Nhưng trong mắt nhà tư bản hám lợi đen lòng, nhân viên bị bóc lột bất kể tuổi tác, hình dạng, thể trọng, toàn bộ đều chỉ có cùng khuôn mặt, mặt
trên viết chữ to “Đến đây đi, đến đây dồn sức mà bóc lột tôi đi!”
Miên Miên không có bản lĩnh tiến hành đấu tranh giai cấp, chỉ có thể
phát huy tinh thần A Q [1] an ủi chính mình: Không sao, không phải chỉ
là một cốc cà phê sao, bổn cô nương đưa vào là được rồi. Phải biết rằng, tạm thời thỏa hiệp là vì về sau rất tốt cho mình!
Bưng một cốc cà phê không đường hương vị tỏa ra bốn phía, Miên Miên dưới sự chú mục hoài nghi của mọi người lễ xuyên qua bộ phận kỹ thuật, trực
đảo hoàng long [2]. Nhóm nữ nhân viên dọc đường thả ra ánh mắt ngờ vực
làm cho Miên Miên sinh ra cảm giác trong tay mình không phải đang bưng
cà phê, mà là lựu đạn bom mìn.
Đến mức đó sao? Miên Miên không khỏi xấu hổ.
Miên Miên ngừng lại trước cửa gỗ dày, theo tố chất thần kinh cúi đầu
nhìn xuống, xác nhận trên tay là cà phê không thể nghi ngờ, cuối cùng gõ gõ cửa trước mắt.
“Mời vào” Giọng nói bình ổn của Hỏa Nhạ truyền đến từ bên trong.
Khi Miên Miên bưng cà phê đi vào, dùng thời gian hai giây rất nhanh
kiểm tra bốn phía: Văn phòng này khiến cho người ta cảm giác đầu tiên
chính là rộng rãi sạch sẽ, ngay cả sàn nhà đá cẩm thạch màu trắng dưới
chân cũng tìm không ra vết xước, vẫn còn sáng bóng mới mẻ như cũ. Cảm
giác thứ hai chính là đơn giản hào phóng, không có trang hoàng xa hoa
phô trương gì, chỉnh thể thiết kế không chút dây dưa dài dòng nào, liền
như tính cách người sử dụng, mạnh mẽ vang dội lại tràn ngập quyết đoán.
Miên Miên thích loại phong cách trang hoàng này.
“Giám đốc” Miên Miên nhìn vẻ mặt Hỏa Nhạ đang chuyên chú sau bàn làm
việc, dừng một chút nói, “Cái này…… Cà phê anh cần đây” Giọng điệu đông
cứng không điều khiển nổi giống như lo lắng sẽ quấy rầy công việc của
anh. Tha thứ cho cô, cô thật sự không phải có khiếu làm thư ký.
Hỏa Nhạ sau khi thản nhiên quét mắt liếc nhìn Miên Miên một cái, lực chú ý một lần nữa trở lại trên máy tính: “Ừ, đặt lên bàn”
Miên Miên tiến lên trước, theo lời đem cà phê đặt trên bàn gỗ màu đen.
Sau đó giống như hạ quyết tâm nắm chặt nắm tay, ra sức ngẩng đầu, há
miệng muốn nói —— nhưng mà “Cảnh đẹp” trước mắt, đem lời nói đến miệng
tắc lại quay về trong bụng.
…… Miên Miên rốt cục hiểu
được, vì sao nhiều người phụ nữ vì anh người trước ngã xuống, người sau
tiến lên, xông pha khói lửa. Người đàn ông này…… Bộ dạng cũng quá họa
thủy đi. [Có câu hồng nhan họa thủy đó bà con]
Ngũ
quan tuấn lãng tinh tế khéo léo của Hỏa Nhạ khi được quan sát gần, lại
càng hoàn mỹ đến nhìn thấy mà giật mình. Chỉ là nghiêng mặt chuyên chú
làm việc, cũng đã làm Miên Miên luôn luôn “Thanh tâm quả dục” trong lòng nổ lớn một tiếng. Đặc biệt cặp mắt kia, đột nhiên mắt thấy ánh sáng mát rượi như pha lê kia, thỉnh thoảng phát ra hào quang trí tuệ lóng lánh
ra ánh sáng ngọc; nhưng khi thăm dò thêm, lại phát hiện phía sau “Pha
lê” là hồ nước lặng im sâu thẳm, ẩn chứa cảm giác cực hạn thâm thúy thần bí, làm cho người ta kìm lòng không được muốn hướng vào chỗ sâu nhất
tìm tòi nghiên cứu, nhưng mà không biết chính mình sớm trầm luân như
thế, bị lạc phương hướng……
Trong lòng cả kinh, Miên
Miên hung hăng lắc lắc đầu, muốn lắc cho tà niệm đi ra. Tuy nói rằng
cũng có tính thực sắc [2], nhưng Miên Miên cũng không muốn gia nhập hàng ngũ háo sắc giống như mắc hạn chờ mưa, rất đáng sợ.
Sau khi mặc niệm ba lượt “Tất cả đều là mây trôi”, Miên Miên lại lần nữa cố lấy dũng khí, tính dùng lời lẽ chính nghĩa cho thấy thân phận mình
——
“Giám đốc, tôi ——”
“Nhạ, máy chủ
của《Phi Thăng》lại treo!” Nhưng vào lúc này, tổ trưởng tổ vận hành &
bảo trì lại ngay cả cửa cũng không gõ liền xông vào, tự động xem nhẹ
Miên Miên ngơ ngác đứng ở một góc, hổn hển nói với Hỏa Nhạ.
Hỏa Nhạ mặt không đổi sắc, vẫn vân đạm phong khinh như trước: “Tôi đang xử lý. Liên hệ với phòng máy móc chưa?”
Đại Cương tiết hận vỗ mạnh một cái lên bàn, nghiến răng nghiến lợi cáo
trạng oán giận: “Liên hệ. Nhưng mà bọn họ nói là vấn đề này của chúng
ta, muốn chúng ta kiểm tra một lần nữa. Mẹ nó, mỗi lần đều trốn tránh
trách nhiệm, tiểu tử này khẳng định là loại người làm đại nhân bụng no
liền chạy mất dạng” Đại Cương càng nghĩ càng giận, thô bạo đá văng ra
ghế dựa ngồi xuống.
Hỏa Nhạ không có đáp lại, ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.
“Mỗi lần đều là thời khắc mấu chốt xảy ra sự cố, còn không cho người ta sống sao. Bên khách hàng đều nháo loạn ngất trời, tuần này là lần thứ
ba, lần thứ ba!” Đại Cương hiền não mà túm túm tóc, thần sắc mỏi mệt.
“Nếu lần này máy chủ trục trặc khiến số liệu của người chơi mất đi,
liền bắt tay vào thương thảo việc bồi thường với khách hàng. Về phần bên phòng máy móc, để tôi ra mặt” Tầm mắt Hỏa Nhạ không có rời màn hình máy vi tính.
Đại Cương hận chưa tiêu lầu bầu vài câu, nhưng cũng tìm không tìm thấy biện pháp giải quyết tốt.
________________
Chú thích:
A Q [1]: Một nhân vật trong truyện của Lỗ Tấn (A Q chính truyện).
Trực đảo hoàng long [2]: Có trong điển tích về Nhạc Phi, điển tích này
nói về trận chiến của Nhạc Phi thảo phạt quân Kim, sau câu thành ngữ này được lấy từ đó mà ra, ý của nó là trực tiếp tấn công vào sào huyệt
địch.