Đó là một cô bé, trên người mặc áo cộc tay bằng lụa màu hồng, bên
dưới mặc một chiếc quần ngắn đến đầu gối, thắt hai bím tóc, ngay đuôi
tóc cột hai sợi dây buộc tóc màu đỏ tươi.
Sau nửa đêm không ai lại muốn đi lên núi, rừng trúc rậm rạp che phần
lớn ánh trăng. Ở nơi như thế lại xuất hiện một cô bé, dù có trông vô hại như thế nào thì cũng khiến cho người ta cảm thấy kì quái.
Sự nghi ngờ lại không kéo dài bao lâu, nhìn đứa bé vươn tay, trong
đôi mắt đầy khát vọng, không biết tại sao trong lòng tôi lại cảm thấy
thương tiếc, lại cảm thấy đứa bé này thật đáng yêu, không nhịn được đưa
tay sờ lên gò má mũm mĩm của nó.
Nó thấy tôi đưa tay, cũng không tránh né, cười hì hì cho tôi nựng má, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác vừa mềm mại lại vừa non nớt khiến
tôi càng thích đứa bé này.
Đột nhiên áo lại bị kéo một chút, tôi cúi đầu nhìn mới biết, hóa ra
từ nãy đến giờ tay nó vẫn đang đưa ra, giờ có lẽ là đã mỏi nên liền kéo
góc áo nhắc nhở tôi.
Hóa ra là muốn được nắm tay à.
Tôi không do dự nắm lấy cánh tay mũm mỉm nhỏ bé kia.
Lúc hai tay vừa tiếp tục, mạch đập trên cổ bỗng giật giật mấy cái,
sau đó liền bắt đầu đau đớn. Chỉ trong mấy giây, cổ tôi như bị châm lửa, nóng hôi hổi, tôi giật mình mới phát hiện ra, cánh tay nhỏ bé nắm trong tay không phải non mịn như vừa nãy mà lại thô ráp như vỏ cây.
Tôi hoảng hốt, cố sức muốn rút tay về nhưng thân thể lại không nghe lời mình.
Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn tôi, vẫn cười hì hì như cũ, sau đó bắt đầu kéo tôi đi.
Trong lòng tôi liều mạng chống cự, muốn hất tay nó ra nhưng thân thể
không nghe lời mình, cứ phải đi theo sát nó đi vào rừng trúc.
Trên đường, tôi gặp đám thôn dân kia. Bọn họ xếp thành một hàng không nhúc nhích, đứng thẳng ở đó cứ như là mấy bức tượng, lại giống mấy quân nhân đang được kiểm duyệt. Một lúc sau, tôi nhìn thấy gương mặt của
bác, muốn gọi bác nhưng lại không thể phát ra được tiếng nào. Tôi lúc
này hệt như một xác chết biết đi, toàn thân đều cứng ngắc, ngoài việc
cất bước đi về phía trước thì không thể làm thêm được động tác gì khác.
Cảm giác như lửa thiêu trên cổ dần lui đi, tôi bỗng dưng nhớ đến đây
là ấn ký mà Vu Dương để lại. Sau đó tôi lại nhớ đến chuyện, hình như anh có thể biết tôi đang nghĩ gì, một tia hi vọng chợt dâng lên, hơn nữa
lúc tôi bị hòe tinh bắt, cũng chính ấn ký này đã cứu tôi. Lần này, không biết nó lại có thể cứu tôi lần nữa không? Nếu như không thể, tôi sẽ cố
sức gọi tên Vu Dương trong đầu, anh có thể đến đây không?
Tôi cảm giác được đứa bé lôi tôi đi đã đi được một quãng rất xa, mà
trong rừng trúc, không hề có thứ gì chiếu sáng, bất kể đi đến đâu, trông cũng không khác lắm. Trong lòng tôi mặc niệm vô số lần “Vu Dương, mau
tới cứu tôi.” Thế nhưng xung quanh vẫn im ắng, không giống như có bất kì ai khác đang tồn tại, tôi không khỏi thất vọng, xem ra phải gửi hi vọng lên ấn ký trên cổ rồi.
Vừa đi được một đoạn, tôi cảm thấy hình như đã đến nơi. Nơi này trông rất quen mắt, tôi nhìn xung quanh, trước mắt bỗng hiện lên một cái động tối đen như mực. Tôi nhìn lại đúng là nơi mà tôi đã ngã xuống.
Xem ra nơi này chính là hang ổ của đứa bé này, mà tiếng cười vừa rồi
cũng chính là do nó phát ra. Nói không chừng, mấy thôn dân này đều do nó điều khiển.
Như tôi dự đoán trong động là một màn đen nhánh, tôi cố gắng nhìn
nhưng vẫn không thể nhìn thấy chút gì. Chỉ biết mặt đất rất gập ghềnh,
thỉnh thoảng tôi lại giẫm lên vài thứ, rất giòn, chân vừa dẫm xuống đã
nghe thấy tiếng “răng rắc”.
Động rất sâu, quẹo trái quẹo phải không biết bao nhiêu lần, trước mặt liền xuất hiện chút ánh sáng. Chắc hẳn nơi đó chính là nơi cần đến.
Dưới chân lại càng gập ghềnh, dường như có vật hình cầu gì đó, tôi đá một cái, vật đó liền lăn đến chỗ sâu bên trong động. Ánh sáng càng lúc
càng gần, tim tôi lại đập càng nhanh, đằng trước truyền đến một mùi hôi
thối khó ngửi, tôi chỉ nhìn lướt qua, trên trán liền đổ mồ hôi lạnh.
Nơi này hẳn là nơi sâu nhất trong động, một đại sảnh chừng bảy tám
mươi mét vuông dần hiện ra trước mắt, tất nhiên là dựng dựa trên vách
núi, bốn phía đều là mấy tầng nham thạch. Trên tường, cứ cách một thước
lại có một lỗ nhỏ, trong động bày rất nhiều hạt châu lớn nhỏ, phát ra
ánh sáng màu vàng nhạt, ở giữa đại sảnh có một cái giường đá, trên
giường có lót cỏ khô được một thứ tương tự như một tấm ra giường màu
trắng ngà bao lấy.
Điều khiến tôi sởn gai ốc đó là ở đại sảnh có rất nhiều xương cốt nằm la liệt. Bên góc tường gần giường bằng đá có mấy cỗ thi thể đang nằm
ngổn ngang, nhìn da mặt của họ cũng đã chết được một hai ngày, nhưng từ
cổ trở xuống đã hoàn toàn trở thành bộ xương rồi.
Đứa bé kia buông tay tôi ra, từ từ đi đến ngồi xuống bên giường đá,
ánh mắt đã không còn vẻ ngây thơ trong sáng mà lóe ra vẻ hung ác.
Tôi nghĩ, kết quả của tôi chắc cũng giống như mấy cỗ thi thể kia thôi.
Đột nhiên, bên cạnh tôi có thứ gì đó bò tới, hóa ra chính là thứ mà
tôi nhìn thấy lúc ngẩng đầu lên ban nãy. Lúc này nó đang quỳ gối bên
giường đá, tùy ý cho đứa bé kia vuốt ve đầu nó như đang sờ một chú cún
con.
Đứa bé kia nhìn tôi, nhếch môi cười ha ha, lộ ra răng nanh, sau đó,
tay nó hơi cong lên, lập tức bứt lìa cái đầu mà ít phút trước nó còn
vuốt ve ra, một tiếng “Phựt” vang lên, tiếp theo nó dùng chân đẩy áo
choàng ra, phía dưới rõ ràng chỉ còn là một bộ xương trắng còn treo lủng lẳng vài miếng thịt.
Thân thể tôi không thể nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy từ trán chảy xuống mặt rồi chảy xuống đến cổ.
Đứa bé đá bộ xương kia qua một bên, chậm rãi đi đến, đi một vòng nhìn tôi chăm chú, thậm chí còn đến gần hít hà. Sau đó, ngay đầu gối bị đá
một phát, tôi quỳ “Phịch” trên đất, hai đầu gối đau đớn vô cùng.
Báo ứng rồi, tôi nghĩ, ban nãy mình cũng đá bác một cái, nhanh như thế đã bị báo ứng.
Đứa bé kia kề sát vào nhìn mắt tôi, chóp mũi nó gần như chạm vào chóp mũi tôi.
“Nghe nói là ở trong đôi mắt mà, sao chỉ thấy có mỗi mắt thôi vậy…” Nó lẩm bẩm tự nói.
Nghe được nó nói chuyện, tôi không khỏi giật mình, trong một thân thể non nớt như thế lại phát ra âm thanh của một người già.
“Nè, mày có biết vật ở trong đôi mắt mày ở đâu không?” Nó giật tóc tôi hỏi.
Tôi muốn lắc đầu, thân thể lại không thể động đậy, muốn nói chuyện lại không phát ra được âm thanh nào.
Nó hỏi xong cũng ý thức được điểm này, liền giơ tay lên sờ cổ họng
tôi. Tôi chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh gần như bóp nát cổ họng mình,
sau đó liền ho khan không ngừng.
“Có biết hay không?” Nó hơi mất kiên nhẫn, giật tóc tôi.
“Không biết.” Tôi khàn giọng nói, thân thể vẫn không thể nhúc nhích, chỉ là cuối cùng đã có thể nói chuyện.
Tôi vừa nói xong mặt đã bị tát một cái, má trái nóng rát đau đớn.
“Bộ da đâu?” Nó lại hỏi.
“Ở nhà.” Tôi nói.
Lại một cái bạt tai nữa, trong miệng tôi dần tràn ra vị tanh mặn.
“Thấy không?” Nó chỉ mấy thi thể gần góc tường “Nếu không biết điều,
tao sẽ ăn từ chân lên, để cho chúng nó thấy thân thể mình bị hao mòn
từng chút một, cho đến khi còn mỗi bộ xương.”
“Thói quen như vậy, e là không tốt lắm đâu.” Trong bóng tối, từ đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói khác.
Tôi sửng sốt há to miệng, trái tim đang lơ lửng cũng dần bình tĩnh lại.
Đứa bé kia híp mắt nhìn đằng sau tôi: “Đến rồi à?”
“Đúng vậy, tao tới rồi.” Tiếng bước chân dần đến gần, “Đây chính là đạo đãi khách của mày à?”
“Đừng làm loạn.” Đứa trẻ kia túm lấy cổ họng tôi “Mày mà làm loạn,
tao sẽ khẩn trương. Tao mà khẩn trương, tay tao sẽ không biết không chế
đâu, đến lúc đó có chuyện gì không hay cũng đừng oán trách tao.”
Tiếng bước chân dừng lại sau lưng tôi: “Ăn đi, thứ mày thích nhất
không phải là thịt của mấy cô gái chừng hai mươi mốt tuổi sao?”
“Ồ?” Nó khẽ nhướng mày “Nghe nói cô ta là người mày dùng cả tính mạng bảo vệ mà, cứ cho tao ăn như vậy, không ổn lắm đâu.”
“Chịu thôi.” Tay người đó vỗ vỗ trên vai tôi “Cô ta vừa chết đi, Di Thiên châu chính là của tao rồi.”
“Mày đừng quá tự tin!” Đứa trẻ kia trừng mắt, lời sau đó còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại thành tiếng hét thảm, nó lui đến bên giường, ngã
ngồi xuống.
“Mày… Mày dùng Ô Nhật ấn kí…” Nó nắm tay mình, vẻ mặt khó tin.
Lúc này, tôi cảm thấy thân thể được thả lỏng, sau đó liền mềm nhũn ngã xuống.
Vu Dương chắn người trước mặt tôi, tôi không thấy vẻ mặt anh chỉ thấy anh hơi gật đầu, tay nhấc lên, ném một quả cầu lửa qua.
Đứa trẻ kia lăn một vòng, trốn dưới bàn đá, chỉ lộ đôi mắt: “Quả
nhiên tin đồn không sai. Đúng là, mày muốn một mình độc chiếm hai thứ
bảo vật, thật quá không biết tự lượng sức mình!”
Nói xong, trước mắt tôi dần dâng lên một làn khói trắng dày cay mắt, tôi sặc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, khó thở vô cùng.
Một lúc lâu khói trắng mới tan hết, sau đó đứa trẻ kia cũng biến mất.
“Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.” Trong đại sảnh còn vang vọng tiếng của nó.
Vu Dương không đuổi theo nó, chỉ dìu tôi đứng lên.
“Đây là hồn phách của đứa bé nào đó biến thành yêu quái à?” Tôi hỏi anh.
“Không phải.” Anh đi đến bên tường, cầm một viên châu phát sáng rồi
đi ra ngoài “Đây là sơn tinh* Hề Nang, từ nhỏ đã luôn trong hình dáng
của một đứa trẻ, thường hoạt động trong khe núi, ai đưa tay ra cho nó sẽ bị nó dẫn đến nơi ở rồi ăn thịt.”
(*sơn tinh: Yêu tinh trên núi)
Nói rồi, nó lại chỉ chỉ tấm “ra giường” trên giường đá, nói: “Trên kia là da người.”
Nghe lời này, tôi cảm thấy sau lưng liền lạnh lẽo.
“Mấy thôn dân kia bị nó khống chế à?” Tôi lại nhớ đến mấy người muốn tập kích chúng tôi.
“Không phải.” Vu Dương giơ hạt châu lên đứng ở cửa đại sảnh, ý bảo
tôi đi cùng anh “Nó phải cầm tay một người mới có thể khống chế.”
Đi ra ngoài, bởi vì có ánh sáng từ viên châu nên tôi mới nhìn rõ
ràng, hóa ra mấy thứ tôi giẫm lên lúc mới vào là mấy bộ xương, còn thứ
bị tôi đá lăn ra chính là đầu lâu.
Ở cửa động, Thẩm Thiên Huy, Huyền Kỳ và Diệu Diệu đều đang đứng chờ,
thấy chúng tôi đi ra, cũng muốn hỏi tới hỏi lui nhưng tôi lại không muốn nhớ lại nhiều, chỉ nói đơn giản là gặp phải yêu quái ăn thịt người.
“Đi thôi.” Vu Dương nhìn quanh bốn phía “Trận pháp kia đang ở gần đây.”