Cừu Cừu, Anh Yêu Em

Chương 107



Đăng nhập trò chơi, con sâu mạng Lạp Lạp quả nhiên trên mạng.

[Tán gẫu riêng] Ô Lạp Lạp: Tổ đội không? Bọn tớ ở đầm lầy, còn thiếu mấy người đánh.

Miên Miên không nói hai lời, lập tức bay đến đầm lầy U Hồn hội hợp với bọn họ.

Cấp bậc hiện tại của Miên Miên đứng ở hàng Xuất khiếu hậu kỳ, bên ngoài cơ thể nhân vật quanh quẩn những tia sáng màu vàng chói mắt, mắt thấy rất nhanh có thể đột phá cảnh giới hiện tại, tiến vào giai đoạn phân thần. Ở thời điểm mấu chốt này, nhiệt tình thăng cấp của cô tăng vọt chưa bao giờ thấy, một phần nghìn giây cũng không nguyện bỏ qua.

Trên thực tế cô cũng từng rất xun xoe giữ chặt cánh tay người nào đó làm nũng: “Nghe nói, anh chỉ cần chỉ tay năm ngón, là có thể thay đổi kho dữ liệu?”

Người nào đó dùng ánh mắt ý bảo cô nói tiếp.

Hai mắt cô phát sáng, giả bộ khâm phục: “Thật là lợi hại nha! Bội phục bội phục!” Sau khi hư tình giả ý khen ngợi xong, cô rốt cục cũng nói ra mục đích cuối cùng: “Phải nói thế này, chuyển tài khoản của em đến mãn cấp chắc cũng như ăn một bữa sáng nhỉ?”

Anh nhếch khóe miệng cười cười, cho cô vô hạn hy vọng: “Quả thật là một bữa ăn sáng”

Thân thể cô càng dán vào càng gần, hai mắt chờ đợi nhìn anh: “Hỏa Nhạ……”

“Không được” Không chút do dự từ chối, lại không chút khách khí ôm eo cô.

Cô kinh ngạc, ngẩng đầu bất mãn hỏi: “Vì sao?”

Anh suy nghĩ một chút: “Nhân viên lập trình tự ý thay đổi dữ liệu, là tối kỵ của công việc”

Cô trầm mặc hồi lâu, giọng nói rầu rĩ lại truyền đến lần nữa: “…… Vậy anh dạy em, em đến sửa!”

Anh lúc này không chút nghĩ ngợi liền lập tức trả lời: “Không được”

“Vì sao lại không được?” Nổi giận đùng đùng chất vấn.

“Bởi vì em……” Anh liếc cô, đôi mắt đẹp hiện ra ý cười trêu chọc: “Chỉ số thông minh không đủ” Không có khả năng học được.

Tiếp theo là một cảnh bạo lực gia đình đẫm máu.

Miên Miên sau khi giải quyết xong quái vật, thay đổi góc nhìn, trên hình ảnh lại tùy tiện xông vào một người chơi nam mặc một thân trắng thuần.

Cô cũng không để ý tới, chỉ cho là người qua đường giáp ất đi ngang qua làm nhiệm vụ, nhưng mà nam thầy thuốc lại đột nhiên mở miệng: “Xin tổ đội”

Cô sửng sốt, bắt đầu đánh giá người chơi nam này: Bách Hoa Trượng, Thất Tinh Tố Cẩm, ước chừng là tu vi Nguyên Anh Kì.

Đối với đội ngũ mà nói, rất yếu. Tiếng Đàn thân là đội trưởng hiểu được điểm ấy, cho nên vẫn không tỏ thái độ, hy vọng anh ta thức thời một chút, tự động rời đi.

Nam thầy thuốc nghĩ rằng bọn họ treo máy, vì thế mặt dày mày dạn tiếp tục xin tổ: “Nguyên Anh thầy thuốc xin tổ đội ở đầm lầy, ổn định đến 1 giờ sáng! Xin MMMM……”

Cuối cùng, anh ta thẳng thắn đến ngồi bên cạnh Miên Miên.

Miên Miên nhìn có chút mềm lòng. Dù sao từng làm thầy thuốc, cô biết rõ thầy thuốc là ỷ lại chức nghiệp của đội ngũ, giết quái cơ bản không phải hàng đầu. Thầy thuốc này nằm ở ở trạng thái bão hòa, tên nam thầy thuốc này vì tìm đội chắc đã thay đổi mấy tiếng.

Vì thế cô nói với Tiếng Đàn: “Tổ anh ta đi, tớ bây giờ ở nhà người khác, đêm nay sẽ không lên lâu được”

Nghe cô nói như vậy, Tiếng Đàn yên lặng thêm nam thầy thuốc vào.

Cuối cùng có một đội ngũ thu nhận mình mình, nam thầy thuốc rất vui mừng, vào đội ngũ liền tích cực gia tăng thêm trạng thái cho mọi người, sau đó tìm chỗ an toàn đàn đứng đó.

Miên Miên cười cười, xoay người tiếp tục đánh quái, lại đột nhiên nhận được khung tán gẫu của nam thầy thuốc: “Cám ơn bạn, Ngư Hương Nhục Ti”

Cô gõ xuống bàn phím “Không có việc gì, không cần cám ơn”, vừa gửi ra, phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn. Cô ngoái đầu nhìn lại, hai má thoáng chốc hiện lên hai áng mây đỏ ửng.

Hỏa Nhạ tắm rửa xong, để trần nửa người đi vào phòng, đi thẳng đến mép giường rồi ngồi xuống, lấy một cái khăn trắng lau tóc đang ướt sũng.

Không khí trong khoảng khắc nóng lên.

Cô không dám nhìn thêm một giây, vẻ mặt nóng bừng chuyển tầm mắt tới tin nhắn. Rõ ràng người để trần là anh, nhưng đại thiếu gia này vẻ mặt tự nhiên, khiến cho cô mới giống như người có mưu đồ bất chính.

Một khúc nhạc piano vang lên trong phòng, Hỏa Nhạ dừng động tác lại, cánh tay dài duỗi ra, vươn tới chỗ di động ở đầu giường, ấn xuống phím nghe máy: “Alô…… Có việc nói mau. Ừ…… Khi nào thì……”

Vốn dĩ có thể nói chuyện điện thoại tới mười phút đồng hồ, dưới câu trả lời rõ ràng lưu loát của anh, không đến hai phút thì tuyên cáo kết thúc.

Sau khi cúp điện thoại, anh chậm rãi đứng thẳng đi đến chỗ cô. Đứng ở phía sau cô, anh cúi người tới gần cô, ngưng mắt nhìn màn hình máy tính: “Tối mai chúng ta phải đi một chỗ”

Hơi thở nóng rực nam tính lướt qua tóc Miên Miên, cô sợ hãi kinh ngạc, khẩn trương ngồi thẳng người, miễn cưỡng trấn định mình: “Ở đâu?” Cô quay đầu nhìn anh, cũng không cẩn thận ngắm trúng vòm ngực trần của anh, không khỏi nuốt nước miếng, cố gắng biến cơ ngực rắn chắc của anh tưởng tượng thành một miếng thịt heo, gạt bỏ những suy nghĩ xa xôi.

Trên đỉnh đầu đột nhiên trầm mặc. Đang lúc cô cảm thấy nghi hoặc, đã thấy một cánh tay dài vươn ra, hướng tới trước ngực cô —— bàn phím kéo tới. Hỏa Nhạ nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngón tay thuần thục gõ xuống bàn phím, hình ảnh trò chơi hiện lên một khung đối thoại, ngón tay thon dài gõ xuống vài phím.

Làm xong những việc này, anh cứ như không có việc gì rời khỏi chỗ này, vừa đi vừa nói chuyện: “Tối mai đi đến chỗ ba mẹ anh một chuyến, Trầm Diệc và Sở Sính Đình muốn tới phát thiếp mời”

“Oh” Cô ngơ ngác đáp lời, ánh mắt lặng lẽ di động theo miếng thịt heo. Khi nhìn lại màn hình máy tính, lại bỗng nhiên phát hiện khung tán gẫu riêng đều là tin nhắn của nam thầy thuốc, như là “Bạn chơi game này bao lâu rồi? Bạn là người ở đâu?” Những câu nói tám nhảm linh tinh…… Mà đỉnh đầu Phấn Y Nữ Hiệp, không biết từ khi nào có thêm một danh hiệu —— Nương tử của Thượng Quan Ám Ảnh.

Không thấy tin nhắn của nam thầy thuốc trong khung tán gẫu riêng.

Cô xoay người, kinh ngạc nhìn Hỏa Nhạ…… Thật lâu sau, khóe miệng chậm rãi hiện ra nụ cười. Cuối cùng ý cười bên miệng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

Thì ra người nào đó……

Được rồi, cô thăng bằng.

Ngay tại lúc Miên Miên âm thầm sảng khoái, Lạp Lạp đột nhiên lên tiếng trong đội ngũ.

[Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Đúng rồi Tiểu Ngư, có chuyện quên nói với cậu.

[Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Chuyện gì?

[Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Môn chủ cố ý khởi xướng một ngày gặp mặt người chơi, cậu có hứng thú tham gia không?

[Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Gặp mặt người chơi?

[Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Ừ. Nghe nói tạm thời gặp ở thành phố G, cậu bây giờ còn ở thành phố G không? Nhưng bây giờ còn là giai đoạn trù bị, chứng thực cụ thể phải xem số người hưởng ứng. Bây giờ đã xác định số người, ngoại trừ môn chủ ra, còn có tớ và Đại Thúc, Tiếng Đàn, Tứ Hải, Chi Cô Cô……

[Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Khoảng lúc nào?

[Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Còn chưa định trước, chắc là ngày cuối năm.

Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ, gõ thêm: “Đợi chút, tớ hỏi ý kiến của Thượng Quan” Cô xoay người nhìn phía Hỏa Nhạ, nói: “Tiêu Dao muốn mở một buổi gặp mặt người chơi vào ngày cuối năm. Anh có hứng thú không?”

“Em quyết định đi” Anh lười biếng đem quyền quyết định ném cho cô.

Cô cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy mình quả thật rất muốn gặp bọn Lạp Lạp, vì thế nói: “Vậy em giúp anh báo danh nhé?”

Đại thiếu gia không có ý kiến. Miên Miên gõ bàn phím nhắn lại cho Lạp Lạp.

[Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Anh ấy nói không ý kiến. Vậy thêm một phần cho bọn tớ đi.

[Đội ngũ] Ô Lạp Lạp:……

[Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Các cậu…… Lúc đó cùng xuất hiện?

[Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Ừ.

[Đội ngũ] Tiếng Đàn Mờ Mịt:……

[Đội ngũ] Ô Lạp Lạp:……

[Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Đổ mồ hôi, các cậu sao thế?

[Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Thượng Quan không có trên mạng, cho dù là gọi điện thoại cũng sẽ không hỏi nhanh như vậy đi……

[Đội ngũ] Ô Lạp Lạp: Tiểu Ngư…… Thượng Quan bây giờ…… Chắc sẽ không…… Ở ngay bên cạnh cậu chứ.

Miên Miên sửng sốt sau một lúc lâu.

[Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Ưm, việc này……

[Đội ngũ] Ngư Hương Nhục Ti: Chúc mừng ngài, trả lời đúng. >o     « Chương sauChương tiếp » Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.