Cửu Biện Liên

Quyển 8 - Chương 15: Ly hồn



Cả đám chúng tôi đều căng thẳng, vội nhìn sang bên kia thì vừa lúc nhìn thấy cánh tay của Mã Phúc vang lên tiếng như kim loại ma sát vào nhau, Huyền Kỳ thấy vậy vô cùng ngạc nhiên. “Thân giáp của người cá làm bằng gì vậy? Thật quá cứng luôn, đao lớn như vậy chém xuống mà cũng không hề hấn gì, Tần Long dù đánh không lại hẳn là cũng không bị thương gì.”

Tham Lang cũng không lạc quan lắm: “Mã Phúc biết nhược điểm của người cá, Tần Long tạm thời không bị thương nhưng càng về sau thì sơ hở lộ ra càng nhiều, cũng càng lúc càng nguy hiểm.”

“Nhược điểm của người cá ở đâu?” Huyền Kỳ không nhịn được hỏi.

“Là bụng.” Vẻ mặt Tham Lang cứ như đang nói “Sao ngay cả điều này mà cậu cũng không biết?” rồi nói tiếp “Lẽ nào cậu không phát hiện ra à? Mã Phúc tấn công đều nhắm vào bụng của Tần Long.”

“Trời ạ, khoan hẵng nói, lại giúp đỡ đi.” Tôi thấy hai người họ lại định đứng đó tán gẫu thì gấp đến mức xoay vòng.

“Cô nghĩ kĩ chưa?” Tham Lang ngắt lời tôi, hơi do dự.

Tôi thật hận không thể đánh anh ta hai cái: “Nghĩ kĩ rồi, nhanh lên nhanh lên đi.”

“Chờ đã.” Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói khác lại ngăn cản động tác định nhập vào người tôi của Tham Lang.

Người lên tiếng đúng là Vu Dương.

Hình như anh đã nghỉ ngơi đủ, từ từ mở mắt, đứng lên nói: “Tần Long vẫn còn có thể đối phó trong một lúc.”

“Anh có cách gì à?” Nghe anh nói thế, trong lòng tôi có chút hi vọng.

Anh không nói gì, chỉ lấy từ trong ba lô ra một lọ nước, mở nắp rồi tưới lên người Thẩm Thiên Huy nằm gần đó.

Một lúc sau, Thẩm Thiên Huy thở dài, yếu ớt tỉnh dậy: “Tôi đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra?”

“Anh còn định ngủ đến lúc nào?” Vu Dương tiện tay quẳng bình qua một bên: “Ly hồn hương đâu? Lấy ra.”

Anh vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, Thẩm Thiên Huy là người phản ứng đầu tiên, vội vàng tìm kiếm trong ba lô mình.

“Anh định làm gì?” Sau khi lấy ra một lư hương nhỏ, anh ta hỏi.

Vu Dương mở nắp lư hương kia nhìn thử: “May quá, đủ rồi, Thẩm Thiên Huy, chuẩn bị thu hồn.”

“Thu hồn của ai?” Vẻ mặt Thẩm Thiên Huy khó hiểu.

“Thanh Loan. Huyền Kỳ, cậu đưa Phật châu cho Thẩm Thiên Huy.” Vu Dương mở nắp lư hương ra “Thanh Loan, đến đây, kề sát vào một chút.”

Tham Lang thấy một loạt động tác của chúng tôi, bỗng nhiên hiểu ra: “Ý anh là muốn bức hồn của Thanh Loan ra sau đó để tôi nhập vào đúng không?”

Vu Dương gật đầu, sau đó đặt lư hương trên đất: “Diệu Diệu cứ giữ kết giới đừng thu về, tất cả mọi người đeo khẩu trang lên, ra đằng sau kết giới đi.”

Thẩm Thiên Huy nhận lấy Phật châu ngọc của Huyền Kỳ, cầm chắc giấy vàng nhưng vẫn không yên lòng: “Liều thuốc có lớn quá không? Một lúc nữa sẽ rất đau đớn.”

Vu Dương lùi về sau mấy bước: “Người mà ngay cả chết cũng không sợ thì sao có thể sợ sự đau đớn sau khi hồn phách rời khỏi cơ thể?”

Tình huống đang vô cùng khẩn cấp, tôi cứ nghĩ Vu Dương sẽ để Tham Lang trực tiếp nhập vào cơ thể tôi, sao anh lại muốn bức hồn phách của tôi ra?

Lúc này, lư hương đã bắt đầu bốc khói xanh, Diệu Diệu vẫn đang duy trì kết giới, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đều đã đeo khẩu trang, lui lại mấy bước, Vu Dương cũng che miệng và mũi, đi đến phía sau của Diệu Diệu. Bên kia, Tần Long đang đấu với Mã Phúc lại đang vô cùng nguy hiểm.

Tôi quyết tâm, đúng, ngay cả chết tôi cũng không sợ, còn sợ gì nữa chứ, chưa kể, Vu Dương làm như vậy, chắc hẳn có lí do của riêng anh.

Cho nên, tôi cúi người, một mùi thơm lập tức ập vào mặt, ngọt ngào như hoa quế, lại thoang thoảng mùi máu. Tôi hít hai cái, cổ họng lập tức nóng rát đau đớn, tôi không kiềm được ho khan, lỗ tai ong ong, đầu cũng càng lúc càng choáng váng.

“Chị ấy thật sự không sao chứ?” Trong lúc hốt hoảng, tôi nghe Huyền Kỳ hỏi thế, thế nhưng, không ai trả lời cậu.

Trước mắt tôi tối sầm, chân tôi mềm nhũn, ngã ra đất, không thở nổi, khắp người đều là mồ hôi lạnh, sau đó, cảm giác đau đớn như bị kim châm ở khắp tay chân càng lúc càng mãnh liệt, dần dần trở nên liên tục, thái dương tôi giật giật, toàn thân càng lúc càng nóng, da trướng phình cứ như sắp nứt vỡ ra.

Trên đỉnh đầu, đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức thấu xương, khiến tôi không kiềm được, đau đớn kêu lên, một lúc sau, thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, hóa ra tôi đã phiêu du giữa không trung, dưới chân là cơ thể đang co rút của chính tôi.

Chuyện gì xảy ra? Tôi hơi khó hiểu, đầu óc trống rỗng.

“Thanh Loan.” Sau đó, tôi nghe thấy có người đang lớn tiếng gọi tên tôi.

Theo bản năng tôi quay đầu lại, ở đó có một nữ ba nam, còn có một linh thể động vật kì quái.

Bọn họ là ai? Có quen tôi sao?

Tôi đang suy nghĩ, thân thể lơ lửng cũng bắt đầu bay lên, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh có một rãnh nhỏ, trong lòng có cảm giác khát vọng vô cùng.

“Giờ cô ấy không nhận ra chúng ta đâu. Thẩm Thiên Huy, đừng lo, mau thu lại, còn chần chừ cô ấy sẽ thành ma vất vưởng đó.”

Người được gọi là Thẩm Thiên Huy kia tỉnh táo lại, miệng niệm chú, giơ một chuỗi Phật châu óng ánh về phía tôi, đồng thời, Phật châu cũng phát ra một loại ánh sáng chói chang, đầu tôi bất giác xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, từng hình ảnh nhanh chóng vụt qua, nhưng tôi lại không nắm bắt được bất cứ thứ gì.

“Sinh linh không nơi để đi, hồn mau quay về, thu!”

Bên tai vang lên một tiếng quát to, Phật châu kia đột nhiên phát ra một lực hút mạnh mẽ, lập tức hút tôi trở về.

Trước mắt tôi tối sầm, sau đó, tất cả trí nhớ đều như nước lũ tuôn vào đầu.

Hồn phách của tôi đã được thu, Tham Lang mau giúp Tần Long!

Tôi đang nghĩ vậy thì một tiếng kêu thảm truyền đến, tôi căng thẳng không biết làm sao, lại không thể nhìn thấy gì cả. Mãi đến một hai phút sau, trước mắt mới dần rõ ràng, nhưng cảnh tượng vừa rơi vào mắt liền khiến tôi hít thật sâu.

Tiếng kêu vừa rồi quả thật là của Tần Long, lúc này, cậu ta đang nằm ngửa mặt lên trời, thở dốc từng cơn, bụng tràn đầy máu tươi, vết thương lại bị che kín, không cách nào thấy rõ, nhưng từ những khe hở không ngừng tràn ra máu tươi kia, tôi có thể nhìn ra, cậu bị thương không nhẹ.

Dù thế nào cũng chậm một bước.

Có lẽ bởi vì trận đánh ban nãy, Tham Lang và Mã Phúc lại chưa từng trải qua trận đấu nào kéo dài như thế, hai bên cũng không có biến hóa gì, vì vậy, lúc đánh nhau, cả hai đều không dùng toàn lực mà chỉ như thăm dò lẫn nhau.

“Kẻ kia là ai? Chiêu này cũng không tệ.” Mã Phúc cười hì hì dùng đao lớn cản lại móng vuốt của Tham Lang, đẩy một cái: “Chỉ có một hồn phách thì quả thật, gánh nặng của thân thể sẽ nhẹ đi nhiều, nguy hiểm cũng nhỏ đi rất nhiều.”

“Mày không cần biết anh ta là ai.” Tham Lang lui về sau một bước, đứng vững, cười hì hì “Chỉ cần biết rằng anh ta đánh nhau rất lợi hại là được.”

Mã Phúc hừ lạnh, lại chém một nhát ra “Lợi hại cũng vô dụng, cũng đâu thể đánh được lúc này.”

Tham Lang lắc mình tránh thoát, cười ha ha rất vui vẻ: “Giờ mới phát hiện có phải hơi trễ không? Mày đã quá đa nghi cẩn thận rồi, thật ra thì sau khi đối phó với Hoa yêu, anh ta đã không đánh được nữa rồi, mày thấy anh ta ngồi yên ở đó, không dám xác định nên mới nói này nói kia, muốn chọc giận anh ta đúng không?”

Mặt Mã Phúc hơi biến sắc, không nói gì, cũng không tấn công nữa.

“Không ngờ, mày chó ngáp phải ruồi, ngược lại chọc giận Tần Long, mà mày lại không dám ra tay quá nặng, cho dù cậu ta muốn móc luôn con mắt còn lại của mày.” Tham Lang lại nói “Cho đến ban nãy, khi Vu Dương đứng lên, mày mới phát hiện anh ta đã mất hẳn lực chiến đấu, nên lúc này mày mới yên tâm, hạ đòn sát thủ, đúng không?”

Lần này, Mã Phúc cũng hào phóng thừa nhận: “Đúng, không sai. Nếu không, sao tao có thể để thằng con hoang kia ngông cuồng như thế? Đáng tiếc, cách của bọn mày mặc dù tốt nhưng mày lại quá trễ rồi.

Tham Lang lại nhảy lên lần nữa, đôi móng vuốt nhọn nhanh như chớp tấn công về phía mặt của Mã Phúc, đồng thời hét lớn: “Mau cứu Tần Long.”

Nghe vậy, Thẩm Thiên Huy lập tức nhét Phật châu vào tay Huyền Kỳ, vội vàng chạy qua, kéo Tần Long về chỗ gần mọi người.

Mã Phu đối với sự tấn công của Tham Lang cũng không hề hấn gì, đỡ lấy, sau đó đắc ý nói: “Trúng Thi Hủ trảm của tao, dù có là thần tiên cũng không cứu nổi.”

Diệu Diệu nhìn vết thương của Tần Long, không đành lòng nhìn.

“Thuốc,thuốc, mau lấy thuốc.” Huyền Kỳ cũng giống Diệu Diệu, không dám nhìn kĩ, chỉ mở túi đựng thuốc.

Thẩm Thiên Huy luống cuống tay chân, trút gần hết những lọ thuốc có chữ “Cầm máu” lên bụng Tần Long, nhưng nhìn lại, thuốc lại không hề có tác dụng, thậm chí vết thương còn bắt đầu có dấu hiệu thối rữa.

Huyền Kỳ và Diệu Diệu lại càng cuống, rối rắm đi tới đi lui, Vu Dương thì cau mày, không nói tiếng nào.

Lúc này, Tham Lang và Mã Phúc đã thăm dò đối phương xong, mỗi lần ra tay đều xuất chiêu muốn đẩy đối thủ vào đường chết, nhưng có thể nhìn ra, thân thủ của Tham Lang có vẻ hơi chậm lụt, dần dần rơi xuống thế hạ phong.

“Mày quả là không còn được như xưa.” Mã Phúc vừa công kích vừa có thể lấy hơi nói chuyện: “Bời vì đổi chủ nhân à? Sao mày lại chết? Sao Thiên Khu lại chết?”

Tham Lang chống lại cú chém của đao lớn, khẽ rít qua kẽ răng: “Bớt xen vào chuyện người khác đi.”

“Thẩm Thiên Huy, giúp anh ta một tay.” Vu Dương thấy tình huống không ổn, nói nhỏ.

Thẩm Thiên Huy khẽ gật đầu, lấy giấy vàng đốt lên, ai ngờ, khi định phóng ra thì một cơn gió mạnh ập tới, giấy vàng lập tức bị dập tắt.

Mã Phúc tỏ vẻ khinh bỉ: “Tên pháp sư nho nhỏ không biết xấu hổ kia, muốn đánh lén, lấy nhiều thắng ít à?”

Thẩm Thiên Huy cũng không bực mình, chỉ nói: “Tao dĩ nhiên không phải đối thủ của mày, nhưng Tham Lang lúc này đang dùng thân xác của con gái, lại không phải thân xác của chính anh ta, vậy mà mày vẫn không thể thắng được, xem ra mày cũng không lợi hại mấy.”

Mã Phúc nghe thấy thế thì gần như sắp nhảy bật người lên: “Ai nói tao không thắng được? Tao chỉ là lâu ngày không hoạt động, tay chân không được linh hoạt lắm thôi. Được, bọn mày đã vội vã muốn chết thì tao sẽ thành toàn cho.”

Nói rồi, hắn ta vung đao lớn múa thành một luồng ánh sáng bạc, tấn công càng lúc càng mau, càng lúc càng ác liệt.

Tham Lang nhìn Thẩm Thiên Huy một cái, khẽ nhếch môi, hẳn là đang cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.