Mã Phúc bị Thẩm Thiên Huy đả kích, hận không thể lập tức đuổi Tham
Lang ra khỏi cơ thể tôi, đánh cho anh ta hồn bay phách tán, mà chính vì
tâm trạng nóng vội đó mà các chiêu thức tấn công lại càng không được ổn
định. Tôi nghĩ, Tham Lang cũng hiểu rất rõ điều này, vì vậy mà anh ta
mới nở nụ cười.
Thẩm Thiên Huy cũng cười đáp lại, rồi quay sang nói với Mã Phúc:
“Chậc chậc, mày xem dáng vẻ của mày bây giờ kìa, e là năm đó Thiên Khu
vốn cũng chả cần phải ra tay, mày đã thua dưới móng vuốt của Tham Lang
rồi đúng không?”
Trên gương mặt Mã Phúc lập tức xuất hiện vẻ lúng túng, sau đó, hắn ta thẹn quá hóa giận: “Nói nhảm! Năm đó ông đây đại chiến mấy trăm hiệp
suốt mấy ngày mấy đêm với hai tên đó, cuối cùng, nếu không phải do Thiên Cẩu này cũng giở trò đánh lén giống như mày, ông đây không đời nào bị
bọn chúng đánh bại.”
Hắn ta vừa nói vừa vung đao, chém về phía Thẩm Thiên Huy.
Đường đao chém ra quả thật mang sức mạnh kinh người, vô cùng uy mãnh
nhưng thật ra lại không hề chính xác, chỉ là chém lung tung mà thôi,
Thẩm Thiên Huy chỉ cần bước sang bên cạnh một bước đã có thể dễ dàng
tránh thoát.
“Ha ha.” Tham Lang cười to hai tiếng, cũng dùng chiêu khích tướng;
“Đừng có bịa chuyện nữa, cái gì mà mấy ngày mấy đêm, mày chẳng chịu nổi
một chiêu của tao. Thẩm Thiên Huy, anh đoán đúng rồi, quả thật Thiên Khu không cần phải ra tay.”
Mã Phúc ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, sau đó quay sang đối phó với Tham Lang.
Tham Lang né được, tung người hứng với Thẩm Thiên Huy, khiến Mã Phúc
nổi điên, mắt trợn cực lớn, mấy sợi tơ máu trong mắt như sắp đứt ra tới
nơi, hắn ta cắn chặt răng, bước chân hơi lộn xộn, mỗi nhát đao chém ra,
bất kể là hướng về phía Tham Lang hay Thẩm Thiên Huy đều lệch khá xa.
Hai người còn nói thêm mấy câu, đột nhiên Mã Phúc chém một cái thật
mạnh, đao lớn cắm sâu vào trong vách đá, hẳn là khó có thể rút ra.
Tham Lang thấy thế, tung người nhảy lên, móng vuốt vung về phía mặt
của Mã Phúc, Mã Phúc quá sợ hãi, vội buông đao, lui nhanh về đằng sau.
Tham Lang vẫn tiếp tục theo sát, bức Mã Phúc về phía vách núi đối diện.
Mã Phúc thấy mình không còn đường lui, cắn răng, không tránh né nữa, dứt khoát vung tay vung chân đấm đá loạn xạ.
Trận đánh này, Tham Lang rõ ràng đã chiếm thế thượng phong.
Thẩm Thiên Huy thấy thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khói trong lư hương từ lúc tôi xuất hồn vẫn không ngừng bốc ra, tôi
nghĩ, Ly Hồn hương cũng sắp cháy hết. Vu Dương cho mọi người tháo khẩu
trang ra, khinh bỉ nhìn Mã Phúc, nói “Thật ngu xuẩn” rồi đi ra khỏi kết
giới của Diệu Diệu.
“Tôi… tôi thu kết giới được chưa?” Vẻ mặt Diệu Diệu mỏi mệt, thân thể cũng run lẩy bẩy.
Vu Dương gật đầu.
Diệu Diệu lập tức cứ như trút được gánh nặng, thu kết giới lại, sau đó lau mặt, rã rời ngồi bệt trên đất.
Ở phía bên kia, kể từ khi Mã Phúc buông vũ khí, Tham Lang cũng tỏ vẻ
nhẹ nhàng, không vội tấn công mà lại luôn tránh né. Cứ mỗi một lần đánh
hụt, nét mặt Mã Phúc lại càng nóng vội, cho dù mắt có tệ thế nào cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Tham Lang né một lúc, đột nhiên chân vướng thứ gì đó, hơi lảo đảo như sắp ngã xuống.
Mã Phúc mừng rỡ, dùng hết sức đánh một cú thật mạnh, có tiếng “Ầm ầm” vang lên, vách núi lập tức bị đánh thủng một lỗ to còn Tham Lang thì đã biến đi đâu mất.
Đang lúc tất cả mọi người đều ngây ra, một đôi chân đột nhiên xuất hiện gần tay của Mã Phúc, sau đó đá mạnh một cái.
Mã Phúc rống to, đứng không vững, lui về sau mấy bước, còn chưa kịp
lấy hơi đã bị Tham Lang dùng tốc độ nhanh như chớp xông đến trước mặt,
tay phải duỗi ra, đâm vào một bên mắt còn lại của Mã Phúc.
Mã Phúc kêu thảm thiết như tiếng con nít nỉ non, chẳng qua là thê
lương hơn nhiều, vang dội hơn nhiều, hắn ta bịt lấy mắt mình, tay chân
vung vẩy lung tung, máu không ngừng chảy ra từ những khe hở của các ngón tay.
“Mắt, mắt của tao!” Hắn ta mò mẫm lung tung, đúng lúc mò trúng cây đao lớn của mình.
Người vì đau nhức mà nổi giận, sức mạnh sẽ lớn vô cùng, Mã Phúc dùng
hết sức lực, rút cây đao vốn cắm sâu bên trong vách đá ra, sau đó quét
mấy cái để tự bảo vệ mình.
Cứ thế, Tham Lang không tìm được chỗ để ra tay, lại sợ làm bị thương
chúng tôi, anh ta thỉnh thoảng nói gì đó, hoặc đến gần cản lại vài lần,
để Mã Phúc chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ.
Thẩm Thiên Huy thấy thế, cầm giấy vàng đã được đốt cháy quăng ra, tờ giấy bay đến ngay dưới cái chân hổ của Mã Phúc.
Mã Phúc cảm thấy có thứ gì đang bay đến, đang định nhấc chân né
tránh, ai ngờ lại như đạp phải thứ gì đó, chân liền mềm nhũn, hắn ta quỳ phịch xuống.
Tham Lang không hề do dự xông lên, móng vuốt đâm sâu vào bụng của Mã Phúc, xuyên ra tận sau lưng.
Từ lúc Tham Lang đá trúng Mã Phúc cho đến lúc này, tất cả cũng chỉ
diễn ra trong vòng mấy phút, vậy mà khiến tôi hoa cả mắt, lo lắng đề
phòng.
Lúc này, xung quanh vô cùng yên tĩnh, thân thể của tôi đứng thẳng ở
gần đó, Mã Phúc khom người, đầu kề sát trên vai tôi, người không biết
chuyện nhìn thấy chắc còn tưởng quan hệ của chúng tôi vô cùng thân mật
(???)
Một lát sau, Tham Lang không chịu nổi nữa, bắt đầu há mồm thở gấp, đồng thời cố sức đẩy Mã Phúc ra.
Thân thể to lớn của Mã Phúc ngã “Phịch” trên đất, cả người đều là máu nhưng vẫn chưa chết hẳn, hắn ta cười ha ha không ngừng, vừa cười vừa
phun ra máu.
Thẩm Thiên Huy thấy không còn gì nguy hiểm nữa mới vội chạy đến, cúi đầu hỏi: “Thuốc giải đâu?”
“Thuốc giải gì?” Mã Phúc thoi thóp hỏi ngược lại.
“Thuốc giải chữa cho Tần Long.” Thẩm Thiên Huy bắt đầu nhìn Mã Phúc
từ trên xuống dưới, nhưng nửa người trên của Mã Phúc vốn cởi trần, nửa
người dưới là dạng thú, không giống như có chỗ nào có thể giấu đồ.
Mã Phúc cười càng vui vẻ, hơi thở cũng dần yếu ớt: “Không có…. thuốc
giải…. trúng… Thi Hủ trảm… thần tiên…. cũng không cứu được…..”
Nói rồi hắn ta lại phun ra một ngụm máu lớn, phun ra cả giao châu trong miệng, sau đó không động đậy gì nữa.
Tham Lang nhặt giao châu lên, dùng chân đá đá thân thể hắn ta, nghĩ
một chút, lại dùng tay trái đặt trên cổ hắn ta, rồi mới yên lòng đi về
phía chúng tôi, anh ta ngồi xuống gần vách núi nói: “Tôi nghỉ ngơi một
lúc, thân thể lúc này nếu để Thanh Loan trở về thì cô ấy không nhúc
nhích nổi đâu. Mấy người đó, nhanh đi đào cỏ Bất Hủ đi.”
Thẩm Thiên Huy gật gật đầu, đeo khẩu trang, lấy một cái xẻng đi về phía bụi hoa Mê Tiên.
“Tần Long thì sao?” Huyền Kỳ nhìn vết thương của Tần Long: “Vẫn còn đang chảy máu.”
Tham Lang bất đắc dĩ thở dài: “Như Mã Phúc đã nói, trúng Thi Hủ trảm, dù là thần tiên cũng không cứu được. Pháp thuật đó là do hắn ta tự nghĩ ra, vô cùng tàn bạo sắc bén, người bị thương sẽ không bao giờ khỏi hẳn, từ từ thối rữa cho đến khi biến thành một bộ xương trắng. Chỉ là nếu
như người đó chết trước khi bị thối rữa, vết thương sẽ biến mất hoàn
toàn, bề ngoài thoạt nhìn như đang ngủ, cho dù có mổ ra xem thì cũng
không cách nào phán đoán nguyên nhân cái chết.”
“Lẽ nào…. cứ trơ mắt nhìn anh ấy….” Diệu Diệu nghe thấy thế, vẻ mặt không tin nổi.
Tham Lang nhún nhún vai: “Hoặc là bây giờ trực tiếp giết cậu ta, để cậu ta có thể ra đi một cách thoải mái.”
Lúc mọi người đang nói chuyện, Tần Long bỗng vươn tay, kéo áo của Huyền Kỳ: “Giết tôi….”
Huyền Kỳ và Diệu Diệu nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Lúc này, Thẩm Thiên Huy cầm cỏ Bất Hủ trở về, nói: “Bên trong có một cái động, có lẽ có thể thông ra ngoài, ngoài ra….”
Anh ta nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, hơi chần chờ nhìn Tần Long.
“Có cái gì?” Diệu Diệu tò mò hỏi.
Thẩm Thiên Huy nhìn lướt qua mỗi chúng tôi, muốn nói lại thôi; “Tốt nhất là mang Tần Long vào xem một chút.”
“Kho báu?” Mắt Huyền Kỳ sáng rực “Kho báu của người cá?”
Vu Dương bên cạnh suy nghĩ một lúc, nâng Tần Long lên: “Đi thôi, vào xem thử.”
Bên cạnh chỗ của cỏ Bất Hủ có một cửa động cao khoảng một người, rộng khoảng hai người, thành động được mài bóng loáng, Huỳnh Hỏa châu trên
vách đá còn nhiều hơn bên ngoài khiến cả sơn động sáng trưng.
Trong động được bố trí như một ngôi nhà bình thường, bàn đá, ghế đá
khắc hoa, mọi thứ đều được điêu khắc xinh đẹp, nhưng điều khiến người ta chú ý nhất đó là trên vách động có treo một bức hình, là hình chụp lúc
kết hôn, có lẽ đã lâu lắm rồi, hình đã hơi ố vàng, chú rể gầy gò tái
nhợt, còn cô dâu được trang điểm má hồng và son môi đỏ thẫm kia chính là Tần Lan.
“Cha…. Mẹ….” Tần Long kích động, suýt ngã xuống đất.
Vu Dương đặt cậu lên một cái ghế đá, để cậu ta ngồi đối diện với bức hình.
“Mấy tấm hình này, nhà tôi cũng có…” Tần Long nhìn chằm chằm thành động, lẩm bẩm.
Mọi người nghe vậy thì nhìn xung quanh tấm hình chụp kết hôn, ở đó,
tất cả đều là hình chụp một mình Tần Long hoặc hình chụp của cậu và mẹ,
từ “Kỉ niệm trăm ngày” cho đến khi chín tuổi, mấy tấm hình đều được lồng khung, góc trên còn có viết ngày tháng năm, chữ viết thô to, năm nào
cũng có.
Huyền Kỳ thấy thế thì thầm than, muốn đi đến nhìn cho kĩ, ai ngờ vừa đến gần thì dưới chân đã va phải thứ gì đó.
“Nơi này có hai cái rương.” Cậu cúi đầu nhìn rồi nói.
“Mở ra đi.” Tần Long đã bình tĩnh lại.
Huyền Kỳ nghe lời mở hai cái rương ra, đầu tiên là “Wow” lên một tiếng, sau đó lại “Ủa” một tiếng.
“Một cái rương đựng toàn trân châu lớn, một rương thì đựng đồ đạc của con nít.” Cậu nói rồi lấy ra một bộ quần áo nhỏ và một đôi giày nhỏ.
“Là của tôi.” Tần Long lạnh nhạt nói: “Tôi nhớ bộ quần áo này, bởi vì nó có hình con hổ nhỏ, khi còn bé tôi rất thích, khi tôi không còn mặc
vừa tôi đã khóc rất lâu.”
“Rương trân châu này cũng để lại cho cậu à?” Thẩm Thiên Huy lấy một
viên trân châu ra, đặt trong lòng bàn tay “Nơi ở của giao nhân có thừa
trân châu, điều này cũng không lạ, nhưng đối với loài người, mấy viên
này đều rất quý giá, một hòm lớn như thế, e là đến đời con cháu của cậu
cũng dùng không hết.”
Tần Long cứ như không hề nghe thấy mấy lời này, chỉ sững sờ nhìn hình trên tường, nhìn đến mức nước mắt cũng chảy ra: “Cha… không ngờ… không
ngờ rằng… mọi chuyện là vậy….”
Tất cả mọi người không lên tiếng, lòng tôi cũng hơi đau đớn. Cậu vẫn
luôn cho rằng, cha cậu không từ mà biệt với hai mẹ con, cũng từng hận
cha mình, nếu không phải hôm nay cậu đến được “Vùng đất Tiêu Dao” này, e rằng cậu mãi mãi cũng không biết ngọn nguồn của mọi chuyện.