Cửu Biện Liên

Quyển 4 - Chương 11: Cũng là một người cố chấp



Hôm sau, Huyền Kỳ gọi tôi dậy từ sớm, vừa mở mắt đã thấy Diêu đội đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, có mang theo cháo gà, bánh bao, trong tay còn có một hộp phấn màu trắng.

Ông nói, tối hôm qua sau khi chúng tôi rời khỏi đó, đồng nghiệp của ông đã đi tìm mấy cô gái kia, tịch thu mấy hộp phấn, cũng đều hỏi qua, tất cả đều chưa kịp dùng. Mấy hộp phấn này được đưa đi xét nghiệm, phát hiện thành phần bên trong vô cùng phức tạp, cụ thể là có cái gì, ông lại không nói rõ, người xét nghiệm cũng chẳng nói.

Mà sáng hôm nay, lúc mới vừa rồi, khi bác sĩ đến kiểm tra da mặt của Quý Lâm lại phát hiện da mặt của cô ấy hoàn hảo không hề bị sứt mẻ gì, cứ như chưa từng có dấu hiệu bị bóc ra, hoặc từng trầy trụa qua, chỉ là trên da bị dị ứng khá nghiêm trọng, mặt mũi bị sưng phù, có vài nơi còn mưng mủ. Cô ấy hoàn toàn không nhớ nổi chuyện hôm qua, hỏi cô ấy, cô ấy chỉ nói sau khi tắm xong thì thoa chút phấn, ngoài ra thì không nhớ gì cả.

“Cứ như vậy đi.” Diêu đội nói “Xem như là việc có người bán sản phẩm kém chất lượng để xử lý, bên phía trường học cũng báo cáo như thế. Tôi không muốn biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, hai người cũng không cần nói, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Thanh Loan, chị trông cũng ổn rồi, hay chúng ta về nhà đi.” Huyền Kỳ nói.

Quả thật bệnh viện cũng không phải một nơi tốt để nghỉ ngơi, sáng sớm, trong hành lang đã có không ít vong linh đi tới đi lui, thỉnh thoảng, còn có kẻ thò đầu vào nhìn trái nhìn phải, chúng tôi cứ giả bộ như không có gì xảy ra, không hề nhìn thấy.

Diêu đội nghe nói thế liền bật cười: “Không cần lo lắng tiền viện phí, yên tâm nghỉ ngơi đi.”

“Cháu khỏe thật rồi, thôi để chúng cháu về nhà.” Có lẽ sự hiểu lầm kia không thể giải thích được rồi.

Quả nhiên, Diêu đội nói gì cũng không chịu, bắt chúng tôi ở lại thêm hai ngày.

Ngày thứ ba, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa, Huyền Kỳ ban ngày thì còn chịu ở, đến đêm, cậu sống chết không chịu ở lại bệnh viện. Mỗi ngày tôi đi ngủ đều nghe thấy đủ loại âm thanh, cảm giác được có người đẩy tôi, có người còn suỵt suỵt bên tai tôi, còn có một vong linh của ông lão nào đó, đến ngồi cạnh tôi, cằn nhằn lải nhải cả đêm.

“Bác sĩ, cháu thật sự là ngủ không quen giường, ngủ không ngon, bác sĩ để cho cháu về đi.” Tôi chỉ chỉ hai quầng thâm trên mắt, vừa mềm vừa cứng năn nỉ bác sĩ.

Bác sĩ bị tôi làm phiền đến không còn cách nào, đành bắt bọn tôi làm kiểm tra một chút, nếu không sao thì có thể xuất viện.

Tôi mong mỏi được hoàn thành cái việc kiểm tra này càng nhanh càng tốt, cơm trưa cũng chẳng ăn, cũng chẳng thấy đói, lập tức chạy đi hỏi lúc nào đến lượt tôi. Mấy bác sĩ y tá kia bị tôi làm phiền, cuối cùng người nào cần “kiểm tra phòng” thì đi “kiểm tra phòng”, cần “đi nhà vệ sinh” thì “đi nhà vệ sinh”, không thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi đang chán chết đi qua đi lại trong phòng thì Huyền Kỳ và Diêu đội một trước một sau đi vào, bảo là nhận được điện thoại của bệnh viện.

Diêu đội vì bảo đảm an toàn nên muốn tôi ở thêm vài ngày. Tôi kiên quyết không chịu, Huyền Kỳ cũng ở bên cạnh nói vào. Ông ấy thấy không thể lay chuyển được chúng tôi, cũng không kiên trì nữa, sau đó liền đi qua nói với bác sĩ mấy câu, cuối cùng tôi cũng được kiểm tra.

Lại đợi thêm hai tiếng nữa, bác sĩ mới cầm báo cáo vào nói không sao, có thể làm thủ tục xuất viện rồi. Diêu đội và Huyền Kỳ lại tranh nhau trả tiền, cuối cùng cũng không biết là ai thắng nữa.

Diêu đội đưa chúng tôi đến cửa bệnh viện, vừa gọi xe cho chúng tôi xong đã nhận được điện thoại, liền vội vã đi trước.

Trên xe, tôi hỏi Huyền Kỳ chuyện của bà lão kia, cậu nói cậu cũng không rõ, hai ngày trước cũng không thấy Vu Dương và Thẩm Thiên Huy đâu, bọn họ bảo trưa sẽ đến, sau đó liền cúp máy, chúng tôi cũng chẳng kịp hỏi gì.

Bệnh viện không xa nhà chúng tôi lắm, chỉ khoảng mười phút đi xe, vừa xuống xe, nhìn thấy cây sơn trà trong sân, tôi bỗng cảm thấy được về nhà thật tốt.

“Cô về rồi à.” Thẩm Thiên Huy giơ giơ cây gậy chọc mèo mới, coi như chào hỏi.

Diệu Diệu nhìn chằm chằm lông vũ trên gậy, nhảy lên chọc chọc.

“Vu Dương đang ở trong phòng à?” Tôi gật đầu với anh ta, vội đi vào nhà.

Vừa vào nhà, tôi đã thấy Vu Dương tựa vào bên bệ cửa sổ, vẫn trong tư thế như đang ngủ.

Tôi muốn gọi anh dậy, nhưng vừa nhúc nhích thì đã nghe anh nói: “Cô muốn hỏi bà lão kia là ai à?”

“Tôi cũng rất muốn biết.” Huyền Kỳ vào sau cũng nói.

“Bà ta vốn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.” Vu Dương nghĩ một chút rồi nói “Bởi vì quá mức để ý tới dung mạo của mình nên bà ta cũng là người sợ hãi mình dần già và biến dạng đi hơn bất cứ ai trên đời này.”

“Chuyện này cũng đâu có cách nào.” Đối với Huyền Kỳ, việc phụ nữ xinh đẹp quá coi trọng dung mạo của họ là một điều vô cùng khó hiểu.

“Trong mắt chúng ta, đây là quy luật tự nhiên, đúng là chuyện không còn cách nào khác.” Vu Dương nói “Chỉ là trong mắt bà ta, đây là chuyện có thể thay đổi. Bà ta bắt đầu đi thu thập tất cả những phương thuốc cổ truyền, chỉ cần có tin đồn là có thể khiến dung nhan mãi không già, bất kể có bao nhiêu khó khăn, bà ta đều nhất định phải có được. Thế nhưng, bà ta làm tất cả đều là phí công, thời gian đã từng chút từng chút lưu lại dấu vết trên mặt bà ta.”

“Bà ta nhất định rất đau khổ.” Tôi có thể hiểu, một người phụ nữ xinh đẹp, nhìn mình dần dần già nua đi, đó là cảm giác như thế nào.

“Đúng vậy, đau khổ đến sắp điên rồi.” Vu Dương cười cười “Bà ta vô cùng cố chấp với việc lưu giữ lại sự xinh đẹp, càng lúc càng điên cuồng, hơn nữa càng đến trình độ biến thái khi có người nói cho bà ta biết, ăn một trăm quả tim của mấy đứa trẻ vừa đủ trăm ngày sẽ có thể trẻ mãi không già, bà ta lại thật sự đi tìm một trăm đứa trẻ như thế, móc tim chúng ra.”

Huyền Kỳ hít sâu, khẽ “a” lên một tiếng.

Vu Dương nói tiếp “Lúc bà ta miệng dính đầy máu, đang ăn tim thì lại bị phát hiện, bị mọi người đánh cho hấp hối, cột vào cây cột trên quảng trường để thị chúng. Thế nhưng, họ lại không thể dùng bất cứ cực hình gì, lăng trì, ngũ mã phanh thây, lột da, chém eo…cho dù tối hôm trước có bị đốt cho cháy đen, sáng hôm sau bà ta vẫn cứ bình yên vô sự đứng đó mỉm cười nhìn họ. Mọi người sợ hãi, không còn cách nào khác, chỉ đành đuổi bà ta đi.”

“Xem ra trái tim của một trăm đứa trẻ kia đúng là có tác dụng…” Huyền Kỳ lẩm bẩm.

Tôi liếc cậu một cái, cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Vu Dương lại cười một tiếng: “Năm này qua năm khác, bà ta vẫn đi khắp nơi, chưa bao giờ bỏ qua cho việc tìm kiếm đủ loại phương pháp. Lúc gần bảy mươi tuổi, bà ta bỗng nhiên biến mất hẳn, lúc ấy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bà ta có lẽ đã chết, nhưng mười mấy năm sau, bà ta lại trở về, thoạt nhìn vô cùng hòa ái bình thường, không còn dáng vẻ điên cuồng như trước. Lúc này, bà ta bắt đầu làm ra một loại phấn trang điểm, chỉ là, không phải ai cũng có thể được dùng phấn này mà chỉ những người cảm thấy xinh đẹp, bà ta mới có thể cho.”

Huyền Kỳ bỗng bật cười: “Như vậy là bà ta cảm thấy Thanh Loan xinh đẹp.”

“Đơn giản chỉ là vì Di Thiên châu.” Vu Dương không hề lưu tình nói ra sự thật đau lòng “Bởi vì bà ta hoàn toàn khác trước kia, phấn cũng không tệ, lại rất thơm, cho nên mọi người lúc đầu cũng còn nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng có người dùng, khi dùng xong cũng không thấy có gì lạ, hiệu quả lại còn rất tốt, mấy người được nhận phấn khác cũng bắt đầu dùng. Mấy tháng sau đó, có một ngày, mặt của những người đó bắt đầu cảm thấy ngứa, sau đó là đau, mấy hôm sau thì da mặt cũng tróc ra luôn. Lúc này, bà ta mới xuất hiện, vô cùng vui mừng đi thu lại mấy tấm da mặt này, nói là sẽ cất giữ chúng.”

“Có lẽ bà ta đã không còn là người từ lâu.” Tôi nghĩ, hẳn là từ rất lâu trước kia, bà ta đã không còn là người.

“Đúng, đã không phải từ lâu rồi.” Vu Dương đáp, “Bà ta thử quá nhiều phương pháp, rốt cuộc là thứ gì khiến cho bà ta không còn là người, không ai có thể tìm ra, mà cách điều chế phấn trang điểm kia, cũng không ai có thể tra rõ. Bà ta mỗi ngày đều đi tìm những cô gái xinh đẹp, đưa phấn cho các cô ấy, sau đó lấy da mặt người ta, nghênh ngang bỏ đi, dần dần, mọi người đều gọi bà ta là “hương phấn bà bà*”

(*aka bà lão bán phấn =)) )

Tôi và Huyền kỳ nhìn nhau, cuối cùng cũng biết lai lịch của bà lão kia.

“Vậy Vương Hân Nhiên đâu?” tôi lại nhớ đến một chuyện khác.

Thẩm Thiên Huy đứng cạnh bỗng thở dài: “Cô ấy cũng là một người đáng thương.”

Vu Dương chẳng thèm để ý nói: “Có trách thì trách cô ta quá cố chấp, mới có thể có ngày hôm nay. Lão yêu quái bán phấn kia chính là lợi dụng chấp niệm này của cô ta.”

“Thế nhưng cuối cùng cũng là thai nhi đã khống chế cô ta, không phải là ý nguyện của cô ta mà.” Tôi nói.

Vu Dương dừng một chút rồi nói: “Cái làn khói đen kia, có lẽ mấy người cũng thấy, đó là chấp niệm của cô ta và oán niệm của thai nhi trong bụng hợp lại mà thành, bởi vì nó quá mãnh liệt nên mới tràn ra ngoài mà không phải tồn tại bên trong cô ta, mà linh hồn của thai nhi cũng dần mạnh hơn, đồng hóa luôn linh hồn của Vương Hân Nhiên.”

Tôi nghĩ một chút, lại thấy có chuyện không hiểu lắm: “Tôi nhớ Vương Hân Nhiên từng nói, nếu như cô ta không làm theo oán niệm của thai nhi, cô ta sẽ hồn bay phách tán, nói như thế, cô ta bị đồng hóa cũng xem như là hồn bay phách tán rồi?”

Vu Dương “ừm” một tiếng: “Linh hồn thai nhi kia không ngốc, nếu Vương Hân Nhiên đột nhiên biến mất, bọn chúng cũng chẳng có cái mà dựa vào, sẽ trở lại thành cô hồn dã quỷ như trước thôi. Một khi đã bám lên người cô ta, lại phát hiện ra chấp niệm và oán niệm của hai bên có sự ảnh hưởng, hỗ trợ lẫn nhau, nói cách khác, nếu Vương Hân Nhiên không một lòng muốn xinh đẹp, linh hồn thai nhi lại bám vào, oán niệm cũng sẽ không ngày càng sâu nặng, mà như thế thì chấp niệm của cô ta cũng càng sâu. Dưới sự giúp đỡ của lão yêu quái kia, tốc độ hỗ trợ lẫn nhau sẽ càng tăng nhanh, cuối cùng khiến cho bọn chúng đều thành con rối.”

“Anh đốt cháy bọn họ rồi thì họ cũng coi như được giải thoát.” Huyền Kỳ khẽ nói “Hương phấn bà bà cũng thế.”

“Cho nên, mọi việc không cần quá cưỡng cầu.” Thẩm Thiên Huy như trưởng bối vỗ vỗ vai cậu, có vẻ đã rất thấm thía chuyện này.

Mà Vu Dương sau khi nói xong thì im lặng, trở nên trầm tư. Tôi nghĩ anh cũng như tôi, đang nghĩ xem tên sứ giả Lang tộc kia rốt cuộc là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.