” Huyền Kỳ hỏi.
“Lẽ nào bác của các cháu không nói cho các cháu biết sao? Đây là quy củ, không vì lí do gì cả.” Mễ trưởng lão trả lời.
“Trúc trên núi rất đẹp, chúng cháu muốn lên ngắm mà thôi.” Thẩm Thiên Huy muốn nói dối để thoát thân nhưng giờ là buổi tối, mấy câu này nói
ra ai tin chứ.
Trưởng lão Mễ nghe xong, đập quải trượng xuống đất một cái, nói như chém đinh chặt sắt: “Không được!”
“Ông ơi, không dám dối gạt ông, vừa nãy chúng cháu có nghe chút âm
thanh kì quái nên mới muốn lên xem một chút.”Tôi đành nói thật, cũng
muốn xem thử phản ứng của ông ấy.
Tôi vừa dứt lời, trưởng lão Mễ híp mắt lại, sau đó chợt mở lớn mắt,
ánh mắt sáng quoắc nhìn chúng tôi, thậm chí, ngay cả Diệu Diệu bên chân
Huyền Kỳ cũng không bỏ qua.
“Nghe được à?” Ông yếu ớt hỏi.
Tôi gật gật đầu.
Ông yên lặng một lúc lâu mới nói: “Nghe được thì lại càng không nên đi.”
“Nếu như chúng cháu cứ muốn đi thì sao đây?” Lời của Vu Dương tràn đầy khiêu khích.
Trưởng lão Mễ khẽ mỉm cười “Đi thì cũng được nhưng phải đợi sáng mai.”
“Thời gian gấp rút, không đợi được đến ngày mai.” Vu Dương chậm rãi nói.
Mễ trưởng lão nhìn anh ta một lúc, cũng không giận nói: “Nhóc con, ta biết cháu có bản lĩnh nhưng thứ trên núi kia cũng không thể mạo phạm,
nếu như muốn đi lúc này, cứ bước qua xác ta đã.”
Nói đến vậy rồi, nếu còn tiếp tục kiên trì thì khó tránh việc đánh
nhau. Tôi kéo góc áo Vu Dương, muốn nói hay là chúng ta trở về trước đi.
Nơi này là nơi bác đã sống gần nửa đời người, những người này giống
như người nhà của bác vậy, cũng như trưởng bối của tôi; huống chi, cho
dù chỉ là người xa lạ, cũng không ai lại ra tay với một ông lão cả.
Nhưng Vu Dương không thèm để ý đến tôi, không ai ngờ được, anh ta đột nhiên giơ mạnh tay lên, ném ra một quả cầu lửa. Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, muốn đẩy trưởng lão Mễ ra nhưng đã không kịp rồi.
Thế nhưng bất ngờ hơn nữa, chính là phản ứng của trưởng lão Mễ. Ông
không hề hoang mang giơ quải trượng lên, xoay một vòng, không khí xung
quanh liền chuyển động, tạo thành một tấm chắn, khi quả cầu lửa chạm vào nó, tốc độ lập tức chậm lại, tấm chắn cũng phát ra mấy tiếng xèo xèo,
tỏa ra rất nhiều hơi nước. Trưởng lão Mễ bước qua một bước, cùng lúc đó, tấm chắn liền tiêu tan, quả cầu lửa không có gì cản trở liền bay sượt
qua mặt ông, làm cháy sém một sợi tóc trắng.
Tôi nhìn mà sợ hết hồn hết vía, không nhịn được thở phào thành tiếng.
“A!” Thẩm Thiên Huy cũng kêu lên cùng lúc với tôi, ngón tay chỉ vào trưởng lão Mễ phát run.
“Ông…ông…” Sau đó liền hiếm có lúc mà cà lăm.
Tất cả mọi người không hiểu chuyện gì, trưởng lão Mễ càng khó hiểu nhìn anh ta.