Cửu Biện Liên

Quyển 6 - Chương 10: Nhớ lại quá khứ



Chỉ vì một tiếng động mà cũng có thể chết ngay tại chỗ, đúng là chưa từng nghe thấy.

“Lúc đó tôi cũng đã nghĩ giống như cô vậy.” Vu Dương nói “Tôi cảm thấy việc bị đưa đi thử thuốc có nguy hiểm cũng còn đỡ hơn bị đưa đến chỗ mấy trưởng lão kia. Hình phạt của tộc Cửu Vĩ hồ vốn rất nghiêm, nổi tiếng trong Yêu giới. Sau này tôi mới biết, thật ra bị đưa đến Bách Thảo cư cũng không đỡ hơn bao nhiêu, hai tên kia không quyết định được cũng là điều đương nhiên.”

Nói rồi, anh dừng một lúc, hơi suy nghĩ một lúc, mới tiếp tục kể.

Khi đó Lưu Hà cũng không gấp, lắc lư đi qua đi lại xung quanh ba người, lúc thì gõ gõ tảng đá, lúc thì đi đến chỗ bụi cỏ tìm kiếm gì đó, lúc lại ngẩng đầu, như đang suy nghĩ.

“Tiên…tiên tử….” Một lúc lâu sau, một trong hai thanh niên kia dập đầu lắp bắp gọi cô ta.

“Quyết định rồi à? Sao hả?” Lưu Hà lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh hai người, dáng vẻ vô cùng mong đợi.

Tên thanh niên kia do dự một lúc, mới nói: “Xin tiên tử vẫn cứ giao bọn tôi cho trưởng lão đi, chúng tôi cam nguyện chịu phạt.”

Lưu Hà có vẻ không vui, liếc bọn họ một cái, sau đó đứng lên, còn cố tình đá hai đá cho hả giận, sau đó mới quay đầu về phía rừng hô lên một tiếng, một lúc sau, có tiếng ngựa hí vang, một con ngựa đen kéo theo một chiếc xe chạy đến.

Trên xe không có nhiều đồ lắm, cô ta sắp xếp lại một lúc, tốn chút công sức quăng hai tên thanh niên kia lên xe, nhìn nhìn chỗ còn trống trên xe, xoay người đi về phía Vu Dương.

“Lên đi.” Cô ta ngồi xổm xuống, vỗ nhè nhẹ lên mặt Vu Dương “Anh là bằng chứng, nên giờ tôi vẫn chưa thể thả anh ra được, chịu đựng một chút, ngồi chật một chút thôi.”

Sau đó, cô ta lại tốn chút công sức nữa, xe mới có thể lên đường.

Lúc này, đã là hoàng hôn. Vu Dương trúng độc từ trưa, nhưng đến tận bây giờ, hiệu lực của thuốc vẫn không giảm đi chút nào, cả người vẫn tê dại, ban nãy anh còn có thể miễn cưỡng nói chuyện, giờ thì ngay cả lên tiếng cũng khó, anh bất đắc dĩ, đành tùy ý cho người ta sắp xếp.

Lưu Hà ngồi ở đầu xe, tay không ngừng vuốt quanh mấy sợi tua rua trên roi ngựa, cô ta khẽ ngâm nga một bài hát, sau đó lại quay đầu nhfin Vu Dương một cái, rồi cười cười, trong mắt không hề che dấu sự thưởng thức, khiến Vu Dương hơi ngượng ngùng.

Con ngựa kia biết đường, không cần điều khiển, chậm rãi chạy vào trong rừng sâu, một lúc sau, trước mắt mọi người đã xuất hiện lối vào của kết giới.

Lưu Hà lại quay đầu lại, cười híp mắt với Vu Dương: “Hoan nghênh đến nước Thanh Khâu.”

Vừa vào kết giới, mùi thơm thanh mát của hoa cỏ đã tràn ngập trong không gian, trước mắt là một thế giới hoàn toàn khác.

Hoàng hôn không ngừng buông xuống sau những dãy núi, xe ngựa đi vào một con đường lớn, những bụi cỏ ven đường mọc đầy những đóa cúc vàng tươi, xung quanh còn có không ít những tảng đá xanh xanh, thỉnh thoảng còn có một hai con chim tựa như chim ngói bay vụt qua đỉnh đầu họ. Sau khi đi được thêm một khoảng, rẽ vào một khúc quanh, trước mắt anh xuất hiện một con sông lớn, nước sông tĩnh lặng chảy xuôi dòng.

“Ngọn núi kia gọi là núi Thanh Khâu, sông này là sông Anh Thủy, hiện giờ chúng ta đang ở phía Đông Bắc của Thanh Khâu.” Lưu Hà cứ như hướng dẫn viên du lịch, từ từ giới thiệu: “Hoàng tộc ở thành Kim Thạch nằm nằm tại phía Nam của nơi này, gần với vùng sông nước. Thế nào, nơi này đẹp không?”

Vừa nói, cô ta vừa ngoái đầu lại cười một tiếng.

Xe ngựa hơi chạy nhanh hơn, lần này, họ đi liên tục bốn giờ, trong màn đêm mới dần hiện lên một cánh cổng khổng lồ.

Đến gần mới phát hiện, cánh cổng kia và tường thành xung quanh đều được dựng từ những tảng đá lớn, không có màu, cũng không trang trí bất cứ thứ gì, trông rất hùng hồn, khí thế vô cùng.

Lưu Hà điều khiển xe ngựa chạy đến trước cửa thành, cất cao giọng nói: “Mở cửa nhanh, tôi đưa mấy người đi tuần tra về đây.”

Chỉ một lát sau, cửa thành liền được mở ra một khe nhỏ, người đi ra là một thanh niên cũng cầm một cây đao Cửu Hoàn lớn, nhìn thấy Lưu Hà liền cúi thấp người, gọi một tiếng: “Lưu Hà tiên tử.”

Lưu Hà chỉ chỉ về phía sau, nói: “Nhìn xem, có phải người của mấy người không?”

Người thanh niên kia sau khi nhìn ra sau thì hơi kinh ngạc, luôn miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Lưu Hà xuống xe, chỉnh lại quần áo, sắc mặt lạnh lùng, nét mặt tỏ vẻ uy nghiêm: “Tôi muốn gặp trưởng lão Kim, gặp ông ấy rồi tự nhiên sẽ kể lại hết mọi chuyện.”

Sau đó, cô ta liền đi dọc theo lối đi, đi vào trong thành.

Thanh niên kia không dám chậm trễ, vội nhận lấy dây cương, dắt xe ngựa, đi theo sau.

Đi khoảng mười phút, họ có chạm mặt một binh sĩ mặc áo giáp, người thanh niên kia chỉ nói đơn giản mấy câu, vẻ mặt của binh sĩ kia cũng trở nên nghiêm trọng hẳn, vội vàng chạy đi.

Lưu Hà không hề bị ảnh hưởng, vững vàng đi về phía trước, đi được một lúc thì binh sĩ kia chạy trở lại, phía sau còn có thêm một cỗ kiệu được nhấc đến.

“Mời tiên tử lên kiệu.” Binh lính kia vén màn lên, nói

Cô ta ngồi vào, cỗ kiệu lập tức được nâng lên, sau đó, một hàng kiệu, xe đều chậm rãi đi đến trước một cánh cổng lớn trước cung điện.

Ở vùng đất trống trước cổng, một ông lão tóc vàng vô cùng khôi ngô đứng đó, hai hàng mày kiếm mọc thẳng về phía tóc mai, có vẻ uy phong lẫm liệt. Mọi người đều chạy đến xếp thành hàng trước mặt ông ấy, đứng nghiêm trang.

Lưu Hà bước ra khỏi cỗ kiệu, khẽ cúi người chào: “Mới mấy ngày không gặp mà trông ngài lại càng tràn đầy sinh lực rồi.”

Trưởng lão Kim cười ha ha, tiến lên hai bước nói: “Nhóc con này, vừa thấy mặt đã nịnh nọt rồi, đúng là không có chuyện gì tốt. Nghe nói con đưa hai tên tuần tra tộc ta phái ra về à?”

Lưu Hà cũng không nói nhiều, đơn giản nói tóm tắt mọi chuyện, cũng bỏ qua chuyện hai người kia định vô lễ với mình, dù là thế, trưởng lão lại càng nghe càng giận, đôi mày kiếm như dựng thẳng lên, cuối cùng, mọi người đứng gần ông đều mơ hồ cảm giác được một luồng khí nóng.

“Các người…các người….” Ông chỉ hai tên thanh niên trên xe ngựa, giận run cả người: “Vô sỉ! Tồi bại!”

Nói rồi tát mỗi người một bạt tai.

Trên mặt hai người kia lập tức xuất hiện dấu tay, sưng vù lên, máu chảy xuống từ khóe miệng, hai người họ nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, thở cũng không dám thở mạnh.

Trưởng lão Kim trợn to mắt nhìn bọn họ, nói: “Người của Xà tộc cũng không phải hạng lương thiện gì, đồ bọn họ cho, tất nhiên cũng không phải dạng tốt lành, các người nếu dám tiết lộ chuyện cơ mật gì đó của Thanh Khâu…”

“Không có, không có, bọn con không dám đâu trưởng lão!” Thanh niên cầm đao sợ đến mức luôn mồm kêu to “Họ chỉ là tặng bọn con chút bột phấn, không hề hỏi bọn con chuyện gì, cũng không hề muốn cái gì cả.”

Trưởng lão Kim nghe vậy mới hơi yên tâm, thở dài nói: “Nếu hôm nay Lưu Hà không giải hai người trở về, e là không lâu sau, tội phản quốc lớn như thế hai người cũng khó tránh khỏi, đến lúc đó, không chỉ khó tránh tội chết, còn có thể liên lụy đến người nhà. Ta đã nói bao nhiêu lần, Xà tộc mặc dù ở ngay sát chúng ta nhưng lại vô cùng âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, không thể tin, càng không thể quen biết bừa bãi, sao hai người nhất định không nghe?”

Hai người kia chỉ biết phát run, không dám nói tiếng nào.

Lúc này mắt Lưu Hà hơi chuyển, bỗng nhiên nhớ lại trên xe còn có một người, liền vội lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc óng ánh, nhét vào miệng Vu Dương.

Vừa nuốt vào, Vu Dương liền cảm thấy miệng tràn đầy vị ngọt, hương thơm thấm vào tận ruột gan như rót đầy tay chân máu thịt, dần dần, các ngón tay cũng dần có cảm giác trở lại.

Vu Dương cố sức ngồi dậy, hoạt động chân tay, định hành lễ với trưởng lão Kim.

Trưởng lão Kim phất tay: “Miễn đi. Hai tên thủ hạ của ta đã mạo phạm rồi, xin thứ tội.”

Vu Dương vội nói: “Không dám không dám, là tôi không tốt, thấy quý hoàng tử, trong lòng cảm thấy kì lạ nên mới bám theo, không cẩn thận bước vào lãnh địa, khiến họ hiểu lầm, thất lễ thất lễ.”

Sắc mặt trưởng lão Kim hơi hòa hoãn, nhưng khi liếc về phía hai thanh niên kia, chân mày lại nhíu lại.

“Trưởng lão Kim, con bắt bọn họ trở về, xem như lập công đúng không?” Lúc này, Lưu Hà bên cạnh tỏ vẻ đùa cợt nói.

Trưởng lão Kim sửng sốt, sau đó nói: “Nhóc con quỷ quyệt, con muốn gì, nói đi.”

“Con muốn hai người kia.” Lưu Hà chỉ chỉ, hai thanh niên kia sợ đến mức liên tục lắc đầu.

“Chuyện này….” Trưởng lão Kim tỏ vẻ khó xử.

“Aizzz, chuyện này chuyện kia cái gì, được hay là không, người nói đi.” Lưu Hà dậm dậm chân “Dù thế nào đi nữa hai người họ ở lại đi cũng xem như vô dụng, còn làm phiền đến người, không bằng tặng con đi, một mặt coi như thưởng cho con, mặt khác coi như có chỗ dùng cho hai kẻ bỏ đi này.”

Thấy trưởng lão Kim chưa đồng ý, cô ta lại đi đến, bắt lấy tay ông, làm nũng nói: “Có được không có được không? Cho con đi mà, nhé?”

Trưởng lão Kim hơi dao động, đành phải nói: “Được được được, con đừng vội, chuyện này chờ ta bẩm báo với Hồ Vương đã, nếu ngài ấy không phản đối, hai người kia mặc cho con xử trí, được không?”

“Được ạ!” Lưu Hà vui vẻ gật đầu “Nhanh đi nhanh đi bẩm báo đi, con ở đây chờ người.”

Trưởng lão Kim bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi vào cung điện.

Vu Dương nhúc nhích một lúc, lại vận khí, thấy không có gì đáng ngại liền muốn rời đi.

“Cám ơn cô, vật này cô cầm đi, có gì cứ gọi tôi.” anh lấy ra vật dùng để liên lạc với người trong tộc, đưa cho Lưu Hà.

Lưu Hà không nhận, chỉ nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi chính là ân nhân của anh đó, anh muốn đi sớm vậy à?”

Vu Dương không ngờ cô ta sẽ nói thế, lúc đó không biết nói thế nào.

“Nếu anh muốn báo ân thì đừng lề mề cái gì mà sau này gì cả, lập tức có thể làm được.” Lưu Hà nói.

Vu Dương nghĩ, như thế cũng không tồi. Dù sao, từng giờ từng phút đều nhớ đến chuyện mình còn thiếu nợ người ta, cảm giác này thật không tốt, đành nhìn cô ta, hỏi yêu cầu là gì, chỉ cần không quá đáng, mà anh lại có thể trả món nợ này, cũng tốt.

“Cô nói đi.” Nghĩ đến đây, anh chắp tay nói.

“Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là ra ngoài du lịch?” Lưu Hà đi quanh anh một vòng, không đợi anh trả lời liền nói: “Đi du lịch, đơn giản chỉ muốn tăng tu vi, ở chỗ này của bọn tôi, cao thủ nhiều như mây, hay là anh ở lại Thần Nông một khoảng thời gian, vừa có thể đạt được mục đích của anh, vừa có thể theo tôi xem như là báo ân, anh nghĩ thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.