Cửu Biện Liên

Quyển 6 - Chương 12: Ai phản bội ai



Tôi cảm thấy, Lưu Hà đến đây khi nào, Vu Dương nhất định sẽ biết, khi anh bước vào sân, không chừng hai người đã bắt đầu đấu nhau rồi. Chỉ là, không biết vì sao Lưu Hà lại không chịu hiện thân, nên Vu Dương mới nghĩ ra cách này, buộc cô ta bước ra.

Nghĩ đến đây, lòng tôi tràn đầy đủ loại cảm xúc, vừa tức anh không nói trước đã lợi dụng tôi, vừa cảm thấy vô cùng mất mát, trái tim như bị bóp chặt, vừa đau vừa khó chịu, hít sâu mấy lần cũng không thể giảm bớt.

Vu Dương phát hiện tâm trạng tôi không tốt, khẽ nói vào tai tôi: “Xin lỗi, một lát nữa tôi sẽ giải thích, giờ cô khoan hãy cử động.”

Lúc này Lưu Hà đã cầm chặt kiếm Vân Hải, vẻ mặt giận dữ: “Nói chuyện thì cứ nói chuyện đi, còn bày ra kết giới gì chứ, chẳng lẽ hai người nghĩ tôi thèm nghe mấy lời ô uế của mấy người chắc?”

Nói rồi, cô ta đâm thẳng kiếm về phía tôi.

Vu Dương cũng không giận, bước ra một bước, giơ tay nắm được mũi kiếm: “Cô vẫn không thay đổi, kiếm pháp cũng vậy.”

Lưu Hà thấy mình vừa mới ra tay đã bị giữ lại, sắc mặt hơi thay đổi, cắn răng không nói.

Vu Dương cũng không nói gì, sắc mặt cô ta càng khó xem hơn, sau đó thả lỏng tay.

Hai người đừng đối diện một lúc, không khí đã đạt đến trình độ giương cung bạt kiếm, vô cùng áp lực.

“Tôi hỏi anh vài chuyện, anh thành thật trả lời cho tôi biết.” Lưu Hà chỉ thẳng mũi kiếm, chậm rãi nói.

Vu Dương gật gật đầu.

“Trên người cô ta có dấu ấn Ô Thiên, có phải do chính tay anh tạo ra không?” Lưu Hà nhấc cằm hướng về phía tôi.

Vu Dương lại gật đầu.

Lưu Hà trợn mắt nhìn tôi mấy giây, sau đó hỏi: “Có phải Di Thiên châu trên người cô ta không?”

Vu Dương lại gật đầu.

“Tôi nghe nói, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ bảo vệ cô ta chu toàn, có phải vì Di Thiên châu không?” Lưu Hà hỏi một câu tương tự như khi hỏi tôi.

Lần này Vu Dương không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi ngược lại: “Làm sao cô biết Di Thiên châu ở trên người cô ấy?”

“Lang vương nói cho tôi biết.” Lưu Hà không hề che dấu, trực tiếp nói: “Ông ta còn cho tôi biết, thánh vật của tộc Cửu Vĩ hồ tôi đang ở trong tay cô ta.”

“Hắn ta đang ở đâu?” Nghe thấy hai chữ “Lang vương”, Vu Dương lập tức trở nên gấp gáp.

“Không biết.” Lưu Hà trả lời vô cùng dứt khoát.

Vu Dương dừng một chút lại hỏi: “Cô có từng nhìn thấy đá Nguyệt Sắc ở chỗ hắn ta không?”

Lưu Hà bật cười: “Đá Nguyệt Sắc? Nếu tôi không nhớ lầm, vật kia hẳn phải ở trong tộc của anh mới đúng,sao lại xuất hiện ở chỗ Lang vương?”

“Rốt cuộc là có hay không?” Vu Dương nhất định phải nhận được câu trả lời chính xác.

“Không có.” Lưu Hà từ từ thu lại nụ cười: “Anh vẫn chưa trả lời tôi, có phải vì Di Thiên châu nên mới che chở cô ta không?”

Vu Dương không đáp, lại hỏi ngược lại: “Cửu Vĩ hồ và Lang tộc luôn luôn bất hòa, ngàn năm qua không ngừng đánh nhau, sao cô lại phản bội Hồ tộc, đi theo kẻ địch?”

Lưu Hà nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại trở nên tức giận: “Phản bội Hồ tộc? Đi theo kẻ địch? Buồn cười!”

Vu Dương không hiểu, cũng không lên tiếng, đợi cô ta nói tiếp.

“Anh có biết là không phải tôi phản bội tộc Cửu Vĩ hồ, mà chính tộc Cửu Vĩ hồ phản bội tôi không?” Lưu Hà nghiến răng nghiến lợi, nói đến một nửa chợt vung kiếm, ngay lập tức, trước mắt tôi lại bị một mảng sương mờ như mây che phủ.

Vu Dương chắn trước thân thể tôi: “Có ý gì?”

“Bớt nói nhảm đi!” Lưu Hà quát một tiếng, đâm liên tục mấy kiếm.

Vu Dương không cần roi cũng không dùng Ám Hỏa, dùng tay không hóa giải mấy chiêu kiếm kia.

“Tránh ra!” Lưu Hà thấy thế, lại vung kiếm, chỉ thẳng vào ngay mũi Vu Dương: “Không phải anh muốn Di Thiên châu à? Giết cô ta, anh cứ việc lấy nó, còn tôi chỉ cần lấy đóa hoa sen kia thôi.”

“Trừ phi cô giết tôi trước, nếu không đừng mơ đến chuyện đụng đến một sợi tóc của cô ấy.” Vu Dương lạnh nhạt nói, nhưng lại khiến cô ta không thể cãi lại.

Vẻ mặt Lưu Hà càng tức giận, quanh thân dần hóa ra ánh sáng đỏ, chín cái đuôi lần lượt xuất hiện.

“Vào nhà đi.” Vu Dương vẫn nhìn chằm chằm cô ta, chỉ hơi nghiêng đầu nói với tôi.

Vừa xoay người, còn chưa kịp nhấc chân, trước mặt đã dâng lên một bức tường âm ấm, nói là lửa thì lại không nóng đến mức đó, lại hơi có màu xanh như ma trơi.

“Anh cho rằng tôi sẽ để cô ta đi à?” Lưu Hà một tay cầm kiếm, vẫn chỉ thẳng vào mặt Vu Dương, tay kia lại hiện lên một đám lửa màu xanh.

Bức tường kia nhanh chóng tràn ra, một lát sau đã vây chúng tôi vào giữa, trên mặt chúng tôi cũng phản chiếu màu xanh của ánh lửa.

“Chúc mừng cô, cuối cùng cũng luyện thành Hồ Hỏa*.” Vu Dương nói.

(*Hồ Hỏa: tạm dịch là lửa của hồ ly)

Lưu Hà khẽ gật đầu: “Đúng vậy, rốt cuộc cũng luyện thành. Bây giờ, tôi rất muốn biết, Hồ Hỏa của tôi và Ám Hỏa của anh, ai mạnh hơn.”

Nói rồi, kiếm Vân Hải bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một đám lửa nhỏ, sau đó, cô ta khép hai tay lại với nhau, sau đó chưởng thẳng hai tay ra cùng lúc, kiếm Vân Hải lúc này lại xuất hiện, chỉ là lần này thân kiếm đã được ngọn lửa hừng hực kia bao phủ.

“Hôm nay, không phải anh chết thì là tôi chết.” Đôi mắt Lưu Hà hơi đỏ lên, yếu ớt nói.

Vu Dương hóa ra kết giới bao bọc xung quanh người tôi, sau đó xoay người lại, ngay khi kiếm Vân Hải chuẩn bị chém xuống đầu, anh đã vội nhảy sang bên cạnh, khi kiếm phong quét qua, dù được kết giới bảo vệ, nhưng vẫn khiến mặt tôi hơi đau.

Đuôi cô ta hiện ra, đôi mắt cũng dần thay đổi.

Lưu Hà cứ như đã biến thành người khác, thân thể nhanh như ma quỷ, kiếm Vân Hải trong tay như một con rắn xanh, lúc trái lúc phải, lúc cao lúc thấp, không ngừng chém về phía Vu Dương.

Vu Dương không hề chậm chạp, lấy cái roi bên hông ra, cũng liên tiếp chống đỡ, nhưng lại không đánh trả. Hai người đánh qua đánh lại, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, tôi chỉ còn nhìn thấy hai bóng dáng màu đen quấn vào nhau, không rõ ai là ai.

“Ra tay đi!” Không lâu sau, tôi chợt nghe một tiếng quát, Lưu Hà đột nhiên xuất hiện giữa không trung, vứt ra mấy quả cầu lửa liên tiếp.

Quả cầu lửa kia di chuyển cực nhanh, nhưng cũng không rơi xuống đất mà lơ lửng vây quanh Vu Dương, giống như một vòng xiềng xích màu xanh.

Vu Dương thả lởng tay, roi dài rơi trên đất, ở chỗ tay cầm của roi, hình như có gì đó, tôi nhìn kĩ lại, hóa ra là máu.

Bị thương rồi? Tôi hơi khẩn trương, vội vàng nhìn về phía tay anh, quả nhiên ở chỗ cánh tay, quần áo cõ chỗ bị rách. Ánh sáng của Hồ Hỏa cũng không phải rất mạnh, lại xuyên qua áo đen rộng của anh, tôi không thể nhìn rõ anh bị thương ra sao, nhưng nhìn tốc độ máu rơi xuống, dường như không phải quá nặng.

Sau khi bị mấy quả cầu lửa vây quanh, Vu Dương vẫn cúi đầu đứng đó, vẫn không nhúc nhích, điều này khiến tôi bắt đầu lo lắng, lẽ nào còn bị nội thương nữa à?

Lưu Hà dường như cũng nghĩ như thế, từ từ đáp xuống đất, nhưng vẫn không dám thả lỏng, vẻ mặt đề phòng.

“Lưu Hà.” Vu Dương đột nhiên mở miệng “Cô thay đổi rồi.”

Lưu Hà cười ha ha: “Thay đổi à? Không phải anh vừa nói, tôi không hề thay đổi, kiếm pháp cũng vậy à?”

“Ở trên thân kiếm là độc cô mới chế ra à?” Vu Dương hay quay đầu, ngửi ngửi chỗ vết thương của mình: “Trước đây, mặc dù cô thích chế thuốc, nhưng cũng không bao giờ dùng vũ khí có ngâm qua thuốc độc hoặc thuốc mê khi chiến đấu, giờ đây lại…”

“Bây giờ, tôi cảm thấy dùng nó là vô cùng thỏa đáng.” Lưu Hà xen ngang lời anh.

Vu Dương không nói gì chỉ bật cười, dùng cánh tay dính đầy máu, bắt lấy một quả cầu lửa, tôi chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, ngay lập tức, trong không khí liền tràn ngập mùi cháy khét.

Lưu Hà sợ hãi, miệng há to nhưng lại không nói nên lời.

“Tôi nhớ, Hồ Hỏa, chỉ cần dùng máu tươi là có thể dập tắt, đúng không nhỉ?” Vu Dương vừa nói, vừa bắt lấy một quả cầu lửa khác.

Lưu Hà lui về sau một bước, giọng nói run rẩy: “Anh…Anh lại…”

“Đúng vậy, tay chân của tôi vẫn có thể động đậy.” Ngay lập tức, Vu Dương đã chuẩn bị tiêu diệt thêm một quả cầu lửa thứ ba “Cũng như cô đã thấy, tôi của bây giờ, cũng không còn là tôi của năm đó nữa.”

Lời vừa dứt, không để tôi kịp nhận ra chuyện gì, sợi roi của anh đã quấn chặt lên cổ Lưu Hà.

“Lang vương ở đâu?” Giữa hai người là đoạn roi được kéo căng thành một đường thẳng tắp.

“Quả thật…không…biết…” Lưu Hà miễn cưỡng có thể đứng được, hai tay nắm chặt lấy sợi roi, giọng nói khàn khàn, mặt cũng bị nghẹn đỏ bừng.

Vu Dương cau mày, siết chặt roi, Lưu Hà không thể chống đỡ ngã nhào trên đất, tùy ý để Vu Dương kéo về phía anh.

“Đừng để tôi hỏi lần thứ ba.” Dường như Vu Dương đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Lưu Hà khẽ nhếch môi, đưa tay kéo vạt áo.

Cứ tưởng rằng, người đẹp như thế, vóc người chuẩn như thế, bên dưới quần áo nhất định cũng rất hoàn mỹ, không ngờ, khi cô ta kéo vạt áo ra, hiện ra trước mắt tôi, chính là một thân thể có trăm ngàn vết thương, có mấy vết thương còn chưa kịp lành lại, lộ ra cả thịt đỏ như máu.”

Vu Dương không khỏi hít sâu, không tự chủ buông lỏng roi, kinh ngạc nhìn cô ta.

“Sừng thú quả thật đã cứu tôi.” Lưu Hà thở hổn hển nói: “Nhưng lại không thể giải được nguyền rủa của thuật cấm kia. Sau khi anh cứu tôi, thân thể vẫn không ngừng xuất hiện mấy vết thương này, dùng thuốc gì cũng không khỏi, lưu lại những vết sẹo vĩnh viễn, vậy cũng đành thôi, đằng này, những vết thương này đôi lúc sẽ vô cùng đau nhất, có lúc lại vô cùng ngứa ngáy.”

Có lẽ, đây là hình phạt đối với người tu luyện thuật cấm kia.

Lưu Hà ho khan, thở dài: “Anh đi trả lại sừng thú, bảo rằng ba ngày có thể trở lại, tôi ở Thần Nông, đợi đúng bảy ngày. Ngày thứ tám, tôi đi Băng Nguyên tìm anh, đến đó, bọn người Tuyết yêu nói cho tôi biết, anh đã về nhà. Tôi nghĩ, trưởng lão Bạch có thể biết nhà anh ở đâu, tôi liền chạy đi hỏi người. Nhưng đợi đến lúc tôi chạy đến chỗ nhà anh, anh lại không có ở đây, hơn nữa, người trong tộc cũng chẳng biết anh đã đi đâu.”

Vu Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đến Băng Nguyên.”

Lưu Hà cười cười: “Đúng vậy,anh ở Băng Nguyên. Tôi tìm anh suốt một tháng, cuối cùng mới có thể gặp lại anh ở biên giới Băng Nguyên, có thể ở cạnh anh.”

Nghe đến đó, đột nhiên tôi cảm thấy, duyên phận quả thật vô cùng kì diệu.

Yên lặng một lúc lâu, khi Lưu Hà lại lên tiếng, giọng nói đã trả nên kích động: “Khi vừa về đến Thanh Khâu, cậu liền mang người đến bắt tôi, lí do rằng, dù cho tôi có là người của hoàng tộc, nhưng biết rõ là tội mà vẫn cố phạm, lén lút luyện thuật cấm, phải chịu phạt. Mẹ tôi đau khổ cầu xin, nói trên người tôi còn chịu nguyền rủa, suốt đời không thể thoát thân, lúc này cậu mới tha cho tôi. Hồ vương ba tộc và các trưởng lão sau khi thương lượng, cuối cùng quyết định trục xuất tôi khỏi Thanh Khâu, từ đây về sau, không được trở về. Anh nói xem, là tôi phản bội tộc Cửu Vĩ hồ, hay tộc Cửu Vĩ hồ phản bội tôi?”

20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.