Cửu Biện Liên

Quyển 8 - Chương 8: Thuật Diệu Thủ* của tộc Huyền Miêu



(*Thuật Diệu Thủ: Nôm na là thuật mở khóa, đã được giải thích ở những chương trước)

Cô ấy vừa nói xong, xung quanh lập tức yên lặng như tờ.

Một lúc lâu sau, Huyền Kỳ nói: “Có cách nào khác không? Hoặc là có thể dùng thứ gì để thay thế?”

Diệu Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn dụng cụ của mình đã cắm trong ổ khóa: “Bây giờ là tình cảnh tiến thoái lưỡng nan*, giải đá Phong Cố, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại giữa chừng, hoặc là mở được cửa ra, hoặc là chết.”

(*Tiến thoái lưỡng nan: Tiến lùi đều không được, ý chỉ bước đường cùng, không còn cách nào khác)

Cô dừng một chút, khẽ cắn răng nói: “Trong mấy người có ai có thói quen đeo ngọc bội không? Giờ làm thế nào cũng chết, chi bằng cầm bừa miếng ngọc nào đó, mạo hiểm thử một lần, có thể sẽ thành công. Dù sao, hậu quả của việc rút dụng cụ ra cũng không khác gì hậu quả của việc thất bại.”

“Thất bại thì sẽ ra sao?” Huyền Kỳ lại hỏi.

Diệu Diệu thở dài: “Em đã từng nói đấy, pháp thuật của phù chú rất lợi hại, không phải đầu mình hai nơi thì cũng bị hồn bay phách tán.”

“Tôi có thể tạo kết giới.” Vu Dương nói.

Diệu Diệu lườm anh: “Kết giới? Với thân thể của anh bây giờ có thể ngăn cản nổi à?”

Vu Dương sửng sốt, không nói được tiếng nào.

Diệu Diệu tràn đầy mong đợi nhìn về phía Huyền Kỳ, nhìn Thẩm Thiên Huy, rồi lại nhìn tôi: “Có không?”

Tôi lắc đầu, theo bản năng lại sờ đến ngay cổ mình, đột nhiên chạm được một vật cứng.

Đúng rồi, là nhẫn ngọc mà Thẩm Thiên Huy cho tôi. Kể từ sau chuyện của Hương Phấn bà bà, tôi vẫn dùng dây đỏ đeo nó trên cổ; vừa rồi nghe Diệu Diệu nói mọi chuyện nghiêm trọng đến thế, tôi lại quên mất nó.

“Cái này được không?” Sau khi tôi nhớ đến nó, lập tức đưa ra.

Diệu Diệu nhìn nhìn chiếc nhẫn, sau khi nhìn kĩ thì gật đầu lia lịa: “Được được, thoạt nhìn là ngọc cổ vài trăm năm rồi, chỉ là ở giữa có chút ít tà khí, hơn nữa nó lại hơi mỏng, e rằng sẽ bị vỡ.”

Tôi nhìn về phía Thẩm Thiên Huy, dù sao đây cũng là vật tổ truyền của nhà anh ta.

“Cứ lấy dùng đi.” Thẩm Thiên Huy không hề do dự chút nào.

Diệu Diệu trở lại vẻ ủ rũ ban nãy, cầm chiếc nhẫn hí hoáy ghép vào trong ổ khóa.

Tần Long đã nhét giao châu vào cái ổ khóa kia xong từ lâu, mãi đến khi cậu lên bờ, tôi mới phát hiện phần thân dưới của cậu đã lộ ra những mảnh vảy trong suốt nhưng hai bên thân thể lại chưa xuất hiện màng và râu mỏng, trên lưng cũng không có vảy cứng.

Huyền Kỳ vốn cầm đèn pin soi giúp Diệu Diệu nhưng Diệu Diệu lại bảo mình có thể nhìn rất rõ trong bóng tối, không cần đèn pin; lại ngại bên cạnh có người làm vướng chân vướng tay nên đuổi cậu qua một bên.

Cậu đi đến, nhìn thấy dáng vẻ của Tần Long, không khỏi hiếu kỳ đưa tay sờ sờ mấy miếng vảy mong manh kia: “Trông đẹp thật, có lợi ích gì không?”

“Lúc bơi lội tốc độ sẽ nhanh hơn.” Tần Long đáp.

“Như vậy, người cá vẫn có chân chứ không phải giống như người cá trong truyền thuyết là nửa người nửa cá à?” Huyền Kỳ cứ như phát hiện ra địa lục mới hỏi liên tục.

Tần Long “Ừ” một tiếng.

Huyền Kỳ nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Nhưng mà sao lại không có vây cá? Cậu cởi trần như thế không lạnh à?”

Tần Long lắc đầu: “Kể từ khi có thể biến thân, tôi rất thích ngâm mình trong nước, hơn nữa lại cảm thấy nước quá nóng chứ không hề lạnh chút nào. Còn vây, cũng giống như vỏ cứng, muốn chúng xuất hiện thì hơi tốn sức.”

Huyền Kỳ lại nhìn cậu một hồi, sau đó nói: “Biến thành người cá thích lắm à?”

Tần Long cười cười: “Thật ra cũng không đến mức là quá thích.”

“Báo thù rồi, cảm thấy tốt hơn không?” Thẩm Thiên Huy cũng đi qua, hỏi.

Tần Long hơi sững sờ: “Thật ra tôi chẳng có cảm giác gì cả. Thậm chí sau khi hồi tưởng lại, còn có cảm giác như bị lừa.”

Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: “Con người dễ dàng bị thù hận che mắt.”

“Mọi người không hề trải qua thời thơ ấu như thế, đúng không?” Nhắc đến chuyện cũ, Tần Long lại khó nén nổi sự tức giận: “Trong trí nhớ của tôi, thời thơ ấu chỉ có bị chèn ép và sỉ nhục.”

“Sao cậu biết bọn tôi không có?” Tôi không nhịn được hỏi lại “Hề Nang nói rất nhiều việc cho cậu biết, vậy cậu có biết, trong mắt người bình thường, bọn tôi cũng không khác gì quái vật. Khi còn bé, những người bạn mà tôi và Huyền Kỳ chơi cùng đều không phải là con người, thân thích cũng không muốn đến gần chúng tôi, những bà mẹ của mấy nhà hàng xóm đều dạy con cái mình phải tránh chúng tôi thật xa, tránh chúng tôi cứ như dịch bệnh, bạn cùng lớp cũng thế, mãi cho đến tận bây giờ.”

Huyền Kỳ nghe thấy thế thì gật đầu lia lịa. Tần Long ngơ ngác, dáng vẻ bất ngờ.

Thẩm Thiên Huy cứ như người lớn trong nhà, lời nói vô cùng thâm thúy: “Cuộc đời có dài thế nào cũng có hạn, thời gian sớm muộn gì cũng trôi qua. Nếu mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến những hận thù và đau khổ, chẳng phải rất mệt mỏi sao?”

Tần Long cúi đầu, không nói gì.

Lúc này, tôi chợt nghe “Tách” một tiếng.

“Aizzz, hóa ra đá Phong Cố cũng không lợi hại lắm.”

“Mở ra rồi à? Mở ra rồi à?” Huyền Kỳ hưng phấn vô cùng, chạy đến đầu tiên.

“Mở ra rồi.” Diệu Diệu cười hì hì “Dễ như ăn một bữa sáng. Tôi mở hết bao lâu?”

Thẩm Thiên Huy nhìn nhìn đồng hồ: “Khoảng mười phút.”

“Diệu Diệu thật lợi hại.” Không biết Huyền Kỳ đang nịnh hót hay đang khích lệ cô ấy thật.

Diệu Diệu ngẩng đầu, cười híp cả mắt.

“Nếu mở được một cái rồi thì mở tiếp mấy cái tiếp theo đi.” Vu Dương lạnh nhạt nói.

Diệu Diệu nghe thấy thế thì mới nhớ ra còn một cánh cửa nữa, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, không khí náo nhiệt ban nãy cũng dần biến mất.

“Chúng ta có thể đi vào trước bình minh không?” Vu Dương còn nói.

Diệu Diệu ngượng ngùng, khóe môi giật giật, lấy dụng cụ đến ngồi trước cửa đá.

“Cần máu của tôi à?” Tần Long theo sau hỏi.

“Chờ một chút, không vội.” Nói rồi, cô lấy nhẫn ngọc đeo vào ngón tay “Trước hết phải giải cái khóa này đã.”

Giờ phút này, chúng tôi đều không hẹn mà yên lặng, khẩn trương nhìn từng cử chỉ của Diệu Diệu.

Khi cô ấy đưa ngón tay vào cái ổ khóa nhỏ kia, tôi lập tức nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, nhanh như chớp chiếu về phía mặt nhẫn, mọi người đều sợ hết hồn, Diệu Diệu kêu to một tiếng, nhanh chóng rút tay về.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, chẳng lẽ không chịu nổi?” Cô ấy lẩm bẩm nói.

Vu Dương và Thẩm Thiên Huy lập tức tạo kết giới xung quanh.

Một lúc sau, một cơn gió lớn nổi lên mang theo tro bụi thổi đến khiến mắt mọi người đều không mở ra nổi.

“Ngồi xổm xuống đi, cẩn thận bị đá văng trúng.” Vu Dương lớn tiếng nói.

Chúng tôi vội làm theo… Với tình trạng trước mắt có cát bay đá chạy gì đó cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

“Có phát hiện gì không?” Thẩm Thiên Huy cầm giấy vàng hỏi Vu Dương.

Vu Dương khẽ lắc đầu.

May mà gió lớn kia cũng kéo dài không bao lâu, khoảng năm phút sau thì nhỏ dần, sau cùng hết hẳn, Vu Dương và Thẩm Thiên Huy quan sát một lúc, cuối cùng mới yên tâm.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Huyền Kỳ đứng thẳng người, phủi bụi đất trên đầu.

“Không biết nữa.” Thẩm Thiên Huy nói “Diệu Diệu, cô nhìn thử chiếc nhẫn xem?”

Diệu Diệu gật đầu, lập tức tháo nhẫn ra, kề sát lại nhìn.

“Không sao cả.” Sau đó, cô ấy lộ vẻ vui mừng “May quá may quá, có lẽ là có thể được đó, phản ứng ban nãy là rất bình thường, tôi thử lại lần nữa.”

Nói rồi, lại từ từ đưa tay vào cái lỗ nhỏ kia, ánh sáng trắng lại xuất hiện nhưng đã yếu đi nhiều, chỉ trong hai ba giây đã biến mất hoàn toàn.

Diệu Diệu hít thở sâu mấy lần, nói: “Được rồi, bắt đầu đây.”

Lần này sắc mặt cô ấy càng nghiêm nghị hơn ban nãy, động tác cũng nhẹ dần, ngón tay đeo nhẫn dừng ở trước cái lỗ nhỏ, một tay khác thì dùng dụng cụ, cẩn thận đưa vào ổ khóa.

Không biết những người khác thế nào nhưng vào lúc này tôi đã không tự chủ nín thở.

Tất nhiên Diệu Diệu cũng vô cùng căng thẳng, mồ hôi chầm chậm chảy dọc theo khuôn mặt, nhưng ngón tay lại rất vững chãi, không run rẩy chút nào.

Ngay sau đó, hình như dụng cụ kia đụng phải chốt khóa, Diệu Diệu cũng ngừng thở, tôi lại càng khẩn trương sắp nghẹt thở.

Qua vài giây, không hề có động tĩnh nào khác, cô ấy mở thở phào, nói: “Chiếc nhẫn này có thể dùng được, không sao rồi.”

Sau đó, xung quanh đều vang lên tiếng thở phào.

Tuy chúng tôi đã thả lỏng một chút nhưng Diệu Diệu cũng không dám khinh thường, động tác cẩn thận gẩy gẩy dụng cụ trong tay, vừa vểnh tai lắng nghe, vô cùng chăm chú.

Không ai nói chuyện, sợ quấy rầy cô ấy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệu Diệu khom người kề sát bên cửa, không hề nhúc nhích, mà chúng tôi cũng đã hoàn toàn giao tính mạng vào tay cô ấy.

Vu Dương và Thẩm Thiên Huy một trái một phải đứng bên cánh cửa, chỉ cần thấy điều gì khác thường sẽ lập tức cố gắng bảo vệ, Tần Long ngồi bên bờ đầm, ngẩn người đung đưa hai chân trong nước, mà Huyền Kỳ thì tựa vào trên cửa thiếp đi, lâu lâu còn nói mớ, tôi rất bội phục cậu, dưới không khí thế này mà còn có thể ngủ như chết.

Tôi ngồi cạnh cậu, không hề cảm thấy buồn ngủ, không biết tại sao, trong đầu tôi không ngừng nhớ đến dáng vẻ Tần Lan khóc thảm thương trước lúc chúng tôi đi. Rốt cuộc đằng sau cửa đá là thứ gì? Hoa Mê Tiên? Cỏ Bất Hủ? Kho báu của người cá? Hay là thứ nào khác?

Hồi lâu sau, Huyền Kỳ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, cậu dụi mắt, thấy Diệu Diệu vẫn còn đang ở đó không động đậy, cậu hơi thất vọng.

“Mấy giờ rồi? Còn chưa mở được à?” Cậu nhỏ giọng hỏi tôi.

Tôi nhìn đồng hồ: “Ba giờ hơn rồi. Có lẽ khóa này thật sự rất khó mở, đừng ngủ nữa, lỡ như không thành, muốn tránh cũng còn kịp.”

Huyền Kỳ duỗi lưng, ngẩng đầu nhìn cửa đá: “Chị nói xem, là pháp thuật gì mới khiến cho người ta đầu mình hai nơi, hồn bay phách tán.”

“Không biết.” Tôi nói “Cũng không cần phải biết.”

Lời vừa dứt, bên tai chợt vang lên “Rắc” nhỏ, tôi hoảng hồn, vội vàng đứng lên nhìn về phía Vu Dương.

Vu Dương và Thẩm Thiên Huy cũng nghe thấy, gương mặt căng thẳng vô cùng, giấy vàng trong tay Thẩm Thiên Huy gần như đã bốc cháy.

“Đừng sợ, là chiếc nhẫn.” Diệu Diệu cũng không gấp, ngẩng đầu nói “Nó vỡ rồi.”

Vu Dương nhướng mày: “Mở được chưa?”

“Sắp rồi.” Diệu Diệu đáp ngắn gọn, không nói nữa.

Diệu Diệu, trông cậy vào cô đó. Tôi nói thầm, nhất định phải mở được cái khóa này trước lúc cái nhẫn bị vỡ nát hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.