Cửu Biện Liên

Quyển 4 - Chương 7: Phấn trang điểm tổ truyền



Không biết từ lúc nào mà trong giới nữ, nhất là mấy cô gái trẻ tuổi, đã lưu truyền với nhau về một thứ gọi là “Cơn sốt hàng nội”

Dù là quần áo hay các loại mỹ phẩm bảo dưỡng, đủ mọi loại hình, có loại chưa từng nghe qua, cũng có loại đã đạt được tên tuổi nhất định, mỹ phẩm cho các mẹ cũng có, mỹ phẩm cho các bà cũng có, tất cả đều được quảng cáo rầm rộ trên các trang mạng xã hội, có khen, có chê, có phản hồi từ mấy bạn “chuột bạch”, cũng có người hỏi ý kiến xem thứ này dùng có tốt hay không. Có lẽ vì giá tiền không đắt, số lượng cũng không hiếm, hiệu quả cũng không tệ lắm nên mấy thứ hàng nội này rất được giới học sinh sinh viên săn đón.

Hết giờ học, tôi quay đầu ra ngoài cửa sổ ngẩn người, bên tai lại toàn là tiếng líu ríu bình luận về mấy loại mỹ phẩm hàng nội kia.

“Chị cũng mua đồ trang điểm đi.” Huyền Kỳ cười hì hì “Như vậy thì tinh thần mới phấn chấn lên, khuôn mặt đừng có lúc nào cũng âm trầm như thế.”

Tôi không thèm để ý đến cậu, coi như không nghe thấy.

Trong phòng học bỗng truyền đến tiếng ồn ào, tiếng kêu chói tai của mấy cô gái, khiến tôi phải quay đầu lại.

“Sao em cảm thấy Quý Lâm hình như hơi kì quái.” Huyền Kỳ nói nhỏ bên tai tôi.

Quý Lâm mà Huyền Kỳ nhắc đến được xem là hoa khôi của lớp. lúc này, cô ấy đang ngồi ở chỗ mình, xung quanh là mấy đôi mắt lóe sáng đầy hưng phấn của mấy nữ sinh khác.

“Aizzz, mau nói cho tớ biết với.” Có người nói “Dùng cái gì mà da đẹp vậy?”

Quý Lâm đưa tay làm động tác “suỵt”, nhìn quanh rồi từ trong túi móc ra một cái hộp giấy hình tròn nho nhỏ.

Hộp giấy làm bằng giấy các-tông cứng không hề thu hút tí nào, trên bề mặt cũng trống không, thậm chí còn chẳng có một đóa hoa trang trí nào.

“Đây là gì?” Một nữ sinh vội vã giật qua xem.

Quý Lâm cũng để cô ấy cầm. Nắp được từ từ mở ra, ngay lập tức, một mùi thơm như mùi hoa sơn chi nồng nặc tràn ngập khắp phòng học.

“Thơm quá!” Bên tai tôi toàn là tiếng mấy cô hít sâu vô cùng khoa trương.

Quý Lâm lại dường như vô cùng hài lòng với phản ứng như thế, đắc ý nói: “Đây là thứ được điều chế bằng phương pháp tổ truyền, truyền được mấy đời rồi. Nghe nói bên trong còn có thêm khá nhiều bột trân châu, có tác dụng dưỡng da vô cùng tốt. Mấy cậu nhìn xem, phấn vô cùng mịn, thoa lên sẽ tạo cho làn da vẻ óng ánh sáng ngời nhưng lại vô cùng hồng hào.”

Cả đám người phụ họa theo, có người còn than thở.

“Để tớ thử xem.” Một người thử vươn tay.

Quý Lâm lập tức hất cái tay kia ra, đậy kín hộp giấy như bảo bối: “Không thấy nó ít lắm ư, tớ còn dùng không đủ, chỉ trữ có mấy hộp thôi, ở đâu ra nhiều mà cho cậu thử chứ? Muốn dùng thì tự mua đi, ở phòng trọ gần cổng sau của trường đó, ra cửa thì đi vào cái hẻm phía bên trái.”

“Mắc không? Bao nhiêu tiền?”

Nghe lời này, trên mặt Quý Lâm càng tỏ vẻ đắc ý: “Không biết bao nhiêu, bà lão bán phấn bảo tớ xinh đẹp, tặng dùng thử.”

Đám người im lặng một giây, sau đó liền ồn ào vô cùng, rồi từ từ giải tán, có hai nữ sinh gấp gáp vội lão ra cửa, nhìn dáng vẻ thì có lẽ đã vứt luôn tiết học sau ra khỏi đầu rồi.

“Điều chế bằng phương pháp tổ truyền.” Huyền Kỳ dùng khuỷu tay đụng đụng tôi “Chị có muốn mua thử dùng không?”

“Không cần.” Tôi từ chối ngay “Không phải em bảo trông Quý Lâm hơi kì quái à?”

Tôi nhìn sang, da Quý Lâm hôm nay thật sự rất trắng, nhưng khi nhìn kĩ, lại không phải là dạng trắng sáng hồng hào như lời cô ấy nói, chỉ cảm thấy trắng bệch, cũng không biết là do mặt quá trắng hay là do màu son quá đậm, môi cô ấy đỏ chói, trông cứ như phong cách trang điểm thời xưa của mấy geisha Nhật Bản.

“Em nhìn cô ấy kìa.” Tôi bĩu môi “Giống như ma búp bê của Nhật hơn đó, muốn chị biến thành cái kiểu như thế đi qua đi lại, không chừng ngày nào đó em phải dùng Phật châu ngọc để tránh chị mất.”

Huyền Kỳ không nhịn được cười ha ha “Aizzz, chị nhắc em mới thấy, cũng có thể lắm chứ.”

Đang nói chuyện thì giảng viên cầm sách bước vào, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, rồi bước lên bục giảng, bảo chúng tôi bắt đầu học.

Trong phòng học, mọi người đang tán gẫu cũng dần yên tĩnh lại, tuy nhiên, người đang soi gương vẫn tiếp tục soi gương, người đang đọc manga thì vẫn tiếp tục đọc manga, người đang chơi PSP* thì vẫn chơi PSP tiếp. Giảng viên cũng chả quan tâm, bắt đầu giảng bài.

(*PSP – Play Station Portable : tạm dịch là máy chơi game bỏ túi)

Còn nửa tiếng nữa là tan học, cửa phòng học đột nhiên bị người đẩy mạnh ra, cánh cửa đập vào tường nghe “bang” một tiếng thật lớn, mọi người đều ngẩng đầu lên, người đi vào là hai nữ sinh ban nãy chạy đi mua phấn trang điểm.

Hai người cũng chẳng ý thức được mình đã trở thành tiêu điểm của phòng học, chạy nhanh đến trước mặt Quý Lâm.

“Ở đó không hề có phòng trọ nào hết!” Một nữ sinh lớn tiếng nói.

“Bạn học kia, yên lặng, ngồi xuống nghe giảng bài.” Giảng viên vô cùng tức giận đối với việc bị quấy rầy.

Hai nữ sinh lúc này mới phát hiện vẫn còn đang trong giờ học. vội vàng ngồi xuống, nhỏ giọng nói gì đó.

Nửa tiếng sau, giảng viên vừa bảo tan học, còn chưa đợi mọi người rời khỏi phòng học, nữ sinh trong lớp đã vây quanh Quý Lâm, ồn ào nói về cái phòng trọ bán phấn trang điểm kia, nếu có, rốt cuộc phòng trọ đó rốt cuộc ở đâu.

Quý Lâm đỏ bừng cả mặt, nói không ngừng: “Thật mà, tớ không có lừa các cậu” Nói xong, còn dứt khoát bảo mình sẽ đưa mọi người đi, để rửa sạch tội danh “lừa gạt” này.

“Chúng ta cũng đi đi.” Huyền Kỳ nói.

Tôi nhìn cậu, cảm thấy cậu quá nhiều chuyện “Em có hứng thú với mỹ phẩm à?”

Cậu bĩu môi: “Chị không thấy kì quái ư? Quý Lâm khiến mình trông như quỷ ấy, nhưng không ai nhìn ra, còn nói cái gì sáng óng ánh, hồng hào gì đó. Một là do thẩm mỹ quan của mọi người đã hoàn toàn thay đổi, hai là, có chuyện kì quặc.”

“Là do thẩm mỹ quan của mọi người thay đổi ư…” Tôi mặc dù cũng cảm thấy không bình thường, thế nhưng, tôi cũng không muốn xen vào việc người khác, tránh việc lại đem đến mấy thứ kì quái gì nữa.

“Nói không chừng các cô ấy sẽ mất mạng đó.” Huyền Kỳ nói thật khẽ, vẻ mặt tỏ vẻ nghiêm trọng.

Tôi sửng sốt, cảm thấy cũng không phải là không thể, liền hơi do dự, dù sao cũng đã học cùng hai ba năm, cúi đầu ngẩng đầu đều gặp, nếu như các cô ấy gặp nguy hiểm, tôi lại thấy chết không cứu, có ổn không?

“Đi thôi đi thôi.” Huyền Kỳ kéo tôi một cái, thoạt nhìn cũng không có tí lo lắng nào.

Đành vậy, cứ đi xem thử một chút.

Chúng tôi đi cách mấy nữ sinh này một khoảng xa, đi hết sân trường, ra khỏi cổng sau của trường. Ngoài cửa là một dãy nhà ở cũ kĩ, tất cả đều lợp ngói, mọc cỏ dại rậm rạp, vách tường cũng bẩn đến mức không thấy rõ màu sắc vốn có, rất nhiều phòng đã bị bỏ hoang, mấy khung cửa sổ không còn lớp kính, treo đầy mạng nhện màu xám, thỉnh thoảng còn có vài con mèo hoang chạy ra, thấy một đám người liền sợ đến mức chạy biến.

Quý Lâm mang theo mấy cô gái quẹo vào một cái hẻm nhỏ. Nơi này hầu như không có ai ở, ánh mặt trời thậm chí cũng chiếu không tới, vừa vào đến đã thấy lạnh cả người.

Quả thật, không có gì tốt đẹp, Tôi rùng mình, nhìn Huyền Kỳ một cái.

Hẻm thẳng tắp, nhìn một cái đã thấy một cái bàn nhỏ bày ở cuối hẻm, sau bàn, mơ hồ có bóng người.

“Đó, chính là bà ấy!” Quý Lâm hưng phấn kêu to “Tớ đâu có lừa các cậu, chính là chỗ đó!”

Mấy nữ sinh nghe vậy liền ùng ùng kéo đến.

Huyền Kỳ hất cằm về phía đó, rồi kéo tôi đi.

Khoảng cách ngày càng gần, bóng người sau cái bàn cũng dần rõ ràng. Đó là một bà lão gầy gò, trên vạt áo màu đen có cài một đóa hoa lan trắng, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm. Đầu tóc bà ta bạc phơ lại bóng loáng vô cùng, búi thành một búi ở sau đầu, đoan chính ngồi trên một chiếc ghế đẩu bằng gỗ, trên bàn trước mặt xếp nhiều hộp giấy màu trắng, còn có một cái giỏ trúc, trong giỏ có xếp mấy tầng vải, trên vải có xếp rất nhiều hoa lan trắng.

“Bà ơi, đây là phấn tổ truyền của bà ư?” Một nữ sinh cầm một hộp bằng giấy lên hỏi.

Bà lão mỉm cười gật gật đầu.

“Bao nhiêu tiền một hộp?”

“Cháu cứ mở ra xem thử xem có thích không?” Giọng nói của bà lão lại trẻ hơn dáng vẻ của bà rất nhiều.

Nữ sinh kia mở nắp ra, mới ngửi một cái đã hắt xì to một cái.

Bà lão cười lên: “Xem ra cháu không dùng hợp loại phấn này đâu.”

“Sao vậy ạ?” Nữ sinh mặt như đưa đám.

“Dị ứng rồi kìa.” Bà lão chậm rãi nói “Phấn này của nhà ta, có nhiều người bị mẫn cảm, dị ứng, vừa đau vừa ngứa. Nếu các cháu muốn, cứ tới ngửi một chút, nếu không hắt xì là có thể dùng.”

Các cô gái hưng phấn, rối rít đi đến cầm mấy hộp giấy trên bàn, ngay lập tức, tiếng hắt xì nổi lên bốn phía, đa số đều xoa lỗ mũi, ấm ức trả lại phấn, chỉ có ba bốn người vui vẻ vô cùng luôn miệng hỏi bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền.

Bà lão cười ha ha: “Không lấy tiền, cầm đi đi.”

Mấy nữ sinh lập tức hét lên chói tai, luôn miệng hỏi có thật không có thật không.

“Thật, cứ cầm đi đi.” Bà lão nói.

“Bà ơi, bà có thể cho chúng cháu mấy hộp nữa được không?” Quý Lâm cũng là một trong những người bị mẫn cảm với phấn, cô ta cũng có lòng tham, mong đợi cầm phấn lên hỏi.

Bà lão lắc đầu: “Không được, mỗi người một hộp thì nhiều lắm, phấn này rất khó làm.”

Các nữ sinh thất vọng ra mặt.

Tôi nhìn quanh, tất cả những cô gái không bị mẫn cảm, đa số đều là những cô gái dịu dàng, hoặc trẻ tuổi thanh tú, hoặc xinh đẹp ngọt ngào, tóm lại đều là những cô gái trông không tệ.

“Lẽ nào những người tương đối xinh đẹp sẽ không bị dị ứng?” Tôi cảm thấy buồn cười, nói nhỏ bên tai Huyền Kỳ.

Huyền Kỳ nhìn một cái, cùng phát hiện ra, liền cười rộ lên.

“Cô gái kia.” Ánh mắt bà lão xuyên qua đám người nhìn tôi “Cũng đến đây thử một lần đi.”

Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt vừa có kinh ngạc, nghi vấn, thậm chí còn có khinh thường chán ghét.

Chúng tôi đứng ở đây, cách bà ta cũng không phải rất gần, tôi không ngờ bà ta lại thấy tôi, hơn nữa, còn muốn tôi quả thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.