Không ngờ, Tần Long lại theo sát phía sau: “Cho tôi đi với.”
“Không được!” Khi đó chúng tôi đã ra đến cửa, thấy cậu ta không có ý định về nhà mình, Huyền Kỳ do dự không dám mở cửa ra.
“Đi theo hai người họ có gì mà chơi, tôi ở đây chơi với cậu.” Vu Dương nói rồi đi qua muốn túm lấy cổ tay Tần Long.
Động tác của Tần Long vô cùng nhanh nhẹn, không để chúng tôi kịp thấy chuyện gì đang xảy ra, Tần Long đã xuất hiện phía sau Vu Dương, Vu
Dương cũng không yếu thế, ngay lập tức đã chặn ở giữa ba người chúng
tôi.
“Được rồi, không cho đi thì thôi.” Tần Long thò đầu nhìn chúng tôi, rồi hỏi Vu Dương: “Anh chơi trò gì?”
“Cậu muốn chơi cái gì?” Vu Dương hỏi ngược lại.
Tần Long suy nghĩ một lúc: “Thôi bỏ đi, để tôi đi về. Tôi muốn về nhà, chắc anh sẽ không cản tôi đâu đúng không?”
“Ngồi thêm một lúc nữa, chờ mẹ cậu về.” Vu Dương không nhúc nhích đứng đó.
Thừa dịp này, tôi vội vàng mở cửa đi ra ngoài, ngồi vào trong xe của Diêu đội, xe nhanh chóng được khởi động, sau đó phóng đi.
“Thật là quá phiền phức, ngày nào cũng đến nhà người ta chỉ để chơi.” Huyền Kỳ quay đầu nhìn lại cửa nhà mình, lẩm bẩm.
Điểm đến lần này là bệnh viện. Diêu đội đậu xe vào bãi xe gần đó, sau đó dẫn chúng tôi đi, vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải như ăn trộm.
“Xảy ra chuyện gì?” Huyền Kỳ không nhịn được hỏi.
Diêu đội không trả lời, chỉ ngậm điếu thuốc, hút mấy ngụm, sau đó bước
nhanh vào bệnh viện. Vào đến nơi rồi, ông cũng không đi thang máy mà đi
bằng cầu thang thoát hiểm.
Trong hành lang rất tối, không có nhiều đèn, chủ yếu là ánh sáng từ
bầu trời lúc hoàng hôn. Diêu đội bước dài, tốc độ nhanh hơn, tôi và
Huyền Kỳ cũng cố sức bỏ qua mấy linh hồn thỉnh thoảng theo sát bên người mình, chỉ chăm chú theo sau.
Chúng tôi đi hết tầng này đến tầng khác, đến mức đầu cũng hơi choáng váng, qua thật lâu sau, Diêu đội mới bảo là đã đến nơi.
Tôi ngẩng đầu nhìn con số dán trên mặt tường —- phòng số 1
Ngay cửa cầu thang thoát hiểm, có một người đàn ông đang đứng, dường
như đã đợi từ lâu, khẽ bắt tay Diêu đội rồi nhìn nhìn chúng tôi: “Là hai người họ à?”
Diêu đội gật đầu, tiện tay quăng điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân giẫm lên.
Sau đó chúng tôi được dẫn đến cửa phòng bệnh đang có mấy người cảnh
sát đứng trông chừng, người kia nói nhỏ mấy câu với họ, họ liền mở cửa
cho chúng tôi đi vào.
Người đang nằm trên giường bệnh quanh thân bị cắm đầy ống, bên giường còn có một linh hồn đang ngồi, cúi đầu nhìn chăm chú người nằm trên
giường, vừa nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi.
Khi đến gần, thấy rõ khuôn mặt người kia, tôi mới biết hóa ra đó là
người bị tình nghi là hung thủ của vụ “thảm án diệt môn ở thành phố A”
kia, còn người dẫn chúng tôi vào đây chính là chiến hữu của Diêu đội.
“Nhảy xuống từ lầu sáu để tự tử, cũng khá là gan dạ.” Diêu đội nói.
Tôi và Huyền Kỳ nhìn ông, đợi câu kế tiếp.
Diêu đội và người kia nhìn nhau một cái, sau đó ấp úng nói: “Là vầy,
tôi nghe nói, người muốn chết mà chưa chết được, linh hồn sẽ bồi hồi gần đây, hai người….hai người có thể….”
“Chúng tôi có thấy.” Tôi sảng khoái đáp “Hồn phách bây giờ đang ở ngay cạnh giường.”
Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cái người có dính dáng đến vụ “thảm án diệt môn” kia. Vì sao hắn ta giết người? Tại sao lại móc thận người
ta ra? Thận bị móc ra đang ở đâu? Quan trọng là, Tần Long là ai? Có quan hệ gì với hắn ta không? Tại sao lại biết nhiều chi tiết như thế?
Ban nãy khi nghe tin người này tự sát, tôi thầm tiếc nuối than thở,
hoàn toàn không ngờ, mọi chuyện lại có thay đổi, Diêu đội đột nhiên dẫn
chúng tôi đến đây, mà bây giờ, người có thể giải đáp mọi nghi vấn của
mình đang ở ngay đây, có thể thuận tiện hỏi thì cớ sao lại không làm?
Hai người kia nghe tôi nói vậy, vẻ mặt đều tỏ vẻ vui mừng.
“Hai người có thể thấy tôi?” Linh hồn kia nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Sao anh lại giết người?” Huyền Kỳ hơi gật đầu, đi thẳng vào vấn đề.
Linh hồn thở dài: “Tôi không biết.”
“Anh không biết?” Huyền Kỳ sửng sốt “Không lẽ anh không hề giết người?”
Linh hồn yên lặng một lúc lâu, vừa gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là phải hay không?” Chúng tôi đều bị hắn ta làm cho rối rắm.
“Đừng gấp, nghe tôi nói.” Linh hồn thở dài “Giết người, chính là thân thể của tôi, nhưng không phải ý chí của tôi, nói vậy, hai người có hiểu không?”
Huyền Kỳ không hiểu ra làm sao: “Ý anh là anh bị bệnh tâm thần phân liệt, giết người, là một trong các nhân cách của anh?”
“Không phải, tôi không bị bệnh tâm thần phân liệt.” Linh hồn lập tức phủ nhận “Ý thức của tôi vô cùng rõ ràng, nhưng cơ thể lại không nghe theo
sự kiểm soát của tôi.”
“Tôi hiểu ý anh.” Cảm giác đó, chính là cảm giác khi Tham Lang nhập
vào người tôi, hơn nữa, đã đến tình trạng này rồi, anh ta không cần
thiết phải nói dối nữa.
“Anh có biết kẻ khống chế thân thể anh là ai không? Hoặc là anh có từng nhìn thấy thứ gì kì quái không?” Tôi hỏi.
Linh hồn lắc đầu nói: “Không biết, tôi cũng chưa từng nhìn thấy thứ gì kì quái cả, tôi nghĩ kĩ rồi, nhưng quả thật là không có.”
“Hỏi hắn ta một chút về cách hắn tiến hành phạm tội đi.” Chiến hữu của Diêu đội đứng bên cạnh, lấy quyển sổ nhỏ ra để ghi chép.
Linh hồn liếc nhìn ông một cái, bất đắc dĩ bật cười: “Tiến hành phạm
tội, đúng rồi, bây giờ tôi đang là tội phạm. Tôi sẽ kể rõ ràng những gì
tôi đã thấy, hai người giúp tôi nói cho ông ấy biết.”
Sau đó, anh ta bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra, giọng rất chậm, để chúng tôi có thời gian thuật lại.
Linh hồn này là sinh viên năm cuối của học viện y học, vẫn luôn ở tại căn nhà sát bên nhà của gia đình ba người kia, mãi đến lúc chuyện kia
xảy ra. Hai người lớn trong nhà đó đều là gốc ngư dân, tính tình chất
phác, lúc đi trên đường nhìn thấy hàng xóm đều chào hỏi nhiệt tình,
thỉnh thoảng còn tặng chút thức ăn.
Một lần vô tình, anh ta biết được nhà kia rất giống mình, đều thích
uống trà, nên thỉnh thoảng khi mua lá trà anh ta đều mua nhiều một chút, đưa tặng nhà bên cạnh xem như đáp lễ, đứa con nhà bên cạnh có bài vở gì không hiểu cũng có thể đến hỏi anh ta. Hai nhà cứ qua lại như thế, dần
dần trở nên quen thuộc.
Buổi sáng ba ngày trước khi chuyện kia xảy ra, anh ta tỉnh lại, chợt
phát hiện thân thể của mình đã bị khống chế, cũng không thể nói thành
tiếng, năm giác quan đã bị mất hết ba, chỉ còn lại thị giác và thính
giác.
Anh ta rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo lại, cố nhớ xem ngày
hôm trước đã xảy ra chuyện gì, hi vọng có thể tìm được chút dấu vết gì
đó để anh ta có thể tìm cách khiến mình trở lại bình thường. Tuy vậy,
tất cả chỉ là phí công, dù anh ta có cố gắng thế nào, thân thể vẫn cứ tự cử động và ăn mặc chỉnh tề ra khỏi nhà.
“Nó” (ý chỉ thân thể của anh ta) dùng cả ngày, đi đến một địa phương
cách đó không xa, mướn một căn phòng ở tầng dưới cùng, thỏa thuận thuê
nửa tháng với chủ cho thuê nhà nhưng lại đưa hẳn tiền thuê trong một
tháng.
Ngày thứ hai, “nó” lại đi mua hai cây dao giải phẫu.
Sau đó, “nó” chỉ nằm trong nhà, không ăn, cũng chẳng uống.
Buổi sáng hôm đó, thân thể lại tự đi đến cửa hàng bán trà, mua một
bao lá trà loại thượng hạng và một bộ dụng cụ pha trà, sau đó về nhà đợi cho đến tối.
Khoảng bảy giờ hơn, “nó” cầm lá trà và dụng cụ pha trà, mở cửa, lượm
một bao giấy trên mặt đất và chìa khóa, sau đó gõ cửa nhà bên cạnh.
Người đàn ông trong nhà thấy anh ta đến, có vẻ vô cùng vui vẻ.
“Đây là do bệnh nhân tặng, tôi lại không có thời gian từ từ uống nên
đành đem sang đây.” Thân thể anh ta ngồi xuống, đặt dụng cụ pha trà lên
mặt bàn, nói như thế.
Người đàn ông kia tất nhiên là khách khí chối từ, nhưng thân thể này
lại không đáp lại, chỉ mở mấy cái bao ra, đặt từng dụng cụ pha trà lên
bàn, nói muốn uống chung.
Người đàn ông thấy thế cũng không còn cách nào, đành gọi vợ mình lấy nước sôi ra, pha ba tách trà.
Ba người uống trà hàn huyên một lúc, trong phòng bếp bỗng vang lên
một tiếng động lớn, hai người kia vội chạy vào trong xem thử, đứa con
đang ngồi trong phòng cũng hết hồn, theo cha mẹ chạy vào xem.
Thừa cơ hội này, thân thể liền mở cái bao giấy nó cầm lấy trước khi
ra khỏi nhà, bỏ bột mịn bên trong vào bình trà, bột rất nhuyễn, nhanh
chóng tan trong nước.
Một nhà ba người không lâu sau đã trở lại, người đàn ông bảo không
sao, chỉ có một phích nước bị nóng quá nên nứt ra, nói rồi, người đàn
ông lại cầm tách trà lên, uống sạch nước trà bên trong.
Đứa con cũng không còn tâm trí làm bài tập, liền ngồi lì trong phòng
khách không chịu về phòng, còn bảo khát nước, đòi cha mẹ cho uống trà.
“Quỷ con này, cầm đi!” Người vợ đưa tách trà mình chỉ mới uống một hớp cho con.
Khoảng một tiếng sau, ba người lần lượt ngã xuống, linh hồn lúc này mới ý thức được, thứ trong cái bao kia là thuốc mê.
Trong lòng anh ta có dự cảm bất thường, lại không thể kiểm soát thân thể của mình.
Sau đó, thân thể liền cầm lấy chìa khóa, chạy một chiếc xe nhỏ đến,
mang ba người kia lên xe, chở đến chỗ phòng thuê rồi cột ba người họ
trên giường.
Nói đến đây, linh hồn bỗng dừng lại, tôi biết, chuyện xảy ra tiếp
theo đủ để khiến một người có tinh thần bình thường phải phát điên.
“Sau đó, mọi người hẳn là đã biết?” Linh hồn nói “Thân thể móc mấy
quả thận còn tươi sống của họ ra, mà tôi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn,
không có cách nào khác.”
Chiến hữu của Diêu đội vừa nghe xong, liền nhanh chóng ghi chép: “Mấy quả thận đó đâu? Bị mang đi đâu rồi?”
“Không biết, tôi thật không biết.” Linh hồn lắc lắc đầu “Lúc ấy thân
thể cũng không hề xử lý bất cứ cái gì, chỉ để mấy quả thận ở đó rồi rời
đi.”
Huyền Kỳ nhất thời im lặng, không biết làm sao để thuật lại.
“Thận đâu?” Chiến hữu của Diêu đội thấy cậu không nói gì, lại hỏi
“Không biết.” Huyền Kỳ chỉ có thể nói “Anh ta bảo, sau khi móc thận xong, mấy quả thận đó vẫn để lại trong phòng thuê.”
“Có phải có chó mèo gì vào hay không? Hay là bị chuột gì đó tha đi?” Diêu đội đoán.
“Không biết.” Chiến hữu của ông cau chặt mày, xoa thái dương “Trong
phòng không hề có dấu vết động vật ra vào, cửa sổ cũng đóng chặt.”
Suy nghĩ một lúc, ông còn nói: “Hỏi anh ta thử xem, vụ án tối mấy hôm trước có phải do anh ta làm không?”
Linh hồn gật đầu: “Đúng vậy, là thân thể của tôi làm. “Nó” đi bộ trên đường, thấy người kia uống say khướt, liền leo xuống taxi, dùng dao
giải phẫu vẫn mang trên người, đâm thủng động mạch cổ của người đó. Chỉ
là lần này, quả thận lại bị người khác lấy đi.”