Cửu Biện Liên

Quyển 5 - Chương 3: Người mượn mà không trả



Huyền Kỳ nghiêng đầu nghe cả buổi trời: “Cái gì? Sừng thú?”

Vu Dương liếc cậu một cái, không giải thích gì thêm.

Tôi theo trực giác cảm thấy vật này có thể là bảo vật của Tuyết yêu tộc, thế nhưng lại không giải thích được, nếu là bảo vật thì sao có thể cho người khác mượn chứ?

“Sừng thú? Chẳng lẽ….” Thẩm Thiên Huy xem ra biết đó là gì.

Vu Dương gật gật đầu, vẫn không lên tiếng, chỉ có sắc mặt là hơi nặng nề.

“Chuyện này…” Thẩm Thiên Huy trầm ngâm “Nếu quả thật không thấy, cũng khó trách mọi người đều ra ngoài tìm.”

“Là gì vậy?” Huyền Kỳ thấy không ai để ý tới mình, duỗi ngón tay chọc chọc trên người Thẩm Thiên Huy.

“Ừm, cái này mà muốn nói rõ ràng, e là hơi dài.” Thẩm Thiên Huy ném ra một câu dạo đầu cũ rích nhưng lại khiến người ta vô cùng mong đợi.

Huyền Kỳ liền hối anh ta “Nói mau nói mau.”

Thẩm Thiên Huy suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chuyển hướng sang Vu Dương “Anh nói cho họ biết đi, tôi biết thì cũng chỉ là nghe từ tin đồn thôi, anh có quen biết với Tuyết yêu, chắc là rõ ràng hơn tôi.”

Vu Dương cũng suy nghĩ một lúc mới nói: “Trong kết giới của Tuyết yêu, nơi đó được gọi là nước Băng Nguyên. Họ có một con thánh thú bảo vệ cả tộc, gọi là Thủy Ngưng thú, trên đầu thú, có một cái sừng, sừng này, tính cực hàn, cực âm, sừng thú mà tôi nói tới chính là nó.”

Huyền Kỳ “ồ” dài một tiếng, hỏi: “Có so với Ky Hồn tác thì sao?”

Vu Dương chần chờ một chút, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Mọi người còn nhớ đá Nguyệt Sắc không? Nó ngoài việc có thể khiến mọi loại lửa không thể xâm hại, nó còn có một tác dụng khác là khiến cho người ta bình tĩnh, nhanh chóng rơi vào trạng thái tập trung cao độ, giúp cho lúc luyện công không bị tẩu hỏa nhập ma. Còn sừng thú Thủy Ngưng thì có thể giúp bình ổn khí tức của người bị tẩu hỏa nhập ma.”

“Nói cách khác, một cái là dự phòng, một cái là để trị liệu, đúng không?” Huyền Kỳ sáng tỏ, cũng không hỏi lại vấn đề ban nãy nữa.

Vu Dương khẽ “ừm” một tiếng.

“Nói như vậy, sừng thú đó quả thật là thứ rất quý.” Tôi nhân dịp này nói ra nghi ngờ của mình “Vậy tại sao có người muốn mượn là mượn là được ngay vậy?”

“Cũng không phải ai cũng có thể mượn.” Vu Dương nói “Nếu thật lòng muốn mượn, trước hết phải báo cáo với Tuyết yêu vương, nhưng cũng không cần nói rõ mục đích mượn, chỉ cần nói rõ kì hạn sẽ trả, sau đó Tuyết yêu sẽ đưa người mượn đến chỗ người canh giữ sừng thú, chỉ cần đánh thắng người canh giữ đó, thì có thể mượn được sừng thú. Nếu muốn cưỡng đoạt hoặc trộm đi là vô cùng khó khăn, cho dù có thể lấy được sừng thú nhưng lại rước lấy việc đuổi giết của cả tộc Tuyết yêu, rất phiền toái.”

“Vậy đối với mấy người mượn mà không thèm trả thì sao?” Huyền Kỳ cười hì hì nói.

“Tôi không có mượn sừng thú!” Vu Dương nghiến răng nghiến lợi nói lần nữa.

“Tôi cũng đâu có nói là anh mượn đâu.” Huyền Kỳ vẫn giữ dáng vẻ cợt nhã như cũ “Tôi chỉ hỏi, nếu như mượn không trả thì sẽ thế nào thôi mà.”

Vu Dương không thèm để ý cậu, Thẩm Thiên Huy đành hòa giải nói: “Cậu đừng hỏi Vu Dương nữa, cái này, theo tôi được biết, hầu như chẳng có ai mượn mà không trả, dù sao cũng là do Tuyết yêu vương quyết định có cho mượn hay không.”

“Nhưng vẫn có à?” Huyền Kỳ vẫn tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề này.

“Có.” Vu Dương bất đắc dĩ nói “Tộc Tuyết yêu sau ba ngày tính từ kì hạn trả lại sẽ đi ra ngoài tìm người mượn mà không trả kia, nếu tron nửa năm có thể tìm được sừng thú, còn có thể gắn lại trên đầu thú Thủy Ngưng, nếu hơn nửa năm, họ sẽ không tìm nữa, bởi khi đó, sừng thú và Thủy Ngưng thú đã bị tách biệt, chẳng khác nào vật chết, cũng không còn công dụng gì cả, cùng lắm chỉ được xem là một món trang sức mà thôi.”

“Vậy họ còn đến tìm làm gì, dù sao nửa năm nữa cũng mất hiệu lực thôi.” Huyền Kỳ chẳng buồn để ý nói.

“Không gắn lại vào đầu Thủy Ngưng thú, công lực trong sừng thú sẽ hao mòn dừng.” Vu Dương tiếp tục giải thích “Cho nên, bình thường Tuyết yêu đều phái ra một đám thanh niên đi tìm, có thể tìm được là tốt nhất. Tuy nói sừng thú sẽ mọc lại sau ba trăm năm nữa nhưng mọi người nghĩ xem, nếu mọi người là Tuyết yêu, nhìn thánh thú không sừng, trong ba trăm năm công lực đều yếu ớt hơn trước nhiều thì trong lòng có dễ chịu không? Huống chi, cái sừng này, lại còn do một kẻ không giữ lời hứa lấy đi.”

“Như vậy không phải đã đắc tội cả tộc Tuyết yêu ư?” Tôi lúc này mới hiểu rõ vì sao mọi người đều sẽ trả lại sừng thú.

“Quả là vậy.” Vu Dương gật gật đầu.

Thẩm Thiên Huy ở bên cạnh suy nghĩ một lúc, nói với Vu Dương “Tôi giờ lại rất muốn biết, nếu không phải anh mượn, vậy sừng thú rốt cuộc ở đâu, tại sao Tuyết yêu lại khẳng định là do anh mượn.”

“Đúng vậy.” Vu Dương cau mày “Nếu như người đó dùng dáng vẻ của tôi, đến cùng là ai thì đều không thể giấu diếm.”

Trong phòng mọi người đều im lặng hẳn, không khí xung quanh hơi nặng nề. Đối với “người đó”, tôi bỗng cảm thấy rất sợ, bởi vì “người đó” không chỉ là một đối thủ lợi hại, chúng tôi còn luôn ở dưới sự theo dõi của “người đó”, như một con cờ mặc người định đoạt.

Vu Dương lẳng lặng ngồi thật lâu, đứng dậy nói một câu: “Tôi đi tìm Nguyệt hỏi thử.” rồi đi luôn. Thẩm Thiên Huy cũng đi ra ngoài trước, vẫn không quên dặn chúng tôi ở nhà cẩn thận.

Tôi chợt nhớ đến cái nhẫn ngọc gia truyền của anh ta vẫn còn đang ở trong tay tôi, hơn nữ, trải qua chuyện của Vương Hân Nhiên, hình như nó hơi khác.

“Thẩm Thiên Huy.” Tôi gọi anh ta, đưa chiếc nhẫn qua: “Ngại quá, anh xem thử….”

Chiếc nhẫn vốn là ngọc tinh khiết, bây giờ lại thành một màu trắng đục, lại có một vạch nhỏ màu đen, thoạt nhìn như là một khe.

Thẩm Thiên Huy nhận lấy chiếc nhẫn xoay xoay nhìn, rồi cân nhắc: “Không sao, cô cứ cầm đi, hình như không bị ảnh hưởng gì cả.”

Đang lúc nói chuyện, anh ta vừa quay đầuliền thấy Vu Dương đã đi rất xa rồi, liền nhét chiếc nhẫn vài tay tôi, vừa dặn dò thêm một lần “Phải cẩn thận.” rồi vội vàng đuổi theo.

Lần này bọn họ đi một hơi gần hai tuần lễ. Từ lúc hai người kia đi, nhiệt độ vẫn như cũ, tin tức dự báo thời tiết đều mỗi ngày nhắc chúng tôi coi chừng bị cảm, cẩn thận nhiệt độ thấp. Khí trời cũng rất tốt, trời vẫn xanh, lạnh và khô ráo.

Hôm đó, tôi đang ăn cơm trưa ở trường, rốt cuộc cũng nghe dự báo thời tiết nói tối nay trời đầy mây, mai có tuyết rơi, nhiệt độ có thể giảm dần.

“Chị cảm thấy có phải do Tuyết yêu đến nên mới thấy lạnh thế này không?” Huyền Kỳ nhỏ giọng hỏi.

Tôi tỏ vẻ đồng ý, dù sao, khi Tuyết yêu vừa đứng trong sân tôi đã thấy lạnh.

“Không biết bọn họ tìm thế nào rồi.” Huyền Kỳ vội ăn xong chút thức ăn cuối cùng trong mâm “Đi nhanh nào, vẫn còn có người đang nhìn về phía chúng ta.”

Tôi bất đắc dĩ thở dài, tuy giờ đây chuyện “Da mặt của Quý Lâm” càng lúc càng ít người nhắc nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ người vẫn tiêp tục duy trì việc nghiêng cứu thân thế của chúng tôi, chỉ là, dù thế nào thì cuộc sống của chúng tôi so với trước đây đã bình tĩnh hơn nhiều. Chúng tôi vẫn là quái nhân trong lớp như trước, cũng không có ai muốn qua lại với quái nhân cả.

Ngày hôm sau, lúc tan học, quả nhiên trời đổ tuyết, mới đầu, cũng chỉ là mấy hạt tuyết nho nhỏ trong mưa, càng về sau, tuyết càng lớn, cho đến khi biến thành bông tuyết. Đây là trận tuyết đầu mùa đông của năm nay, cũng do thành phố này rất ít khi có tuyết nên mấy bạn từ phương nam đến đều vô cùng hưng phấn chạy đến chạy lui trong tuyết, bị lạnh đến mũi tai đều đỏ bừng.

Về đến nhà, trên nóc nhà đã đóng một mảng lớn.

“Cứ rơi đi, ngày mai không chừng có thể chơi ném tuyết đó.” Huyền Kỳ cũng vô cùng vui vẻ.

Tôi không đáp, trong lòng cảm thấy, tuyết này rơi hơi lạ lùng, nhưng rốt cuộc là lạ ở đâu thù không giải thích được.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đến hơn mười một giờ, bên ngoài đã tích một lớp tuyết dày. Từ cửa sổ nhìn ra, khắp nơi đều trắng xóa. Huyền Kỳ núp trên ghế salon, xem bộ phim truyền hình mà mỗi đêm cậu đều xem, tôi thì ngồi cạnh ngẩn người, máy điều hòa thổi vào người khiến tôi hơi buồn ngủ.

Lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi cảm thấy ghế salon hơi nhúc nhích. Tôi tỉnh lại thì thấy Huyền Kỳ mở nửa mắt, đi khỏi cửa.

Mộng du à? Đây là phản ứng đầu tiên của tôi, sau đó tôi lại nghĩ, cậu bình thường đâu có bị mộng du.

“Huyền Kỳ?” Tôi kéo cậu, kêu lên.

Cậu tránh thoát, cũng không quay đầu mà tiếp tục đi mấy bước, chuẩn bị mở cửa.

“Huyền Kỳ!” Tôi thấy không ổn, lại kéo cậu.

Cậu đẩy tôi ra, sức lực mạnh đến mức khiến tôi ngã ngồi trên ghế salon.

Cậu mở cửa, khiến gió và tuyết thổi vào trong phòng, khiến tôi hơi khó thở. Huyền Kỳ thì hoàn toàn không để ý, đi ngược gió, mang dép rồi ra ngoài.

“Huyền Kỳ! Huyền Kỳ!” Tôi bối rối, mặc áo khoác đuổi theo.

Bên ngoài là tuyết rơi như lông ngỗng, gió lớn vô cùng, thổi vào mắt như dao cắt. Tôi đi rất khó khăn, dường như đi một bước tương đương với lùi hai bước. Dấu chân trên mặt đất nhanh chóng bị tuyết lấp đầy, chỉ một lát sau, tuyết cũng đã lấp hết bàn chân tôi, khiến tôi đi đứng càng khó khăn.

Chân tôi cũng mang dép như Huyền Kỳ, mỗi lần bước đi, tuyết lại tràn vào giày, lạnh vô cùng. Chỉ đi có mấy phút đồng hồ, cả người tôi đã đông lạnh, vừa rồi tôi lại mặc áo khoác quá mỏng, gió từ mấy khe hở chui vào khiến tôi lạnh đến run rẩy, răng hai hàm trên dưới va vào nhau, mặt, lỗ tai, ngón tay, ngón chân đều như chết lặng.

Tôi ôm lấy hai tay, dùng áo khoác bọc kín mình, thấy Huyền Kỳ cứ thế bước cao bước thấp đi về phía trước, trên đầu và vai chất đầy tuyết trắng.

Tôi đang định gọi cậu một tiếng thì bỗng dưng có cơn gió mạnh thổi lên, tôi cúi người xuống, cố gắng duy trì thăng bằng, sợ mình bị thổi đi.

Tôi dùng mu bàn tay bịt miệng mũi, đột nhiên lại cảm thấy hơi đau, hóa ra trên mu bàn tay có một vết trầy, không sâu nhưng khá dài. Sau đó, bên cạnh chợt có tiếng động như có thứ gì đó rơi trên nền tuyết.

Quay đầu, tôi thấy đó là một miếng băng chừng ba bốn mươi centimét, cắm trên mặt tuyết.

Nếu như bị cái miếng băng kia đập trúng, không biết tôi sẽ như thế nào nữa, tôi nghĩ.

Lúc này, bên tai loáng thoáng nghe được mấy tiếng hát, vô cùng nhẹ, gần như bị gió lấp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.