Đối mặt với vị cảnh sát là Diêu đội, những điều mà hôm qua tôi băn
khoăn cũng tạm thời biến mất, tôi kể đại khái chuyện tối qua cho ông
nghe.
Diêu đội vừa nhanh chóng ghi chép vừa không ngừng gật đầu: “Như vậy, hai người đã đánh đuổi kẻ kia?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu “Thấy hắn ta bỏ chạy, tôi cũng không đuổi theo nữa.”
“Tại sao lại không lập tức báo cảnh sát?” Ông lại hỏi.
“Hai người chúng tôi cũng không phải kiện tướng thể thao, cũng không
có công phu, vậy mà lại có thể chống lại một tên hành hung có dao trong
tay, lại không hề bị thương, ngoài ông ra, tôi e là bất cứ cảnh sát nào
ít nhiều cũng sẽ nghi ngờ.” Tôi nói.
Ông liếc tôi một cái, cười: “Cô nghĩ thử xem, còn gì nữa không?”
Rốt cuộc tôi có nên nói chuyện của Tần Long ra không, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã luôn do dự.
“Không có gì.” Cuối cùng, tôi cũng quyết định không nói.
Diêu đội cất sổ và bút đi: “Nếu có chuyện gì, cứ gọi điện cho tôi.”
Nói rồi, ông đưa chúng tôi ra khỏi phòng khách, sau đó lái xe vội vàng bỏ đi.
Tôi nhìn giờ, sắp tới giờ học tiếp theo rồi, tôi lại không có tâm trí đi học, liền gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, xin phép được nghỉ một
hôm.
Trên đường về nhà, Huyền Kỳ lại yên lặng lạ thường. Mãi cho đến khi
về đến cửa nhà, cậu mới mở miệng nói: “Thanh Loan, chị cảm thấy Tần Long kia là người thế nào?”
“Không biết.” Tôi theo bản năng nhìn về phía nhà bên cạnh, lại thấy Tần Long đang đứng trước cửa sổ, cười hì hì vẫy tay với tôi.
Kì quái, hôm nay không phải là ngày nghỉ, chẳng lẽ cậu ta không đi học à?
Tôi không để ý đến cậu ta nữa, vừa đẩy cửa ra, đã thấy Thẩm Thiên Huy đang cầm con chuột đồ chơi mới, đùa với Diệu Diệu.
“Sao rồi?” Anh ta thấy chúng tôi liền ném con chuột đồ chơi về một phía, Diệu Diệu liền lập tức chạy theo.
“Anh đúng là thích đùa cô ấy, gì mà gậy chọc mèo, cả con chuột đồ chơi cũng là anh mua.” Huyền Kỳ nói.
Thẩm Thiên Huy cười cười: “Hồi trước nhà tôi cũng nuôi mèo.”
Chúng tôi đang nói chuyện, bầu trời bỗng trở nên tối sầm, một cơn gió mạnh thổi qua, kéo theo vài hạt mưa.
“Trời sắp mưa rồi, vào thôi.” Thẩm Thiên Huy nói rồi đi vào nahf
trước, vừa đi vừa gọi Diệu Diệu:”Diệu Diệu, vào nhà chơi đi, trời sắp
mưa rồi.”
Diệu Diệu nghe vậy liền ngậm con chuột chạy vào nhà, đầu hơi hất lên, con chuột liền bay đến một chỗ xa xa, cô ấy liền hưng phấn chạy qua,
đuổi theo con chuột chạy loạn xạ khắp nhà.
Vu Dương ngồi trên ghế sô pha cau mày, đề phòng Diệu Diệu chạy trúng chân mình.
“Ăn cơm trước đi.” Thẩm Thiên Huy lấy mấy đĩa thức ăn trên bàn bỏ vào lò vi sóng cho nóng, rồi bới hai chén cơm đem ra.
Ngửi được mùi thúc ăn thôm lừng, bụng tôi liền réo vang, lúc này tôi
mới nhớ ra, từ lúc tôi tỉnh giấc cho đến giờ, ngoài chút nước trà tôi
uống chỗ Diêu đội, tôi chưa hề ăn gì cả.
“Để anh đoán trúng rồi.” Huyền Kỳ vừa ăn một đũa cơm vừa nói với Thẩm Thiên Huy “Về chuyện cái tên tội phạm giết người kia.”
“Chuyện gì?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Anh còn nhớ cái chuyện mà Tần Long đã kể cho chúng ta nghe không, chuyện mà ba người kia chết thế nào ấy?” Huyền Kỳ hỏi.
Thẩm Thiên Huy gật đầu.
“Chuyện Diêu đội kể cho chúng tôi nghe gần như y hệt chuyện đó.”
Huyền Kỳ nuốt thức ăn trong miệng, không tự chủ nói nhỏ lại: “Ba người
kia quả thật bị móc thận rồi mất máu mà chết. Người trong ảnh kia, cũng
chính là tên bác sĩ ngoại khoa thực tập sống sát bên, có người còn thấy
hắn ta, vào đêm xảy ra vụ án, cầm lá trà gõ cửa nhà này nữa.”
Trong phòng, không ai lên tiếng.
“Thận đâu?” Một lúc sau, Vu Dương hỏi.
“Không tìm được.” Tôi nói.
Vu Dương vừa định nói gì, lại bị một tiếng gõ cửa xen ngang.
Thẩm Thiên Huy chạy đi mở cửa, lúc trở lại, đã có thêm một Tần Long, dưới nách cậu ta còn kẹp vài cuốn sách.
“Trời mua không nhỏ chút nào.” Cậu ta bình thản ngồi xuống ghế sô pha, để sách lên bàn trà.
Mấy quyển sách kia lại là sách tiếng Anh và sách bài tập.
“Mới ăn cơm à?” Cậu ta cười cười “Hôm nay tôi hơi sốt nên không đi
học, ở nhà chán quá nên lấy sách ra đọc, có mấy chỗ không hiểu nên qua
đây hỏi chị.”
Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à?
“Tối qua cậu ở nhà à?” Vu Dương bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một cái.
“Ai? Tôi ấy à?” Tần Long nhìn xung quanh, thấy mọi người đang nhìn
mình, liền tự chỉ vào mũi mình nói “Dĩ nhiên rồi, trời lạnh như thế, lại còn mưa, tôi không ở nhà đợi, đi ra ngoài làm gì?”
Vu Dương nghe vậy, khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi cơm nước xong, Tần Long lại còn thật sự đến hỏi tôi vài vấn
đề, tôi đều giải đáp tất cả, cậu ta cũng ra vẻ như đã hiểu ra.
Lúc này, Diệu Diệu đã chơi chán con chuột đồ chơi, đang ngồi trên bệ
cửa sổ, ngẩn người nhìn mấy hạt mưa ngoài cửa sổ, Huyền Kỳ đi rửa chén,
tôi thì lại xem sách một lúc, hơi buồn ngủ, Thẩm Thiên Huy thì vừa uống
trà, vừa mở laptop của mình ra, mà Vu Dương thì vẫn ngồi trên ghế sô pha ngay bên cạnh tôi xem báo.
Buổi trưa mùa đông, bên ngoài trời mưa, trong phòng lại ấm áp kho
ráo, mọi người lẳng lặng làm chuyện của mình, không khí có vẻ vô cùng
hòa hợp. Tần Long đang vùi đầu làm bài tập đột nhiên như nghĩ đến điều
gì đó, tog mog hỏi tôi: “Anh Thẩm và bạn trai cô đều không cần đi làm
à?”
Thẩm Thiên Huy đang gõ chữ trên laptop, nghe cậu ta nói thế, liền
ngẩng đầu, nhếch môi cười nói: “Vừa mới từ chức, giờ đang viết lại lý
lịch để xin việc chỗ khác.”
Vu Dương lại không hăng hái trả lời như anh ta, theo thường lệ, không thèm trả lời.
Tần Long đã không còn đủ nhẫn nại để làm bài tập, ném bút qua một
bên, duỗi lưng nói: “Aizzz, ngồi ở trong nhà thật chán, Thanh Loan, ra
ngoài chơi không?”
“Không phải cậu bị bệnh à?” Vu Dương đáp “Chưa kể, trời lạnh như thế này, lại còn mưa nữa, không ở nhà còn đi ra ngoài làm gì?”
“Vậy—-” Tần Long suy nghĩ một lúc “Hay qua nhà tôi chơi?”
“Không đi.” Vu Dương vẫn đọc báo chăm chú, không thèm đếm xỉa.
Tần Long liếc anh: “Thì sao, tôi đang hỏi Thanh Loan mà.”
“Trời mưa, không muốn đi ra ngoài.” Tôi cự tuyệt thật ngắn gọn.
“Nhà tôi ở kế bên thôi mà, đi mấy bước là đến rồi.” Tần Long kiên nhẫn.
“Không đi.” Tôi hơi phiền, giơ sách lên che mặt.
Tần Long cười hắc hắc: “Cô thật nghe lời, bạn trai bảo không đi là sẽ không đi luôn.”
Sau đó, cậu ta lại chuyển hướng sang Vu Dương: “Đừng hẹp hòi như vậy, tôi chỉ mượn Thanh Loan nhà anh một chút thôi mà.”
“Không cho mượn.” Vu Dương vẫn xem báo chăm chú, mặt không hề thay đổi, giọng nói quả quyết, không cho thương lượng.
( Aw~~ :3 không cho mượn luônnnn~ )
Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ ngồi gần đó, cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Tần Long thấy thế, dù không nói gì nữa nhưng cũng chẳng còn tâm trạng để làm bài tập nữa, giả vờ giả vịt làm thêm mấy câu rồi thu dọn sách vở về nhà.
“Anh thật hẹp hòi, cũng chỉ là lời nói đùa của một nhóc học sinh cấp ba thôi mà.” Thẩm Thiên Huy cười hì hì nói.
Vu Dương không thèm để ý đến anh ta, để tờ báo xuống nói với tôi: “Cố gắng đừng ở riêng với mình tên đó.”
“Tại sao?” Tôi hỏi.
“Không phải cô vừa bảo không tìm được mấy quả thận kia à?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tôi gật gật đầu: “Còn kì lạ hơn là, cảnh sát không thể tra ra vụ án
này, còn đi tìm thầy bói một quẻ, kết quả quẻ bói bảo, thận đã bị “người ta” ăn mất rồi.”
Vu dương lập tức nhíu mày: “Bị người ta ăn mất?”
Tôi “ừm” một tiếng, còn nói: “Nhưng tôi chưa nói với Diêu đội chuyện của Tần Long, anh cảm thấy cậu ta có vấn đề không?”
Vu Dương lần này suy nghĩ rất lâu mới nói: “Không rõ ràng lắm, tôi
vẫn chưa thể xác định. Trên người tên đó không có chút yêu khí nào,
thoạt nhìn chỉ là người bình thường, nhưng xem lại mấy chuyện gần đây
thì rất khả nghi, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
“Nếu là cậu ta thì sẽ là yêu quái gì nhỉ?” Huyền Kỳ hỏi.
Vu Dương vẫn cau mày, không nói gì.
Đêm hôm đó, cửa sổ phòng tôi vẫn chưa sửa xong, tôi đành tiếp tục ngủ ngoài sô pha. Vu Dương vẫn cả đêm không thấy bóng dáng, may là không có chuyện gì xảy ra, mấy ngày tiếp theo cũng vô cùng bình thường.
Trên diễn đàn của trường, vụ hung sát kia trở thành đề tài náo nhiệt
nhất, mọi người gọi đó là “Thảm án diệt môn ở thành phố A”, được dựng
thành đủ loại phiên bản, thậm chí còn có kẻ tỏ vẻ thần bí bảo rằng mình
biết được tin nội bộ, khiến bài viết kia bị spam không ngừng, người viết bài cũng mất tăm mất tích, không thấy xuất hiện nữa.
Tần Long vẫn cứ đúng hẹn lại sang, học hành vẫn không tập trung, thỉnh thoảng còn rủ tôi đi chơi.
Mà mỗi khi đến thời điểm này, Vu Dương luôn sẽ ngồi cạnh tôi đọc báo, một tấc cũng không rời, sau mấy lần quan sát, tôi phát hiện, anh lúc
nào cũng cầm tờ báo đó và đọc đúng một trang đó, không hề thay đổi.
(canh vợ lộ liễu quá =))) )
Tối hôm đó, sau khi phụ đạo xong, Tần Long vẫn như mọi khi, không hề
khách sáo mở TV xem, bấm đến kênh tin tức, rồi chăm chú xem, chúng tôi
cũng đã quen với việc làm của cậu ta, cũng không thèm để ý, Huyền Kỳ lâu lâu còn đi đến xem cùng.
Tôi đang ở trong bếp giúp Thẩm Thiên Huy, chợt nghe một bản tin,
khiến chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, ai cũng bỏ dở công việc đang làm,
chạy về phía phòng khác.
Nội dung của bản tin chính là về vụ án giết người kia —- sáng hôm nay, hung thủ đã sợ tội tự sát.
Huyền Kỳ yên lặng một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, tôi biết cậu muốn gọi cho ai liền vội ngăn cản.
“Gọi cho bạn gái em à? Lại dùng điện thoại di động, tháng này tiền
điện thoại của em nhiều lắm rồi đó.” Tôi vừa nói vừa nháy nháy mắt với
cậu.
Cậu sửng sốt, giờ mới ý thức được có người ngoài.
“Không biết chết chưa nhỉ.” Tần Long nhìn chằm chằm màn hình TV, tự nhủ.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bấm còi xe hơi, hơn nữa còn vang lên không ngừng.
Huyền Kỳ cắn môi oán trách, nhấc một góc rèm cửa sổ lên, vừa nhìn thì sắc mặt đã thay đổi.
“Thanh Loan.” cậu quay đầu gọi tôi, ngón tay nắm rèm cửa sổ hơi trắng bệch.
Tôi thò đầu nhìn ra, liền thấy chiếc xe hơi màu đen đang đậu cách đó
không xa, Diêu đội đứng cạnh xe, khuôn mặt lo lắng, thấy trong nhà không có động tĩnh gì, lại khom lưng chui vào buồng lái bấm còi.
“Bên ngoài là người quen à? Đến rủ mọi người đi chơi phải không?” Tần Long đang ngồi trên sô pha cũng chồm qua, có vẻ hứng thú hỏi.