Nếu muốn báo thù ai đó một cách hoàn hảo, ban đầu không thể để người đó
phát hiện ra mình có lòng muốn báo thù. Với Huyền Luyện như thế, với
Huyên Tử cũng vậy.
Huyên Tử là đối thủ duy nhất đáng nhắc tới ở Xư cung của Phục Ba. Năm đó,
nàng ta dùng thân phận mỹ nữ tiến cống từ Phu quốc ở phía tây vào cung,
váy tím áo xanh, tóc dài thướt tha, vô cùng diễm lệ. Nàng ta uyển chuyển múa một điệu trước mặt Huyền Luyện, ngọc bội đung đưa, y vũ tung bay,
nhẹ nhàng thanh nhã như gió xuân, ánh mắt của Huyền Luyện cũng di chuyển theo bước chân nàng ta.
So với Phục Ba, nàng ta là một đóa hoa diễm sắc, hay giận hay cười. Nhất
thời khiến Huyền Luyện lạnh nhạt với cả Phục Ba, độc sủng một mình nàng
ta.
Cũng là một nữ nhân có tâm tư, nàng ta vừa vào cung không bao lâu liền nhận
ra người được Đại vương coi trọng nhất là Phục Ba. Nàng ta biết không
thể khinh thường kình địch được nên đã đi thăm dò, khiêu khích, muốn
biết lai lịch của Phục Ba.
Nàng ta không có một dáng vẻ nhất định. Nàng ta thích dùng đôi mắt to xinh
đẹp cùng ánh mắt trong veo, thành khẩn nhìn người trước mặt, khiến nàng
ta trở nên hồn nhiên vô tội, khiến người khác nhớ ra nàng ta mới mười
tám tuổi, nhất là trước mặt Phục Ba – mẫu thân của Tử Thôn đã năm tuổi.
“Tỷ tỷ.” Một hôm, nàng ta cầm một viên dạ minh châu xuất hiện trước mặt
Phục Ba, dùng giọng nói ngọt ngào nhất gọi nàng: “Đại vương ban thưởng
cho muội một viên dạ minh châu. Nghe nói, dạ minh châu này vốn là một
đôi, một viên trước đây đã được Đại vương ban thưởng cho tỷ tỷ, còn viên này thì ban cho muội làm trang sức. Muội nghĩ, nếu châu này đã là một
đôi thì không nên tách ra. Tình nhân tách biệt sẽ ưu thương rất nhiều,
dạ minh châu có linh khí tách ra nhất định sẽ làm giảm bớt ánh sáng rực
rỡ của nó. Cho nên, muội mới đem viên dạ minh châu này của muội tặng cho tỷ tỷ, để tỷ tỷ có thể làm thành một đôi bông tai, sau này đeo lên chắc chắn xinh đẹp nhất hậu cung.”
Phục Ba cười nhạt nói: “Đa tạ ý tốt của muội muội. Nhưng muội muội mới vào
cung, trang sức chưa đủ, sao ta có thể nhận món quà quý giá thế này từ
muội muội được chứ? Nếu mặt dày nhận lấy, sau này sao còn mặt mũi gặp
người.”
Xoay người lấy một cây trâm có khảm dạ minh châu: “Thật hổ thẹn. Hôm nay ta
mới nhớ ra chưa tặng quà gặp mặt cho muội. Vì vậy, ta liền chuẩn bị một
phần quà, đang định sai người đưa qua chỗ muội thì muội lại tới đây. Ta
đã dùng viên dạ minh châu ấy khảm lên cây trâm này, nếu muội thích thì
cứ để vậy dùng, nếu không thích thì gỡ viên dạ minh châu xuống làm thành một đôi bông tai.”
Huyên Tử dùng mọi cách để chối từ. Phục Ba cũng không nói nhiều, trực tiếp
cắm cây trâm lên tóc nàng ta, nắm tay không cho nàng ta tháo xuống, lại
nắm chặt tay tiễn nàng ta ra cửa.
Một đêm nọ, khi Phục Ba được thị tẩm, nửa đêm chợt có cung nhân của Huyên
Tử chạy đến bẩm báo: “Tim Phu nhân đột nhiên co thắt, đau đớn khó thở,
không ngừng khóc lóc.”
Huyền Luyện lập tức khoác áo đứng lên, đi đến cung thất của Huyên Tử.
Hôm sau, Huyên Tử cố ý tới chỗ Phục Ba tạ tội, điềm đạm đáng yêu nắm tay áo Phục Ba nói: “Tỷ tỷ, muội thật sự không cố ý. Đau tim cũng không phải
chuyện gì to tát, chịu đựng một lát là không sao. Chỉ hận bọn nô tài
nhiều chuyện, giấu muội chạy tới bẩm báo với Đại vương…”
Phục Ba nhẹ nhàng kéo nàng ta ngồi xuống, dịu dàng nói: “Có bệnh thì phải
nghỉ ngơi cho tốt, thỉnh Đại vương qua đó chăm sóc cho muội cũng là việc nên làm, cung nhân của muội không có gì đáng trách. Nếu biết chuyện
không báo, ngày sau nếu để ta biết được, ta sẽ thỉnh Đại vương trừng
phạt bọn họ.”
Lại nghiêm túc bắt mạch cho nàng ta, sau đó liền nở nụ cười: “Không có gì
đáng ngại, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Ở chỗ ta có một ít thuốc
bổ, lát nữa sẽ bảo cung nữ đưa qua cho muội.”
Một lần khác, Phục Ba và Huyên Tử cùng Huyền Luyện tham dự yến tiệc. Phục
Ba mặc một bộ y phục mới được làm bằng vải tơ lụa thiên tàm Tây Vực do
Huyền Luyện ban thưởng cho nàng, rực rỡ vô cùng. Huyên Tử đứng dậy rót
rượu cho Huyền Luyện, đột nhiên nàng ta trượt chân một cái, nửa bình
rượu màu hổ phách toàn bộ đổ lên người Phục Ba.
“Á, tỷ tỷ, thật xin lỗi…” Huyên Tử mở to hai mắt, nước mắt đong đầy khóe
mi, cầm khăn lụa lau đi lau lại trên người Phục Ba, vừa lau vừa nói: “Tỷ tỷ thứ tội, muội thật đáng chết! Sao muội có thể bất cẩn như vậy chứ, y phục của tỷ tỷ vô giá, cho dù Huyên Tử có chết mười lần cũng không đủ
tạ tội…”
Lặng lẽ đem sự tức giận đang bùng nổ giấu vào trong, Phục Ba chỉ cười một
tiếng: “Chỉ là chuyện nhỏ, muội muội quá lời rồi. Chỉ cần giặt sạch đi
là được, sao lại liên quan đến chuyện sống chết chứ.”
Chuyện lần này, ngay cả Khê Tôn cũng cảm thấy bất mãn, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, cô có thể tha thứ cho nàng ta?”
Phục Ba bình tĩnh đáp: “Không thể.”
Khê Tôn kinh ngạc: “Vậy vì sao cô lại nhẫn nhịn với nàng ta?”
Phục Ba chỉ cười cười, không trả lời.
Huyên Tử thấy Phục Ba còn phải nhún nhường nàng ta như thế, lại có Huyền
Luyện đứng sau làm chỗ dựa nên nàng ta càng ngày càng ngang ngược, không để bất kỳ nữ nhân nào vào mắt, tận lực chèn ép bắt nạt, hậu cung oán
than ngập trời. Thậm chí, có phu nhân còn đối xử chân thành với Phục Ba: “Trước đây, chúng ta thấy muội được chuyên sủng, đều bất mãn, thường
đối nghịch với muội. Nhưng bây giờ, Huyên Tử kiêu căng như thế, mới biết ngươi ôn lương hiền thục cỡ nào.”
Nửa năm sau, Huyên Tử có thai nhưng thai khí bất ổn, lại thấy khô nóng,
uống thuốc dưỡng thai cũng không có hiệu lực. Nàng nghe nói con của các
phu nhân trong hậu cung, nếu không phải chết từ trong bào thai thì cũng
là chết yểu khi còn nhỏ. Chỉ có Tử Thôn công tử do Phục Ba sinh ra là có thể bình an sống đến năm tuổi, vì thế liền muốn biết phương pháp dưỡng
thai của Phục Ba.
Nàng ta có sự phòng bị với Phục Ba, sợ nàng cố tình nói sai phương thuốc sẽ
gây hại cho chính mình nên không trực tiếp hỏi nàng, mà bảo thị nữ thân
cận dùng số tiền lớn mua chuộc Khê Tôn, khiến Khê Tôn nói ra phương
thuốc dưỡng thai, thực đơn ăn uống của Phục Ba.
Dĩ nhiên Khê Tôn nói toàn bộ sự việc cho Phục Ba nghe. Phục Ba suy nghĩ
sau đó nói với Khê Tôn: “Nói cho nàng ta biết, bí quyết là thịt thỏ.”
Khê Tôn giả vờ làm bộ thần bí, kéo thị nữ của Huyên Tử đến chỗ không người, thấp giọng nói: “Lúc Sầm phu nhân mang thai Tử Thôn công tử, mỗi ngày
đều ăn thịt thỏ, uống canh thỏ, dùng não thỏ. Do đó có thể thuận sản,
mẫu tử bình an, tiểu công tử cũng an khang tráng kiện. Phương pháp này
chỉ nên để cho một mình phu nhân của ngươi biết, đừng đi nói cho người
khác biết. Nếu phu nhân đều có thể nuôi lớn một công tử, tương lai nhất
định không tránh khỏi một phen tranh đấu.”
Thị nữ nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Ăn chút thịt thỏ có thể an thai thuận sản sao?”
“Đương nhiên, nếu không tin các ngươi có thể xem y thư.” Khê Tôn nghiêm túc
nói: “Đặc biệt dùng thịt thỏ rừng sẽ có công dụng tốt nhất. Đừng đi lấy ở chỗ ngự trù trong cung, thịt thỏ do bọn họ mua bên ngoài về đều không
còn tươi mới, ăn cũng vô dụng.”
“Chuyện này thì rất dễ giải quyết.” Thị nữ cười nói: “Nữ tử Phu quốc chúng ta
ai ai cũng biết cưỡi ngựa bắn cung, sẽ tự mình xuất cung săn mấy con thỏ rừng về.”
Với sự xảo trá của Huyên Tử, nàng ta chắc chắn sẽ lật y thư ra để kiểm tra
công hiệu của thịt thỏ. Đúng như những gì trong sách nói, Phục Ba và Khê Tôn thật sự không lừa nàng ta. Nàng ta có thể tìm thấy trên y thư một
số nội dung đại khái như: thỏ, tân, bình, không độc, lương huyết, hoạt
huyết, giải nhiệt độc trong thai, trợ sản.
Song, trọng điểm không nằm trên công dụng của thuốc.
Hai ngày sau, từ trong cung của Huyên Tử truyền ra một tiếng gầm giận dữ
của Huyền Luyện, lộ rõ tiếng gầm này được rống ra dưới trạng thái nổi
giận vô cùng điên cuồng, âm thanh rung trời.
Phục Ba nghe thấy, nghiêng đầu nhìn Khê Tôn khe khẽ mỉm cười: “Y nhìn thấy.”
Hắn nhìn thấy, một cái đầu thỏ đã được lột da đặt trên bàn ăn của nữ nhân
mình sủng ái nhất. Nữ tử ấy thấy hắn đến, cười dịu dàng đứng dậy hành
lễ, lại tự mình lấy một khối chân thỏ được nướng vàng, đưa tới cạnh môi
hắn: “Đại vương cũng nếm thử một miếng đi, thiếp bảo thị nữ xuất cung
săn về đấy, rất tươi ngon.”
Chỗ môi bị sứt ra được khâu lại vô cùng đau đớn, giống như nứt ra; máu nóng cuồn cuộn trong ngực, gần như muốn phun ra. Hắn điên cuồng hét lên một
tiếng, một tay đẩy Huyên Tử ngã xuống đất, khóe mắt như sắp rách ra.
Bởi vì hắn bị sứt môi, nên thỏ liền trở thành điều cấm kỵ trong cung, tuy
không có văn tự quy định rõ ràng nhưng không ai dám nghĩ tới chuyện ăn
loại động vật này, càng huống chi là ngay trước mặt hắn.
Ngoại trừ nữ nhân ngoại tộc không biết trời cao đất rộng này.
Huyền Luyện nặng nề thở dốc, sau một lúc lâu mới có thể thở lại như bình
thường, lạnh lùng nhìn Huyên Tử vừa ngã xuống đất nghi hoặc mở to đôi
mắt vô tội không biết bản thân đã phạm tội gì, ra quyết định với nàng
ta: “Kéo xuống, cắt đôi môi của nàng ta đi.”
Mỹ nữ không có đôi môi sẽ không còn xinh đẹp nữa, mất đi sức uy hiếp to
lớn. Tin tức truyền ra, đám nữ nhân hậu cung thiếu nước nhảy nhót hoan
hô nữa mà thôi.
Huyên Tử bị đưa đến một căn phòng tồi tàn, Huyền Luyện không lấy mạng nàng ta đại khái là để ý thai nhi trong bụng nàng ta. Song, đám nữ nhân hậu
cung ngày trước bị nàng ta ức hiếp không muốn tha cho nàng ta. Các nàng
giỏi nhất là đặt điều phỉ báng người khác nên đã dựng lên một câu chuyện dối trá sinh động, nói thai nhi trong bụng Huyên Tử là do nàng ta thông dâm với thị vệ mà có. Huyền Luyện cũng tin, ban thưởng một khúc vải
trắng, bảo nàng ta tự sát.
“Bây giờ em đã hiểu chưa?” Một buổi sáng nắng đẹp rực rỡ, Phục Ba vừa cắt
tỉa vài nhành hoa đào màu hồng nhạt để cắm vào bình vừa nói chuyện phiếm với Khê Tôn: “Lúc trước ta một mực nhượng bộ, nhẫn nhịn là muốn dung
túng nàng ta, làm hư nàng ta, khiến nàng ta phách lối với người khác,
gây thù hằn khắp nơi. Một khi nàng ta sơ suất, những người này sẽ cùng
nhau tấn công, khiến nàng ta vạn kiếp bất phục [2].”
Tất cả dường như trở lại như trước khi Huyên Tử vào cung, địa vị của Phục
Ba trong cung vững như bàn thạch, không ai có thể lay động, ngay cả
Vương hậu cũng phải nể nàng ba phần.
Năm thứ tám Phục Ba vào cung, Vương hậu bệnh chết, cung nhân đều đoán nếu
Huyền Luyện không liên hôn cưới công chúa nước khác thì chắc chắn sẽ lập Phục Ba làm Vương hậu. Tuy nhiên, thực tế không phải như thế, Huyền
Luyện không lấy công chúa cũng không sắc phong Phục Ba.
Điều này không có nghĩa là sự sủng ái của Huyền Luyện dành cho Phục Ba ít
đi. Hắn tiếp tục coi trọng nàng như trước, vô cùng quan tâm đến nàng và
Tử Thôn. Thậm chí hắn còn cho nàng quyền lực giống như Vương hậu, song
từ đầu đến cuối đều không chính thức lập nàng làm hậu, cũng không lậpTử
Thôn làm Thái tử.
Mà Phục Ba lại ngày càng có uy nghi của Vương hậu, phương pháp trừng trị
người cũng từ từ được tôi luyện. Tất cả những cung nhân gây bất lợi cho
nàng đều phải nhận kết cục bi thảm, hoặc là thất sủng một cách kỳ lạ,
hoặc là bị trục xuất ra khỏi Vương cung, thậm chí là chết một cách ly
kỳ. Vì vậy, đám nữ nhân nhiều chuyện trước kia đều từ bỏ dáng vẻ kiêu
ngạo của mình, quy phục dưới trướng Phục Ba, chỉ mong bình an sống qua
ngày mà thôi.
Mỗi năm vào tháng Huyên Tử chết, trời mưa dầm không ngớt hơn mười ngày
liền, trong cung ẩm ướt tối tăm, mỗi khi đêm đến liền có từng trận gió
lạnh hòa cùng tiếng mưa quỷ dị, hệt như có người đang khóc lóc thảm
thiết.
Lòng người hoang mang, các loại chuyện xưa về quỷ ma được lưu truyền trong
đám cung nhân, những chuyện xưa ấy thường liên quan đến Huyên Tử hoặc
các nữ tử đã chết khác.
Có một đêm, Tử Thôn từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, gọi mẫu thân, rồi từ cung thất của mình chạy đi tìm Phục Ba. Nhũ mẫu đuổi theo Tử Thôn đến
đây ấp úng bẩm báo, hôm nay hắn đi ngang qua cung thất trước kia Huyên
Tử tự sát, có lẽ đã nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ.
Nghe thế Khê Tôn cũng kinh ngạc, nói khẽ với Phục Ba: “Có cần chuẩn bị ít nến thơm…”
“Im miệng!” Phục Ba ngay lập tức quát lớn, lạnh lùng hỏi nhũ mẫu của Tử
Thôn: “Ngoài ngươi còn có ai khác nói với công tử trong cung thất ấy
từng có người chết?”
Nhũ mẫu hoảng sợ, một câu cũng không dám nói, chỉ biết dập đầu.
Phục Ba gật đầu: “Tốt, các ngươi nói có quỷ, ta liền đuổi quỷ cho các
ngươi.” Giương giọng hạ lệnh: “Kéo xuống dưới đánh ba mươi gậy, đánh cho ma quỷ trong người bà ta chạy ra!”
Nhũ mẫu bị kéo xuống dưới, dọc đườngvừa khóc vừa cầu xin tha thứ nhưng Phục Ba không quan tâm. Lúc này, bất ngờ có một ánh chớp xé ngang bầu trời,
sấm rền từ xa đến gần, ầm ầm rền vang trên đỉnh đầu, khiến Tử Thôn vừa
mới trải qua hoảng sợ giật mình khóc toáng lên.
Phục Ba ôm con trai vào lòng, nhìn thẳng vào ánh chớp màu trắng ở khắp bốn
phía: “Nhìn đi, ta ở chỗ này, nếu các người cho rằng mình bị chết oan
biến thành yêu ma quỷ quái, nếu có can đảm, đến tìm ta đòi mạng.”
Không có ai trả lời. Mưa tiếp tục rơi, mà sấm sét trên trời từ từ biến mất.
Mặc cho mưa lạnh và gió đêm quật vào mặt, Phục Ba ngửa đầu lên trời cười lạnh.
Năm Tử Thôn mười sáu tuổi, Huyền Luyện bị bệnh, bệnh tình nguy kịch, ngay
cả nói một câu đơn giản cũng cực kỳ khó khăn, ngự y hội chẩn đều không
có cách cứu chữa.
Quần thần thấy Đại vương sắp băng hà mà Thái tử lại chưa được lập, đều nhao
nhao dâng tấu xin Huyền Luyện hạ chỉ chính thức lập Tử Thôn làm Thái tử. Nhưng Huyền Luyện lại không đồng ý, ai thỉnh cầu cũng chỉ một mực lắc
đầu, không nói rõ nguyên do.
Một đêm, Phục Ba đi vào tẩm cung của Huyền Luyện, đuổi toàn bộ cung nhân ra ngoài. Nàng lấy ra một cuốn chiếu thư, đặt lên giường bệnh của Huyền
Luyện, nhẹ giọng nói: “Đại vương, Phục Ba đã thỉnh Tể tướng thay Đại
vương thảo chiếu lập Tử Thôn làm Thái tử. Mời Đại Vương xem qua, cũng
thêm tỳ ấn.”
Huyền Luyện chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, vẫn không động đậy như cũ.
“Không sao, nếu Đại vương mệt mỏi, Phục Ba có thể tự mình thêm tỳ ấn.” Phục Ba mỉm cười cầm lấy chiếu thư, giọng nói mềm nhẹ như cũ, cúi người, nói
bên tai Huyền Luyện: “Người không có sự lựa chọn. Chẳng lẽ người có nhi
tử thứ hai để kế thừa vương vị sao?”
Hơn mười năm qua, con trai của Huyền Luyện vẫn chỉ có một mình Tử Thôn.
Trước kia, nam thai hoặc ấu tử biến mất có lẽ xuất phát từ thiên ý,
nhưng sau đó Phục Ba bằng thủ đoạn của mình biến thiên ý thành số mệnh.
Vì thế, sau Tử Thôn, chỉ có mấy vị công chúa có thể bình an lớn lên.
Nàng nhìn Huyền Luyện ở cự ly gần, thấy kẻ thù giết cha cùng người đã hủy
hoại hạnh phúc nửa đời còn lại của mình mặt vàng như nến, ánh mắt đỏ
rực, bị phẫn nộ và tuyệt vọng chi phối, ngay cả thở cũng không thở được, bờ môi nàng lại có ý cười nhàn nhạt.
Đột nhiên, Huyền Luyện dùng hết tất cả sức lực còn sót lại duỗi cánh tay
khô quắt ra, bóp chặt lấy cổ Phục Ba. Phục Ba cả kinh, liều mạng giãy
dụa. Cuối cùng, do sức của Huyền Luyện không đủ nên nàng thoát ra được,
ngã từ trên giườngxuống đất.
Phục Ba lảo đảo đứng lên, vuốt vuốt cổ, vẫn còn hoảng sợ. Đang định gọi
người vào lại thấy Huyền Luyện nghiêng đầu nhìn nàng, hai mắt vẩn đục
xuất hiện nước mắt, nhìn vô cùng bi thương.
Nhất thời nàng cũng kinh ngạc, đứng im tại chỗ trầm mặc nhìn hắn.
“Tất cả những gì nàng đã làm… Ta không trách nàng.” Hắn nỗ lực nói bằng
giọng khàn khàn không rõ: “Ta chỉ muốn… Đưa nàng đi cùng…”
Tất cả những gì nàng đã làm… Đúng thế, bao nhiêu năm qua nàng đã làm nhiều chuyện như vậy lẽ nào hắn thật sự không biết sao?
Lòng nàng giống như bị thứ gì đó đâm vào, ân ẩn đau, khóe mắt cay cay. Hình
ảnh một vị quân vương âm trầm, dễ giận, bởi vì tự ti mà trở nên đáng
sợ lặng lẽ phai nhòa đi, nằm ở đó chỉ còn lại một nam nhân bình thường.
Phục Ba chậm rãi rời bước tới gần hắn, để hắn nhìn nàng cho rõ nhưng đôi mắt của hắn dưới cái nhìn chăm chú của nàng dần dần kép lại. “Ta chỉ muốn…
Đưa nàng đi cùng…” là câu nói cuối cùng của hắn.
Giọt nước mắt ấm áp lăn trên làn da lạnh buốt, lần đầu tiên trong đời, nàng rơi nước mắt vì một nam nhân mà mình không yêu.
Sau khi Huyền Luyện hoăng thệ, Tử Thôn kế vị nhưng quốc sự đều do Vương
Thái hậu Phục Ba xử lý. Các nước khác thấy bọn họ cô nhi quả mẫu, thái
độ đối với Xư quốc lập tức trở nên ngạo mạn hơn, nhiều lần khiêu khích.
Trong thời gian quốc tang đã có sứ giả của Kình quốc tới, nói gần đây Kình
vương có được một chuỗi ngọc liên hoàn nhưng không cách nào tháo ra
được. Nghe nói Xư quốc có nhiều trí giả nên lệnh cho sứ thần mang đến,
mong nhận được sự giúp đỡ của Xư quốc.
“Mẫu hậu, nhi thần thấy ngọc liên hoàn này thiết kế tinh xảo, vòng vòng đều
khép kín, rất khó để tìm ra đâu là nơi bắt đầu, muốn tháo ra không phải
chuyện dễ. Quả nhiên Kình vương muốn mượn chuyện lần này để lăng nhục
chúng ta, nhi thần nên ứng đối thế nào?” Tử Thôn không nghĩ ra cách nào
hay, theo lệ thường tới hỏi ý kiến mẫu hậu.
Phục Ba hỏi kỹ càng tính chất, cấu tạo của ngọc liên hoàn đó, lại hỏi Tử Thôn: “Tự con không có cách nào tháo nó ra sao?”
Tử Thôn gãi đầu: “Nếu cho Tử Thôn một ít thời gian suy nghĩ, chắc có thể tìm ra cách tháo nó ra.”
“Một ít thời gian???” Phục Ba giễu cợt: “Trong thời gian con suy nghĩ cách
tháo ngọc liên hoàn này ra, đại quân của Kình vương đã có thể công phá
được Minh thành.”
Tử Thôn xấu hổ: “Xin mẫu hậu chỉ bảo.”
Phục Ba nói: “Ngày mai, con bảo sứ thần Kình quốc mang ngọc liên hoàn lên đại điện, ta tự có cách.”
Hôm sau, sứ thần Kình quốc mang ngọc liên hoàn vào yết kiến Tử Thôn. Tử
Thôn bảo hắn lấy ngọc liên hoàn ra, hỏi quần thần: “Có vị khanh gia nào
có thể tháo được ngọc liên hoàn này ra không?”
Chúng đại thần đều nín thở cúi đầu, không dám lên tiếng. Tử Thôn cầm ngọc
liên hoàn đặt lên ngự án, cất giọng lại hỏi, vẫn không có ai đáp lời.
Sứ thần Kình quốc liền cười nói: “Trước đây, thường nghe người ta nói Xư
quốc có nhiều trí giả, nay xem ra chỉ bình thường mà thôi.”
Chợt nghe có tiếng nói từ phía sau Tử Thôn truyền tới: “Câu đố dễ như thế
này, trí giả của Xư quốc không phải không thể giải, mà là không muốn
giải.”
Mọi người tập trung nhìn, thấy màn che sau lưng Đại vương được kéo ra,
Vương Thái hậu Sầm thị chậm rãi đi ra, tay phải cầm một cây búa nho nhỏ, đi tới bên cạnh ngự án, vung tay đập xuống một cái, ngọc liên hoàn vỡ
nát.
Sau đó lạnh lùng nhìn sứ thần Kình quốc đang nghẹn họng trợn mắt nói: “Tháo ra.”
_________________
Chú thích:
[1] Dịch nghĩa:
Đi đến không nói này ra không chối từ, thừa hồi gió này đáp mây bay kỳ.
Bi đừng bi này sinh biệt ly, nhạc đừng nhạc này tân tướng biết.
Khổng che này thúy tinh, đăng cửu ngày này chăm sóc sao chổi.
Tủng trường kiếm này ủng ấu ngả, tôn tự nghi này vì dân chính.
[2] Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không quay trở lại như ban đầu được.