Phàm là người gặp qua Sở Sính Đình, trong lòng đều đã hiện lên một từ: Sát ý rất lớn.
Đây không chỉ là vì cô có được một dáng người xinh đẹp phong tình, càng nhiều hơn chính là mỗi một cử động giơ tay nhấc chân của cô đều phát ra phong tình quyến rũ: Da thịt trắng nõn không tỳ vết, ngũ quan phấn điêu ngọc mài lại phối thêm một đầu tóc xoăn mềm mại lọn sóng lớn, môi đỏ
khẽ vểnh, làn thu thủy khẽ lưu chuyển, trong nháy mắt liền mê đảo một
hàng dài.
Mỗi khi người khác có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Sở
Sính Đình, nói với Trầm Diệc “Vợ cậu xinh đẹp như vậy, lúc trước theo
đuổi chắc vất vả rồi”, anh cũng chỉ cười nhẹ, không đáp lại.
Rất ít người biết, thật ra lúc trước Sở Sính Đình tân tân khổ khổ theo đuổi Trầm Diệc.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là giữa trưa ngày mùa hè ánh nắng rực rỡ.
Địa điểm là trong công ty Trầm Diệc.
Anh làm việc cho một công ty mạng lưới Internet lớn tên là “Thế Kỷ Tiên Phong”, công ty thuộc lĩnh vực IT, lại có quan hệ thân thích, cho nên
Thế Kỷ Tiên Phong và Dịch Du luôn luôn có liên hệ nghiệp vụ.
Hôm đó là như này. Khi Hỏa Nhạ lững thững rảo bước tiến lên văn phòng
chủ quản bộ phận kế hoạch, sau khi bàn luận về công việc xong, Trầm Diệc cũng vừa mới đứng lên, vừa sắp xếp lại tư liệu trên mặt bàn vừa nói:
“Tới đúng lúc, bây giờ phải tới phòng họp”
Chỉnh đốn xong, anh
giương mắt nhìn Hỏa Nhạ, ánh mắt không thể tránh tránh khỏi sớm liếc qua người Sở Sính Đình, sau khi giật mình một chút, anh cười hời hợt với
cô. Một nụ cười chức nghiệp.
Đó cùng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trầm Diệc.
Vóc dáng cao cao gầy gầy, mặc áo sơ mi màu trắng đơn giản, cúc áo cài
thật sự chỉnh tề, cổ tay áo giặt rất sạch sẽ. Dưới những sợi tóc mai là
đôi mắt ôn nhuận như nước, ngoại trừ bên môi hàm chứa nụ cười khiêm tốn
có lễ ra, khuôn mặt tuấn nhã nhìn không ra được chút cảm xúc phập phồng
nào.
Ấn tượng đầu tiên lúc ấy của cô với anh là: Đây là một người đàn ông.
…… Được rồi, nếu miễn cưỡng hơn có thể dùng thêm một câu, đó là: Đây là một người đàn ông mặc áo màu trắng.
Điều này không trách cô được, người theo đuổi Sở đại mỹ nhân nhiều như
cá bơi trên sông, từ lâu đã không duyệt được người nào, với điều kiện
ngoại hình của Trầm tiên sinh, cũng nhiều lắm xem như đạt được điểm số
trung bình.
Căn cứ vào lễ tiết nghiệp vụ, cô nhếch khóe miệng,
cười lại với anh. Trong phút chốc diễm quang phơi phới trên mặt, luỹ
thừa sát thương cao tới trăm phần trăm.
Nhưng ánh mắt anh chỉ
quét qua mặt cô, thần sắc lập tức bình tĩnh đi về phía bọn họ: “Đi thôi, chúng ta tới phòng họp, bọn Linda chờ ở đó rồi” Anh mỉm cười đi qua bên cạnh cô, tầm mắt không dừng lại ở trên người cô một giây.
Cô
kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng dáng anh, có điểm không xác định rằng
sắc đẹp không gì cản nổi đánh đâu thắng đó của mình có phải bị người này không để vào mắt hay không.
Có lẽ mình đa tâm thôi……
Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, Sở mỹ nhân mang theo nụ cười mê người, nâng gót ngọc đuổi theo bóng dáng cao gầy kia.
Cuộc họp hôm nay kéo dài hai tiếng, sau khi cuộc họp kết thúc, mọi
người đều lộ vẻ mệt mỏi đều thu dọn tư liệu hồ sơ ra khỏi phòng họp. Chỉ có Trầm Diệc vẫn đang ngồi ghế chủ thượng, Sở Sính Đình, Hỏa Nhạ, cùng
với Linda một mỹ phụ trung niên phụ trách liên hệ truyền thông.
Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, phàm là chuyện dính dáng đến chữ “Mai mối”, Linda đều rất thích ý đi làm.
Lúc này, hai vị nam sĩ ở đây còn đang thảo luận vấn đề dự án mới, mà Sở Sính Đình lại ghi chép chỉnh sửa lại những văn bản cuộc họp lúc nãy
trên laptop, tầm mắt Linda ngắm hai khuôn mặt đó, đột nhiên nói ra lời
kinh người:
“Sính Đình, em xinh đẹp như vậy, khẳng định đã có bạn trai rồi?”
Ba người đồng thời nhìn về phía Linda, Sở Sính Đình sửng sốt xong lập
tức phản ứng lại, nhún nhún vai cười trả lời: “Chị Linda đoán sai rồi,
em còn cô đơn, đáng thương cho em đến nay không người nào đến hỏi thăm”
Nói xong còn không quên thở dài tăng thêm hiệu quả vở kịch.
Nhưng luận về hành động, Linda lại càng tốt hơn. Chỉ thấy chị khoa
trương che miệng hô to: “Làm sao có thể! Một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể vẫn cô đơn, bây giờ tất cả đàn ông đều mù sao?”
Hai gã nam sĩ đang thảo luận công việc: “……”
“Vậy chị Linda giới thiệu cho em một người đàn ông có năng lực phân
biệt rõ là được rồi” Sở Sính Đình vừa đánh chữ, vừa cười tủm tỉm đề
nghị.
Linda lại chờ một câu này!
“Sính Đình, em cảm
thấy chủ quản Trầm của bọn chị thế nào?” Chị dùng cằm chỉ vào Trầm Diệc
bên cạnh, nói một câu làm cho Sở Sính Đình lắp bắp kinh hãi.
Sở mỹ nhân trợn to mắt đẹp, theo bản năng liếc mắt nhìn Trầm Diệc phía bên kia, thấy được sườn mặt trầm mặc của anh.
Linda củng cố mục đích của mình nói tiếp: “Đừng cho là chị nói đùa, chị nói thật mà. Chị thấy điều kiện của hai em tương đương, ngoại hình cũng rất xứng, hơn nữa vừa vặn đều cô đơn! Chậc chậc, không cân nhắc một
chút, thật sự rất đáng tiếc”
Cuộc họp ghiên cứu và thảo luận
đột nhiên biến thành hội xem mắt, Sở Sính Đình 囧. Cô lại liếc mắt nhìn
Trầm Diệc một cái, hy vọng anh có thể nói cái gì, nhưng anh cũng không
nói, cô đành phải một mình ứng phó với thế công của bà mối Linda.
—— Theo phương diện nào đó mà nói, da mặt Sở Sính Đình thật sự siêu
dày. Hơn nữa, rất thích lợi dụng sắc đẹp của mình đi nói một vài lời vui đùa làm cho người ta chân tay luống cuống.
Taynhỏ bé xanh nhạt vỗ cánh tay của người đàn ông, Sở Sính Đình mặt không đỏ tai không hồng cười nói với Trầm Diệc: “Ôi chao, chúng ta đây đến phát triển một chút
nhé? Làm tốt sẽ là trời sinh một đôi đó”
Trầm Diệc chuyển mắt
nhìn mặt cô, cô nhân cơ hội cười khẽ phóng mị nhãn, trên khuôn mặt nhỏ
nhắn kiều diễm hoàn toàn tìm không ra nửa phần thẹn thùng. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người anh trầm mặc một lát, thình lình mở miệng nói:
“Cô Sở, điều này chỉ sợ không được”
“Hả?” Nụ cười của cô cứng lại, vì câu này là đoạn đối thoại ngoài dự kiến.
Linda tha thiết chờ đợi anh tiếp tục giải thích, Hỏa Nhạ ở một bên không coi ai ra gì lật xem tư liệu.
Ánh mắt Trầm Diệc chậm rãi trượt một lần trên người cô, cuối cùng dừng ở đôi mắt cô, sau khi bình tĩnh đối diện với cô, cười khẽ một chút, giọng nam từ từ chậm rãi vang lên bên trong phòng:
“Thật sự rất xin lỗi cô Sở. Mẹ đại nhân đã nói, phụ nữ mặc váy quá ngắn không thích hợp làm vợ”.
~~***~~
“—— Anh ta là GAY rồi! Anh ta nhất định là GAY! Anh ta tuyệt đối là GAY!”
Hỏa Nhạ buồn cười liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế phụ lái đang gần như phát điên, nhớ lại một màn đặc sắc vừa rồi trong phòng họp kia, rất không có lòng đồng tình nhếch khóe môi.
Sở mỹ nhân quay
đầu, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này có thêm vài phần dữ tợn…… Mỹ cảm,
cô nghiến răng nghiến lợi bức cung: “Mau nói cho tớ biết, thật ra anh ta là GAY, đúng không?”
Cô cúi đầu quan sát lại váy hôm nay mặc…… Làm ơn, so với Trường Thành còn dài hơn! Tên khốn Trầm Diệc kia bị mù mắt à!
Hỏa Nhạ nhìn chăm chú vào phía trước, dùng giọng nói tao nhã tàn nhẫn
hủy diệt một tia hy vọng cuối cùng của cô: “Cậu ấy không phải GAY, chỉ
không có hứng thú với cậu mà thôi”
Cô nghẹn lời, càng nghĩ càng không cam lòng, mắt đẹp toát ra một tia lửa phẫn nộ: “Anh ta đang mưu
tính kế hoạch gì, lại dám ngại ba ghét bốn với tớ, người theo đuổi tớ có thể xếp thành đường sắt Bắc Kinh, tớ mới không hiếm lạ người như anh
ta!” Đáng giận, đáng giận, rất đáng giận!
Hỏa Nhạ cười mà không nói.
Khi xe dừng lại trước một cột đèn đỏ, anh đột nhiên nói: “Đúng rồi, chúng ta có cần đánh cuộc hay không?”
Tâm tình buồn chán khiến mỹ nhân tức giận trả lời: “Đánh cuộc cái gì?” Đổi thành đánh người được không?
“Đánh cuộc xem Trầm Diệc có thần phục dưới váy cậu hay không” Một tia sáng quỷ quyệt xẹt qua con ngươi Hỏa Nhạ.
Cô nghe vậy mở to hai mắt: “Ý của cậu là……”
Anh liếc qua khuôn mặt mê muội của cô, rủ rỉ nói: “Thật ra bên cạnh
Trầm Diệc vẫn không thiếu những cô gái có điều kiện tốt, chỉ là cậu ấy
đều thiếu hứng thú, cho nên độc thân đến nay. Làm anh họ của cậu ấy, tớ
chỉ có điểm tò mò, với sắc đẹp của Sở Sính Đình cậu, rốt cuộc có năng
lực chấm dứt kiếp sống hòa thượng của cậu ấy hay không?”
Nghe lời nói như thế, cô sửng sốt sau một lúc lâu, sau đó hỏi: “Cho nên ý cậu nói ——”
Anh thay cô nói tiếp: “Hạn trong một tháng, chúng ta đánh cuộc xem cậu
ấy có động lòng phàm trần hay không. Như thế nào? Đánh cuộc một ngàn”
Thật ra đánh cuộc bao nhiêu tiền không phải là trọng điểm, trọng điểm là…… Trọng điểm là……
Trong đầu cô hiện ra một màn sỉ nhục vừa rồi, trong lòng mạnh mẽ dấy
lên ngọn lửa thôi thúc, ngọn lửa này càng cháy càng vượng, dần dần phát
triển thành đám lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ.
Hỏa Nhạ đúng lúc
cho thêm một liều thuốc kích thích: “Đừng trách tớ nói chuyện thẳng
thắn, mặt hàng bình thường Trầm Diệc đều rất chướng mắt. Việc đánh cuộc
này, cậu nên cân nhắc cẩn thận một chút đi”
“—— Thành giao!”
Khiêu khích như thế, mỹ nhân chấp nhận kích thích rống giận ra tiếng,
hai mắt tưởng chừng như sắp phun ra lửa!
Bên môi Hỏa Nhạ nổi lên ý cười như ẩn như hiện: “Được rồi, thành giao”
Đèn đỏ chuyển xanh, xe màu bạc rời khỏi vị trí chạy tới cuối con đường.
~~***~~
Sở Sính Đình ngồi trước máy tính, tiếng gõ bàn phím có quy luật truyền
đến từ đầu ngón tay, đột nhiên cô dừng động tác nhíu mi suy tư, sau đó
tiếp tục gõ bàn phím. Cô cứ gián đoạn làm một bộ hồ sơ trọng yếu như
vậy.
Một giờ sau, cô kích động đập bàn nhảy dựng lên: “Cuối cùng cũng hoàn thành!”
Cử động này đưa tới không ít ánh mắt của đồng nghiệp, tổ trưởng bộ môn
ngẩng đầu lên, đẩy kính mắt nói với cô: “Nhanh viết xong như vậy?” Phần
báo cáo kia còn viết chưa xong, hiệu suất hiện tại của cô làm cho người
ta bất ngờ.
“Ừ! Viết thật sự rất hoàn mỹ!”
“Hở? Số liệu lần trước nói, đều viết vào sao?”
“Các loại số liệu đều có đủ! Tất cả các vấn đề ứng biến dự luật đều trù tính tốt rồi!”
“Làm cũng không tệ, vậy gọi điện thoại báo cho đối phương một tiếng đi!”
“Báo cho đối phương? Ừ…… Cũng tốt!” Cô do dự, cuối cùng vẫn cười tủm
tỉm nhận đề nghị này. Chỉ thấy cô lấy điện thoại di động ra, chậm rãi
bấm tám dãy số không quen thuộc, sau khi chờ đợi, khí thế hào hùng nói
với đầu dây kia ——
“Trầm Diệc! Tổ trưởng bảo tôi gọi điện thoại báo cho anh một tiếng, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ triển khai kế hoạch
theo đuổi anh! Nói cho anh biết, tôi chắc chắn thắng, anh cứ chờ đó mà
xem! Ha ha ha……” =]]
Mọi người cùng hóa đá trước tiếng cười như chuông reo của mỹ nhân.
Một địa điểm khác cùng thời gian, Trầm Diệc đang họp, sau khi cúp điện
thoại, cau mày nhìn chăm chú vào màn hình di động, trên mặt có chút đăm
chiêu.
Những người khác trong cuộc họp vừa rồi mơ hồ nghe được
tiếng rống long trời lở đất kia, sau khi yên lặng một lát, rốt cục có
người yếu ớt đặt câu hỏi:
“Chủ quản Trầm, việc kia…… Không có chuyện gì chứ?”
Trầm Diệc hoàn hồn, thu hồi di động ôn hòa cười với người nọ: “Không có gì, chỉ là một cuộc điện thoại quấy nhiễu. Chúng ta tiếp tục đi”
~~***~~
Căn cứ “Kế hoạch mỹ nhân trộm tâm” mới ra lò, bước đầu tiên của Sở Sính Đình chính là tìm kiếm mọi cơ hội tiếp cận nhân vật mục tiêu, tăng thêm sự xuất hiện của mình, làm cho anh ta quen sự tồn tại của mình.
Cho nên ngày hôm sau khi Trầm Diệc đi vào công ty, lập tức nhìn thấy khuôn mặt hé ra ý cười trong suốt.
Hôm nay cô mặc một bộ váy liền màu trắng, trên váy tô điểm thêm những
đóa hoa màu hồng nhạt, làn váy che phủ đầu gối đáng yêu, nhưng chỉ là lộ ra đôi chân nhỏ tuyết trắng đủ cho người ta suy nghĩ xa xôi. Cô đứng ở
nơi đó, như là một đóa hoa sen phong tư yểu điệu nở rộ, thanh lệ tựa như lạc thuỷ thần phi.
Bởi vì câu nói thiên sát vô liêm sỉ lần
trước của anh, Sở Sính Đình lục tung chiếc váy chất liệu vải dệt khi mới đi làm thì mua, chiếc váy này được mặc cả ở ven đường.
Nghĩ rằng loại đàn ông nhàm chán kia, hẳn là sẽ thích loại giọng nói thanh thuần này.
Trầm Diệc dừng bước trước mặt cô, ánh mắt đảo qua trên người cô, mím môi trầm mặc.
Cô giơ tài liệu trong tay lên lắc lư vài cái: “Tôi hôm nay tới là bởi vì tài liệu này cần anh ký xác nhận, anh Trầm”
Anh gật đầu: “Ừ, chúng ta đi vào văn phòng nói đi”
“Được” Cô tuy rằng đáp lời, nhưng thân thể lại không nhúc nhích chút
nào. Vừa nói chuyện, cô lại nở nụ cười kiều diễm vô song, nhìn anh,
trong mắt phóng xuất ra dòng điện lưu mười vạn Vôn.
Xẹt xẹt xẹt —— tiếng dòng điện.
Điện cho anh choáng váng này! Điện cho anh choáng váng nha! —— Tiếng lòng Sở Sính Đình.
Xẹt xẹt xẹt xẹt…… Toàn bộ dòng điện khai hỏa!
Nhưng mà……
Thời gian không biết qua bao lâu, cô thu ánh mắt suýt chút nữa bị rút
gân, cả người bị đẩy vào một mảnh u ám: “…… Chúng ta đi vào nói đi”
Vật cách điện Trầm Diệc dường như không có việc gì đẩy cửa, rồi đi vào.
Sở mỹ nhân nguyên khí thương tổn rũ vai đi vào văn phòng cùng anh, sau
khi vào trong, cô ngẩng đầu thì thấy Trầm Diệc đứng trước sô pha nhìn
cô, cô lập tức chấn động tinh thần, bày ra một tư thế đứng so với người
mẫu còn đẹp hơn.
“Cô Sở, ngồi ở chỗ này nói đi” Anh mỉm cười.
Văn phòng anh là một nơi nghỉ ngơi rất khác biệt, ngoại trừ một chậu
hoa màu xanh biếc ra, còn có một bộ sô pha màu cam và dụng cụ pha cà
phê, bình thường hay dùng khi bàn bạc công việc với khách hàng.
Cô vừa định nhấc chân bước đi, nhưng con ngươi vụt sáng, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế.
Hừ hừ hừ…… Cô cười âm hiểm trong lòng.
Cô thướt tha yêu kiều bước về phía anh, hai chân đong đưa đầy hàm ý,
phảng phất giống như dưới chân mọc hoa. Cô mang theo một lúm đồng tiền
mê người, vừa đi vừa tính toán chính xác khoảng cách và góc độ, khi cách anh còn một bước, mắt cô ngoan lệ, nghĩ rằng thời cơ đến!
“Ai~~~ nha~~~”
Sau khi giọng nữ làm ra vẻ rất nhu nhược yếu đuối vang lên, thân thể
mềm mại không hiểu sao đổ về phía trước, rồi ngã xuống mục tiêu đương
nhiên chính là người đàn ông duy nhất trong này!
Có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cô Sở Sính Đình cũng không tin Trầm Diệc vẫn tâm như chỉ thủy!
…… Nhưng rất đau lòng là Trầm Diệc đúng vào lúc này xoay người mở túi hồ sơ.
Kết cục có thể nghĩ, Sở mỹ nhân giữa đường nhào đầu về khoảng không ngã sấp xuống sô pha. Hơn nữa, tư thế rất khó coi…… Xin hãy tưởng tượng
hình ảnh Spider Man dán lên tường, hai việc đó cũng gần như nhau.
Trầm Diệc bỏ qua một màn này, nhìn thân thể mềm mại dán chặt vào sô
pha, bình tĩnh nhìn vài giây mới hỏi: “Cô Sở, cô đang làm cái gì?”
“Á? Ưm……” Nghe được tiếng nói, Sở Sính Đình lập tức từ thoát ra khỏi
tuyệt vọng, ngồi xuống sau đó cúi đầu, vươn tay nhỏ bé giả bộ thật sự
đông sờ sờ tây xoa xoa ghế sô pha, còn không quên thêm vài câu: “Ghế sô
pha này thật là đẹp! Rất mềm mại, rất thoải mái! Mua bao nhiêu tiền vậy? Tôi cũng đi mua một bộ, ha ha ha ha……”
Ánh mắt anh kỳ dị nhìn chăm chú cô một hồi, ngồi xuống bên cạnh người còn đang luống cuống tay chân.
Theo động tác ngồi xuống của anh, một hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái đánh úp lại phía cô, tương tự như hương vị bạc hà, lại mang theo sự ấm áp
của cơ thể ấy. Cô vừa ngẩng đầu, lại đối diện với mặt của Trầm Diệc, anh liếc liếc mắt nhìn tài liệu trong tay cô, ý bảo có thể bắt đầu nói
chuyện, biểu tình kia hoàn toàn là một bộ dáng đang làm việc.
Cô hắng giọng, cũng lấy tư thái làm việc tiêu chuẩn mở túi tài liệu ra,
rút ra ba trang hợp đồng để lên bàn trà. Trong lòng cũng nghĩ là: Ư hừ
hừ, dựa vào gần như vậy, hãy đợi tôi khiến cho anh nếm thử lợi hại của
Nữ vương điện nhãn đi! Oa ha ha ha……
Vì thế hai người bắt đầu tiến hành thương thảo những điều khoản trong hợp đồng.
Thời gian trôi qua nhanh.
…… Hôm đó sau khi Sở Sính Đình rời khỏi Thế Kỷ Tiên Phong, rũ bờ vai
mảnh khảnh, mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn bầu trời bao la phía
tây, đóa mây trắng cô độc kia, con chim diều hâu lẻ loi kia, đuôi máy
bay lướt gió kia…… Tình cảnh này, cô bỗng nhiên lĩnh ngộ đến vĩ nhân khi còn sống đều nhất định phải trải qua những cơn sóng dữ đầy bụi gai.
Một kế không thành, lại thêm kế khác.
Sau khi Sở Sính Đình phấn chấn lại lấy “Kế hoạch mỹ nhân trộm tâm” ra,
nhìn vào tờ giấy sau đó viết thêm một chữ thể Tống “Muốn bắt được trái
tim đàn ông trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta” tiếp đó còn vẽ
thêm một ngôi sao, chỉ ra trọng điểm.
Cô xoa cằm suy tư, đột
nhiên nắm chặt tay, trên khuôn mặt kiều diễm lộ ra biểu tình hạ quyết
tâm. Sau đó, biểu tình kiên quyết lại dần dần biến thành tiểu ác ma xảo
trá thức tỉnh.
Hắc hắc hắc…… Nói cho cùng, muốn bắt được trái tim của đàn ông, trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta!
Trầm Diệc, hãy xem bản lĩnh của bổn tiểu thư này!
Tuy rằng trong lòng nghĩ ra lời nói đẫm máu như vậy, nhưng vài ngày sau Sở Sính Đình vẫn ăn mặc xinh đẹp xuất hiện ở văn phòng Thế Kỷ Tiên
Phong.
Nhân viên ở đó sớm đã không xa lạ với đại mỹ nữ này,
cộng thêm Sở Sính Đình đối nhân xử thế không tự cao tự đại, cho nên bọn
họ nhanh chóng quen thuộc với cô.
“Sính Đình, tớ vừa mới thấy
chủ quản Trầm đi vào phòng trà nước đó” Cô thư ký đáng yêu thấy cô bước
vào lập tức tốt bụng cung cấp tình báo.
Sở Sính Đình mang theo
hộp gì đó, tâm tình sung sướng vừa đi vừa nói chuyện: “Được, tớ đã biết, cám ơn. Đúng rồi, má hồng của cậu hôm nay rất đẹp nha!”
Được
một đại mỹ nhân khen ngợi xinh đẹp, một chút sắc thái vui mừng hiện lên
đuôi mắt cô thư ký, cô ta mặt mày hớn hở cung tiễn mỹ nhân rời đi, lòng
trung thành bộc phát mãnh liệt.
Trên thực tế, người sáng suốt
đều nhìn ra được Sở mỹ nhân có ý với Trầm chủ quản của bọn họ, ngoài cô
nàng họ Sở biểu hiện hành vi theo đuổi rõ ràng này ra, chỉ nhìn vào tần
suất siêu cao mấy ngày nay cô chạy tới chạy lui, dụng tâm này cũng đã
rất rõ ràng được vạch trần.
Tuy nói nước phù sa không chảy ra
ngoài, nhưng Sở mỹ nhân xinh đẹp vẫn là xinh đẹp lại không có bệnh chung kiêu căng cao ngạo mỹ nữ bình thường hay có, đúng là hiếm có. Còn nữa…… Hình ảnh chủ quản Trầm và Sở mỹ nhân đứng chung một chỗ thật sự là lòe
lòe tỏa sáng, thật sự rất đẹp mắt.Namthanh nhã, nữ kiều mỵ, vốn là hai
sắc màu đậm nhạt xung đột lẫn nhau, ở trên người bọn họ lại dung hòa
ngoài ý muốn, tuyệt phối nha tuyệt phối nha.
Xuất phát từ sự
truy cầu nguyên thủy của nhân loại, mặc dù bóp cổ tay thương tiếc, chúng nữ vẫn quyết định là rơi lệ chúc phúc. Vì thế con đường theo đuổi của
Sở Sính Đình lại càng rộng mở hơn.
Mặc dù thiên thời địa lợi,
chung quy vẫn phải biết dùng người mới được. Sở Sính Đình biết rõ điểm
ấy quen thuộc tìm phòng trà nước, nhìn vào bên trong, một thân ảnh cao
gầy đứng lặng ở trước máy pha nước, đúng là người cô muốn tìm.
Thấy anh chuẩn bị quay đầu lại, cô vội vàng chỉnh sửa lại tư thế đứng,
thân hình nóng bỏng nghiêng người tựa vào cạnh cửa, tư thế giống như lơ
đãng lại xảo diệu bày ra đường cong hoàn mỹ nữ tính của cô, chiếc váy
được thiết kế để nhấn mạnh vòng eo thon thả cùng bờ ngực cao ngất của
cô, cũng hiện ra eo nhỏ khiến người ta muốn nắm chặt.
Trầm Diệc cầm trong tay một chiếc cốc, nhìn cô trầm mặc một hồi, sau đó trên mặt
hiện ra nụ cười chuyên nghiệp: “Cô Sở, hôm nay lại tới nữa à. Là hợp
đồng kia có vấn đề gì sao?”
Sở mỹ nhân lộ ra nụ cười tự tin
nhất: “Ừm, có mấy nội dung muốn nói rõ với anh. Đợi đến văn phòng anh
bàn luận lại một chút” Một tay cô ôm túi tài liệu ở trước ngực, vừa lúc
lộ ra đôi tay cân xứng, trắng nõn, một tay ngọc khác không chút để ý vén vài sợi tóc, một đầu tóc xoăn bởi vậy mà rực rỡ đến mê người, làm cho
người ta hoa mắt thần mê.
Đáng tiếc ngày tốt cảnh đẹp không có
tác dụng, Trầm tiên sinh chỉ thản nhiên quét qua một chút, liền buông
mắt xuống uống nước, không nói cái gì nữa.
Sau khi hai người
nói chuyện đến cái gọi là có vấn đề hai tiếng, Sở Sính Đình trộm nhìn
giờ, nghĩ rằng cảm thấy không sai biệt lắm, liền cười đem chiếc hộp to
để trên mặt bàn: “Hóa ra đã là giữa trưa rồi, quấy rầy anh lâu như vậy
thật sự là rất áy náy. Đúng rồi, tôi hôm nay vừa lúc cũng mang theo đồ
ăn đến, anh nể mặt nếm thử một chút không? Chúng ta vừa ăn vừa nói
chuyện?” Nói xong, cô mở gói to, mở cặp lồng “Vừa lúc” mang tới ra. Đó
là một cặp lồng hai tầng, không nhiều không ít vừa vặn là phân lượng cho hai người, thậm chí ngay cả đũa cũng là hai đôi.
Rất rõ ràng sớm có dự mưu.
Trầm Diệc không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cặp lồng bày ra thức ăn
nhiều kiểu dáng, sau khi suy nghĩ, không chối từ, hào phóng tiếp nhận ý
tốt của cô: “Được, cám ơn, tôi đây sẽ không khách khí”
Sở Sính
Đình mừng thầm trong lòng, tay chân lưu loát đem đồ ăn chia làm hai
phần, hai tay chia phân nửa tới trước mặt anh, ý tứ hàm xúc bộ dáng lấy
lòng kia rất giống vợ hiền trung thành và tận tâm.
Trầm Diệc nhìn miệng cười của cô, cầm lấy một đôi đũa, gắp đồ ăn trong cà mèn.
Một lát sau.
“Thế nào? Hương vị có được không?” Sở mỹ nhân dán sát người vào Trầm Diệc, vẻ mặt tha thiết hỏi.
“Ừ…… Thịt heo rất dai”
Sắc mặt cô trầm xuống: “Đó là thịt bò”
“Món cá rán này cũng không tệ, rất thơm”
“Đó là cá trắm cỏ hấp……”
“Vì sao lại có rau khô?”
“Đó là rau xào tim……”
Sau khi nói xong câu này, cô không thèm nhắc lại.
Hai người bên trong rất ăn ý cúi đầu ăn cơm, trầm mặc.
Chính là, cùng trong một phòng, một bên là mây đen dày đặc, một bên lại là ánh mặt trời sáng lạn.
Sở mỹ nhân bị bao trùm bên trong một mảnh màu xám, thần sắc chết lặng ăn ăn ăn ăn……
Người đàn ông đối diện, trái lại như ánh mặt trời, bên môi chậm rãi hiện lên một ý cười không rõ ý nghĩa.
Đối với việc tác chiến thất bại lần này, Sở Sính Đình rất nhanh liền
thoải mái. Ban đầu, căn cứ chất lượng định luật không thay đổi, thế giới này luôn duy trì sự cân bằng tinh xảo, cho nên tài nấu nướng mỹ nữ cũng không sao hết, bởi vì người quá nghịch thiên sẽ bị sét đánh chết!
Nhưng, còn tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Mù quáng tìm tòi chỉ biết lãng phí thời gian, thu thập tình báo chính xác, nghiên cứu
nhược điểm mới là điểm mấu chốt để thắng lợi.
Tròng mắt Sở Sính Đình lưu chuyển, lấy điện thoại di động ra, bấm tám dãy số của một người.
“Có việc nói mau” Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cô sớm thành thói quen với sự lãnh đạm của đối phương, vì thế trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hỏa Nhạ, cậu là anh họ của Trầm Diệc, chắc chắn
biết anh ta thích loại hình gì”
Đầu kia yên lặng mấy giâu, lại lần nữa truyền ra giọng nói: “À, cho tớ một lý do cung cấp tình báo”
Cô âm thầm cắn răng, trong lòng mắng gã đàn ông không chịu thiệt này,
trầm giọng trả lời: “Chỉ bằng khoảng thời gian chênh lệch to lớn khi bọn tớ kết bạn với nhau” Một người quen hai mươi năm, một người chỉ mới
biết một tuần, điều kiện đánh cuộc thành lập rõ ràng quá không công
bằng.
Bất ngờ, Hỏa Nhạ tỏ ra sảng khoái khác thường: “Ừ, nói cũng có vài phần đạo lý. Được rồi, tớ nói cho cậu một chút gợi ý”
“Vậy cậu mau nói cho tớ biết, Trầm Diệc anh ta rốt cuộc thích kiểu phụ nữ nào?” Cô vội vàng lấy giấy bút ra.
“Cậu ấy à, để cho tớ nghĩ chút. Ừm…… Nếu tớ nhớ không lầm, cậu ấy hẳn
là thích người phụ nữ vui vẻ, dễ thương, quyến rũ, dáng người nóng bỏng”
Sở mỹ nhân vừa nghe đến, kinh ngạc trừng lớn mắt đẹp: “Cậu nói đùa à? Vui vẻ, dễ thương, quyến rũ, dáng người nóng bỏng? Tớ đều thử
qua, căn bản là không có hiệu nghiệm, anh ta ngay cả nhìn cũng không
liếc mắt nhìn một cái!” Nghĩ đến đây, cô lại buồn bực.
“Còn chưa đủ”
Cô ngẩn ra: “Cái gì?”
Đầu kia điện thoại vang lên một tiếng cười rất nhỏ: “Cậu làm còn chưa đủ”
“Còn chưa đủ?”
“Trầm Diệc cậu ta…… Là “khẩu vị” nặng”
Hỏa Nhạ đưa ra một lời giải thích mơ hồ mờ ám.
Môi đỏ mọng của Sở mỹ nhân khẽ nhếch, một hồi lâu sau nói không ra lời. Đợi cô tiêu hóa xong câu “Khẩu vị nặng” xong, khuôn mặt tuấn tú nam
tính theo lặng yên xẹt qua trong đầu, mũi tựa hồ lại ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt, cô không tự chủ được cắn môi cánh hoa, kiều nhan
không hiểu sao lại nóng lên.
Đáng giận, thì ra anh ta là ngại
cô bình thường biểu hiện “Không đủ nhìn”, trách không được cũng không
đáp lại cái gì. Rõ ràng bộ dạng lớn lên cũng không có gì lạ, không thể
tưởng được có sự thưởng thức xấu xa như vậy, quả thật là người không thể xem tướng mạo!
Ôm một loại tâm tình phức tạp, đêm đó Sở Sính
Đình lại lục tung tìm kiếm đồ khiêu chiến tốt nhất, sau khi tiến hành
tìm tòi đến nửa tiếng, động tác của cô bỗng nhiên ngừng, cúi người nhìn
chằm chằm không chuyển mắt một bộ quần áo nào đó, bắt đầu ngây người.
Không biết qua bao lâu, cô dồn sức đứng thẳng người, trên mặt đã tràn ngập sự bi tráng của tráng sĩ cắt cổ tay ăn thề.
Trầm Diệc, bổn tiểu thư sẽ cược với anh bằng bất cứ giá nào! (Nắm tay)
Buổi sáng thứ hai, chủ quản Trầm của công ty Thế Kỷ Tiên Phong đúng chín giờ bước vào cổng công ty.
“Buổi sáng tốt lành” Khi đi ngang qua đại sảnh lớn tầng một, anh có
thói quen gật gật đầu với ông Vương nhân viên trực ban, cũng lộ ra một
nụ cười lễ phép.
Ông Vương ngẩng đầu nhìn thân ảnh di động
trước mắt, há miệng muốn nói lại thôi, trên mặt là một loại biểu tình
khó có thể hình dung, cuối cùng không nói từ nào.
Trầm Diệc
cũng không lưu ý nhiều dị trạng của ông, chỉ thấy anh đi lại vững vàng
tiêu sái đến cửa thang máy, thuần thục ấn vào nút lên tầng, kiên nhẫn
chờ thang máy.
Năm phút đồng hồ sau.
Một tiếng ting ting, thang máy dừng lại trên tầng mười tám, anh đi ra khỏi thang máy, đi thẳng về phía trước.
“Chủ quản Trầm!” Cô thư ký má hồng vừa nhìn thấy bóng người phong tư tú dật phía trước, lập tức kinh hỉ vạn phần nhảy dựng lên từ trên ghế, ánh mắt không biết liếc về phía nào đó một cái, cố ý cất cao âm lượng gọi
lại một lần: “Chủ quản Trầm, anh đã tới!”
“Ừ, buổi sáng tốt lành” Trầm Diệc tuy rằng mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn cười đáp lại.
Khi anh xuyên qua hành lang, thời điểm bước vào bộ phận kế hoạch, loại
cảm giác sự không thích hợp này được nghiệm chứng thực sự. Anh vừa xuất
hiện, vô số tầm mắt rậm rạp phủ kín toàn thân anh, trong tầm mắt kia,
bao gồm cực kỳ hâm mộ, chế nhạo, bát quái, tò mò…… Nói tóm lại, chính là một loại ánh mắt chờ xem kịch vui.
Lòng anh trầm xuống, ước
chừng đoán được ra ngọn nguồn hiện tượng lạ. Nghĩ vậy, anh bước nhanh
hơn, lập tức bước vào văn phòng bên kia.
Anh không chút do dự mở cửa ra ——
Hình bóng yêu kiều đang đứng ở bên trong nghe được tiếng mở cửa, từ từ
xoay người lại. Theo góc độ biến hóa xoay người, những tia sáng rực rỡ
đều phát ra từ trên người cô, chờ cô cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh,
hào quang toàn thắng, lấp lánh không thể đỡ. Giống như một tầng mây được nạm thêm giấy mạ vàng dần dần tỏa ra những anh hào quang hoa lệ. Hơn
nữa loại hoa lệ này bày biện ra làm cho người ta tâm viên ý mãn, quyến
rũ lòng người.
Trầm Diệc cương cứng người đứng ở cửa, con ngươi thẳng tắp nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, không thể động đậy.
Da cô vốn dĩ đã trắng rồi, những thước lụa màu đen trên người càng tôn
thêm làn da, càng trong suốt nõn nà như tuyết trắng tỏa ra những tia
sáng mờ ảo lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, nhìn như vô cùng mịn màng
lại tràn ngập khuynh hướng cảm xúc. Điểm chết người là, chất tơ lụa mặc
trên người cô lại là thiết kế bán trong suốt, xuyên thấu qua kia tầng
vải dệt mỏng manh mềm mại kia khiến cho người ta giận sôi, từng mảng
từng mảng da thịt lớn như ẩn như hiện, bao gồm đường cong cổ duyên dáng
của cô, xương quai xanh quyến rũ mê người, bụng bằng phẳng, eo mảnh
khảnh, thậm chí bao gồm đôi nhũ châu tiêu hồn kia……. Dưới những thước
lụa là một chiếc váy bò nóng bỏng đến nỗi không thể nóng hơn được, bó
sát người hiển lộ ra trọn vẹn đường cong bờ mông hoàn mỹ, một cặp đùi
đẹp trắng nõn thon dài không chút che lấp nào bại lộ trong không khí,
thoải mái dâng lên cho mọi người nhìn xem.
Cô đứng ở nơi đó, cười nũng nịu với anh, xinh đẹp không thể so sánh.
Anh đứng ở cửa, sắc mặt đột nhiên biến đổi, con ngươi nhanh chóng tụ lại một mùi thuốc súng.
Trước khi cô kịp phản ứng, anh vọt lên trước, nhanh chóng giữ lấy cánh
tay cô, không chút thương hương tiếc ngọc nào dùng sức kéo ra ngoài cửa.
Bọn họ vừa xuất hiện, lập tức đưa tới vô số tầm mắt.
“Ớ? Này, anh sao phải kéo tôi đi!” Sở Sính Đình vẫn bị kéo đi rất khó
chịu cao giọng kháng nghị, nhưng biết sao được, lực tay không bằng người ta, giãy dụa mấy lần vẫn là bị nắm gắt gao, “Này, đừng túm tay tôi, anh không nghe thấy sao? Rất đau!”
Người đàn ông đang tiến bước kia căn bản không có để ý tới cô, bước đi trái lại càng chạy càng nhanh.
“Anh bị bệnh thần kinh gì đây, tôi hôm nay tới tìm anh là có chuyện nghiêm túc! Có chuyện nghiêm túc! Anh nghe thấy không?”
“Trầm Diệc! Anh điếc à? Tôi bảo anh không được túm tay tôi! Thật sự là tức chết tôi!”
“Được được được, tôi rời đi! Nhưng anh để tự tôi đi được không?”
“Này này…… Trả lời tôi một chút được không? Đùa giỡn cái gì đây!”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chủ quản Trầm thành công tha Sở mỹ nhân kháng nghị liên tục ra khỏi công ty.
Mọi người không hẹn mà cùng cảm thán:
Chủ quản Trầm tính tình luôn luôn ôn hòa khi trầm sắc mặt lại có thể đen thành như vậy, hiếm thấy, hiếm thấy, quá hiếm thấy.
…… A! Sở mỹ nhân vừa đi, không thể ăn kem ly miễn phí, ô ô, rất đáng tiếc. Mùa hè rất nóng mà!
Trong tầm mắt kinh ngạc của người đi đường, Trầm Diệc kéo Sở Sính Đình
huyên náo không thôi tới ven đường mới buông tay. Anh vẫy tay bắt một
chiếc taxi, đẩy cô vào, khom người xuống. Đối diện với Sở Sính Đình trợn mắt há hốc mồm trong xe nói:
“Cô Sở, cô hãy về mặc lại quần áo rồi đến tiếp nhé”
Phịch một tiếng, anh đóng cửa xe lại.
…… Rất lâu sau, khi bọn họ đã kết hôn thành vợ chồng, từng có một đoạn đối thoại như này:
Trầm Diệc: Sao lại không thấy em mặc lại bộ quần áo kia?
Sở Sính Đình (Nghi hoặc): Bộ quần áo nào?
Trầm Diệc: Bộ quần áo có rất nhiều hạt cườm, lụa màu đen.
Sở Sính Đình (Tủi thân): Anh không phải không cho em mặc đi ra ngoài sao?
Trầm Diệc: Anh là không cho em mặc đi ra ngoài, nhưng anh chưa nói không cho em mặc ở nhà.
Sở Sính Đình:……
~~***~~
Trở lại thời gian lúc ấy.
Tuy rằng thấy Trầm Diệc đối đãi “Thô bạo” như vậy nhưng Sở mỹ nhân
ngoài cứng người ra, ngoại trừ tức giận mắng tình hình quân sự có sai
lầm ra, ngày hôm sau vẫn sinh long hoạt hổ xuất hiện trong văn phòng Thế Kỷ Tiên Phong như cũ.
Vì thế, chủ quản Trầm vừa bước một bước ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy hình ảnh như này:
Lấy vị trí Sở Sính Đình ngồi làm trung tâm, xung quanh người có ba bốn
nhân viên nam tuổi còn trẻ ngồi quanh, tiếng cười hi hi ha ha vui vẻ
phát ra từ một nhóm nhỏ này, còn thường thường truyền ra một tiếng cười
sang sảng, khắp nơi hiện ra không khí hài hòa êm dịu.
Được cho một hình ảnh vui vẻ hòa thuận.
Anh không lên tiếng tiêu sái đi lên.
Sở mỹ nhân bị một gã nhân viên nam đùa cho cười run rẩy hết cả người,
khóe mắt khi liếc tới thân ảnh người đàn ông đang tới gần, đôi mắt lập
tức sáng ngời, lập tức đứng lên cười chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành! Tôi
hôm nay tới là bởi vì ——”
“Hợp đồng kia. Tôi biết” Anh mỉm cười đi tiếp, không ở lại, đi thẳng đến cửa văn phòng
Cô sặc nước, nhún vai thè lưỡi, cười hì hì vẫy tay cáo biệt với nhóm nhân viên nam bên cạnh, xoay người đuổi theo Trầm Diệc.
“Cô Sở, tôi hy vọng cô về sau không cần như vậy” Trong văn phòng, Trầm
Diệc tùy tay đặt túi tài liệu trên sô pha, lững thững thong thả đi tới
bàn làm việc, bỗng nhiên nói ra một câu này.
Sở Sính Đình đang đóng cửa sửng sốt, nghi hoặc nhìn anh: “Không cần loại nào?”
Anh ngồi xuống, một đôi con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô: “Cái dạng giống như vừa nãy của cô, ngồi trên ghế”
Sau đó? Cô khiêm tốn dùng ánh mắt đặt câu hỏi.
Anh trầm mặc, tiếp tục nói: “Bọn họ…… Đứng”
Cho nên? Mắt đẹp chớp chớp nhìn anh, chờ đợi kết luận.
Môi anh mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt nhìn lướt qua nơi cổ áo
hình chữ V của cô, lại nhìn tới ánh mắt mê muội của cô, phát hiện cô
thật sự nghe không hiểu.
Thật sự là người phụ nữ sơ sài. Trong lòng anh cho cô một danh hiệu như vậy.
“Cô cùng bọn Tiểu Chu tựa hồ rất quen thuộc?” Anh không dấu vết nói sang chuyện khác.
Sở Sính Đình để túi tài liệu lên mặt bàn, ngồi đối diện anh. Nghe được
vấn đề của anh, nhếch miệng phát ra tiếng cười sang sảng: “Đồng nghiệp
công ty anh đều rất thú vị nha! Đặc biệt Tiểu Chu, anh ta có thể được
gọi là phong lưu diễm sử, không biết anh đã nghe qua chưa, tôi sắp cười
chảy ra nước mắt! Ha ha ha!”
Mặt anh không chút thay đổi nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười diễm lệ của cô, hồi lâu mới lên tiếng: “Thật không”
Hôm nay, hai người bọn họ tiến hành bàn bạc nội dung hợp đồng lần thứ N mà vĩnh viễn không có kết quả.
Hôm nay, thế công điện lực của Sở mỹ nhân vẫn không có chút hiệu quả nào trên người chủ quản Trầm.
Sau hôm nay, nhân viên Thế Kỷ Tiên Phong rất nhanh liền phát hiện, thân ảnh yêu kiều quen thuộc kia không xuất hiện trong công ty nữa.
Từ ngày đó, ước chừng cô biến mất hai tuần lễ.
Sở Sính Đình đi đâu vậy? Thật ra rất đơn giản, cô bận làm việc.
Cuối tháng đúng là thời điểm bận nhất của cô. Các loại bảng biểu báo
cáo, giấy tờ, kế hoạch dự án cũng lần lượt ra lò, cô hoàn toàn rơi vào
trong kiếp sống địa ngục – thức để tăng ca, bận đến sứt đầu mẻ trán tự
nhiên không có thời gian để ý tới “Tư tình nhi nữ”, Trầm đại chủ quản so với một đám hồ sơ như ngọn núi nhỏ trước mặt cũng chỉ có thể tạm thời
hạ mình một chút đứng sang bên.
Khi cô cuối cùng có thể quay lại nhân gian từ địa ngục, phát hiện khoảng cách ngày đánh cuộc chấm dứt chỉ còn một tuần.
Thời gian ở nhân gian trôi qua thật nhanh….. Cô ngây ngẩn nhìn lịch treo tường.
Còn ngây ngẩn cái gì! Sau ngày giải phóng, hôm sau Sở mỹ nhân khí thế bừng bừng đến Thế Kỷ Tiên Phong.
“A! Tôi hoa mắt sao? Sính Đình, đã lâu không thấy cô đến rồi!”
Một giọng nam sảng khoái vang lên ở bên tai, cô ngoái đầu nhìn lại, thì ra anh bạn Tiểu Chu phong lưu diễm sử.
Trên mặt anh ta lộ vẻ tươi cười bỡn cợt khi tới gần cô, một bàn tay
không chút khách khí đáp lên vai cô, miệng phát ra tiếng cười gian hắc
hắc: “Mau nói cho anh đây trong khoảng thời gian này đi đâu?”
Sở Sính Đình vốn là tính tình lơ đễnh, chỉ khi anh ta dùng loại cử chỉ
tác phong bạn bè này, cũng không để ở trong lòng. Nghe được anh ta hỏi
như vậy, cô nảy ra ý muốn trêu đùa, vì thế ra vẻ thẹn thùng che mặt:
“Chán ghét, đây là bí mật, chị đây ngại trả lời”
Tiểu Chu câm
điếc không cười, bày ra gương mặt giả bộ oán giận: “Có phải chạy đi
quyến rũ người đàn ông khác sau lưng chủ quản Trầm của chúng tôi hay
không! Nói mau, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!”
Những lời này của anh ta dẫn tới nhiều ánh mắt của mọi người.
Sở mỹ nhân ngọt ngào cười, tiếp tục diễn trò: “Hắc hắc, phát triển
nhiều tuyến, khai thác phần đất bên ngoài, đây là xu thế thị trường
thôi!”
Nghe vậy, bốn phía vang lên một tiếng cười hài hước.
Không ai chú ý tới, ngoài cửa không biết khi nào có một thân ảnh cao gầy đang đứng lặng.
Tiểu Chu phát ra tiếng sợ hãi “Chậc chậc chậc”, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xấu xa nhếch khóe miệng: “Đại mỹ nữ, vậy cô khi nào thì phát triển, khai thác đến chỗ người đàn ông như tôi? Tôi bất cứ lúc nào cũng kính
đợi đại giá”
Sở Sính Đình bị anh ta đùa nở nụ cười, theo kịch
bản phóng mị nhãn cho anh ta: “Được nha, tôi đây không cần chủ quản Trầm của các anh, tôi với anh, được không?”
Nghe cô trả lời như vậy, mọi người đều ồn ào vui cười.
Nói qua trước đó, Sở Sính Đình rất thích lợi dụng sắc đẹp của bản thân
mở một trò đùa vô bổ, cô chỉ vui đùa cho vui vẻ, nhưng xem ở trong mắt
người nào đó cũng hoàn toàn là hiệu quả khác nhau.
Sở Sính Đình cười còn muốn nói cái gì, nhưng trước mắt đột nhiên có một thân ảnh
tiến vào, khi cô thất thần, cổ tay bất ngờ không kịp đề phòng bị gắt gao chế trụ, sau đó một lực lượng mạnh mẽ kéo cô ra khỏi chỗ đó, giữa bước
đi lảo đảo cô kinh ngạc nâng mắt lên , thấy được áo sơmi trắng sạch sẽ
của Trầm Diệc.
Lần trước là tha cô ra văn phòng, lần này là kéo cô vào văn phòng. Động tác giống nhau, kết quả khác nhau. Trong đầu Sở
mỹ nhân bỗng nhiên hiện lên loại cảm thán buồn chán này.
Sau khi đóng cửa lại, Trầm Diệc đứng lặng một lúc lâu, sau đó chậm rãi vòng qua người.
Tim Sở Sính Đình run lên.
Khuôn mặt tuấn tú của anh phản chiếu lại tia nắng ngoài cửa sổ, ngũ
quan rơi vào đáy cốc âm u sâu không thấy đáy, con ngươi đen ôn nhuận
nhưng lại nhiễm một tia lửa, sáng quắc. Anh bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, cánh môi lạnh lùng nhếch lên, ánh mắt mang theo nhiệt mà lại lạnh như
băng.
Bộ dáng này của anh, khiến cô cảm thấy hoảng hốt. Lặng lẽ nuốt nước bọt, cô nỗ lực thúc đẩy bầu không khí, vì thế cố ý nói:
“Hello! Hai tuần không gặp, có nhớ tôi hay không? Ha ha ha!”
“Quyến rũ đàn ông chính là lạc thú lớn nhất của cô sao?”
Giọng nam lạnh như băng vang lên ở bên trong.
Sở Sính Đình không kịp phản ứng lại, trên mặt vẫn duy trì lúm đồng tiền một giây trước: “Hả?”
Người đàn ông này…… Vừa rồi có phải nói cái gì hay không? Cô trợn to
đôi mắt trong suốt nhìn anh, nụ cười bắt đầu từng chút từng chút một rút khỏi trên khuôn mặt, cuối cùng biến mất không dấu vết.
Anh không thèm nhắc lại, chỉ nhìn cô.
Cô cũng không nói.
Sự trầm mặc lan ra giữa hai người.
Hai bóng dáng một cao một thấp im lặng đứng thẳng dưới ánh nắng ban mai, nhìn nhau không nói gì.
~~***~~
Khi đó Trầm Diệc cho rằng, mình đang xúc động mới nói ra loại lời nói
này, cô phỏng chừng là sẽ giận dữ mà đi, thề không bao giờ sẽ xuất hiện ở trước mặt anh nữa. Dù sao, những cô gái như cô, vốn có thể nhận được
tất cả sự nuông chiều. Cô hoàn toàn có thể làm như vậy.
Cho nên ngày hôm sau khi anh vẫn nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp kia ở công ty, không khỏi dừng bước.
Sở Sính Đình đang trao đổi với cô thư ký cách bảo dưỡng tâm đắc liếc
nhìn thấy anh qua đây, lập tức nở rộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn:
“Buổi sáng tốt lành! Hôm nay tới sớm như vậy à?”
Trầm Diệc: “……”
Hai người cùng đi vào văn phòng, sau khi ngồi xuống, Sở Sính Đình lấy
hợp đồng đặt trên mặt bàn, cười dịu dàng với anh: “Chúng ta bắt đầu đi”
Mỗi khi cười đều lộ vẻ phong tình, trước sau như một.
Con ngươi đen mang theo một chút ý tứ hàm xúc nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của cô, anh đáp đơn giản: “Ừ”
Tiếng lật giất sàn sạt vang lên, mắt phượng của cô nhìn một tờ cuối
cùng của hợp đồng, cúi đầu nói: “Về tình huống lần trước chúng ta thảo
luận, tôi về xin chỉ thị cấp trên, anh ấy cho rằng loại tình huống này
không thể tránh được. Chúng ta có thể làm, cũng chỉ có thể là tận lực
giảm bớt hậu quả tạo thành……”
Tiếng nói nhẹ nhàng trong trẻo
vang lên trong phòng, tiểu mỹ nhân phát ra âm thanh buông mắt nhìn chăm
chú tài liệu trong tay, không phát hiện nhất cử nhất động của mình đang
bị người đàn ông đối diện thu hết vào đáy mắt.
Tầm mắt của Trầm Diệc chậm rãi hạ xuống từ hàng mi của cô: Lông mi phượng mềm mại cong
vểnh, cho dù dày đặc, lại ẩn không được đôi mắt linh động. Mũi tinh xảo
thanh tú, tôn thêm đường nét khuôn mặt xinh đẹp, môi cánh hoa non mềm
khép mở, giống như có hương thơm phả ra, khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Cô rất đẹp, anh vẫn biết điểm ấy.
Nhưng mị lực chân chính của cô áp đảo mỹ mạo của cô.
Sở mỹ nhân cúi đầu lẩm nhẩm đọc tài liệu: “Cho nên, nơi này chúng ta cứ xử lý như vậy nhé?”
“Được”
“Từ trung tuần tháng này bắt đầu khởi động phương án, không thành vấn đề chứ?”
“Được”
“Đến lúc đó xin các anh hãy cung cấp dữ liệu đúng lúc để chúng tôi tiến hành phân tích dữ liệu”
“Được”
“Sau thành công lần này, tôi dự tính còn có thể có một sản phẩm cần các anh hỗ trợ mở rộng”
“Được”
“Lần sau hợp tác, chúng ta cứ tham khảo rồi chiếu theo hợp đồng này mà làm”
“Được”
“Chúng ta kết giao đi”
“Được”
Sở mỹ nhân rốt cục ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Trầm Diệc thản nhiên
mỉm cười. Sau khi ngây ngẩn sửng sốt một lúc lâu, nhíu chặt mày không
xác định hỏi: “Anh nói thật?”
Môi anh khẽ nhếch, đôi mắt đen láy thâm thúy nhìn cô. Không đáp lại.
Môi đỏ thắm của cô khẽ nhếch, sững sờ nhìn thẳng anh, thật lâu.
Rốt cục, thần sắc ngạc nhiên biến mất, khuôn mặt diễm lệ hiện lên một
nụ cười tuyệt mỹ khuynh đảo chúng sinh. Cô đứng thẳng người, sau đó,
bước đi ưu nhã phong tình vạn chủng đến phía Trầm Diệc dưới cái nhìn
chăm chú không che giấu của anh.
Sau khi dừng trước mặt anh, cô vươn cánh tay ngọc phấn nộn ôm cổ anh —— chân tay hai người vì động tác vô cùng thân thiết mà này mà dán lại cùng một chỗ, tựa như những người
yêu nhau cuồng nhiệt đang thân mật. Hai loại hơi thở hoàn toàn bất đồng
dây dưa giao hòa trong không khí, phát ra nhiệt độ thuộc loại mờ ám của
nam nữ, bất cứ lúc nào chạm vào cũng có thể nổ ngay.
Tayanh không chút khách khí thuận thế ôm eo nhỏ mảnh khảnh của cô.
“Ý của anh là, anh đồng ý làm bạn trai người ta, phải không?” Mỹ nhân
thẹn thùng vô hạn ngóng nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp chờ đợi.
Anh rũ mắt xuống ung dung chạm vào cổ tay trắng nõn trên cổ, đáp nhẹ một tiếng: “Ừ”
Nghe được đáp án, cô cười đến rất đẹp, rất đẹp, rất đẹp —— sau đó,
nhanh chóng rút tay ra khỏi cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm phủ
thêm một tầng hàn băng ngàn năm, cô hừ lạnh một tiếng, vẫn phong tình
vạn chủng như cũ đi thong thả tới cửa sổ, chậm rì rì bỏ lại một câu:
“Làm bạn trai tôi? Có thể. Số thứ tự của anh là LG746, cũng đừng quên
nha, Trầm Diệc tiên sinh”
Hắc hắc, cô bắt chước kiểu nói của Hỏa Nhạ, nói ra sự thật là quá sung sướng, cậu phen này tổn hại lớn rồi!
Hừ, ai bảo anh ta ngày hôm qua nói năng lỗ mãng…… Nghĩ đến điểm này, trong lòng cô nổi lên ngọn lửa hừng hực.
Đáng giận, lại dám mắng chửi cô như vậy, tên đàn ông vô liêm sỉ! Mệt cô…… Mệt cô còn cảm thấy……
Ngay khi cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, một thân ảnh tú dật
lặng yên không một tiếng động tới gần cô, chờ cô cảnh giác có một bóng
ma đang bao phủ trên người, còn không kịp ngẩng đầu, bên tai bỗng nhiên
nóng lên.
“Cô Sở” Trầm Diệc cúi người dán bờ môi ấm áp tiến đến bên tai cô, thân hình cao gầy thi triển ra lực lượng vô hình lấn áp suy nghĩ của cô, “Nếu số thứ tự này không phải là một dãy số duy nhất, tôi
ném cô từ trên này xuống”
Trầm Diệc nói đến đây, lộ ra một nụ cười chiêu bài, ôn hòa, mà vô hại.
Sở Sính Đình nhất thời trừng lớn đôi mắt, tròng mắt bởi vì hoảng sợ mà
không ngừng chuyển động —— làm ơn, nơi này là tầng mười tám! Có thể biến người ta nát thành thịt vụn đó!
Nghĩ đến bên ngoài cửa sổ chính là vạn trượng cao vút, cô không khỏi lạnh cả sống lưng.
“Anh…… Anh nghĩ rằng tôi sẽ sợ anh uy hiếp như vậy sao? Bổn cô nương
đây lại bị dọa sao!” Cô mạnh mẽ trấn định nói bác bỏ, tay nhỏ bé lại
cảnh giác chống lại vòm ngực đang tới gần của anh.
Anh chỉ nhìn cô, chỉ nhìn.
Cô bị ánh mắt nhìn bình tĩnh nhưng thật ra rất đáng sợ của anh biến
thành lông tơ dựng thẳng đứng, không muốn là người thua, lời nói không
ngừng nói ra khỏi miệng:
“Hey, anh muốn làm gì! Đừng xằng bậy!”
“Đừng cho là tôi sẽ sợ anh!”
“Có chuyện gì từ từ nói, làm sao lại thế chứ!”
“Chúng ta ngồi xuống chậm rãi tán gẫu được không? Đứng mệt chết đi, chân tôi sắp nhũn ra rồi!”
“Chúng ta vừa mới nhắc tới đâu nhỉ? Chúng ta tới sô pha bên kia ngồi tiếp tục tán gẫu đi?”
“Không bằng chúng ta ——”
Tiếng lải nhải của Sở mỹ nhân im bặt.
Nguyên nhân là chuyện Trầm Diệc làm, chuyện từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vẫn muốn làm.
Anh cúi đầu hôn cô.
Bị người đàn ông này hôn đến choáng váng, Sở Sính Đình mơ mơ màng màng
nghĩ: Có thể…… Trước tiên rời khỏi cửa sổ…… Rồi tiếp tục hôn hay không……
囧 ……
Cứ như vậy, giữa một nụ hôn, kế hoạch trộm tâm
của Sở Sính Đình hạ màn. Hơn nữa, cô còn buôn bán được một khoản tiền
nhỏ từ Hỏa Nhạ, hắc hắc.
Sau đó bọn họ thảo luận chuyện này, Sở mỹ nhân hồi tưởng đến quá khứ chua xót, oán giận:
“Em tân tân khổ khổ theo đuổi anh như vậy, anh thích em một chút sẽ
chết sao! Rõ ràng muốn chọc em tức chết, gã đàn ông nhàm chán này!”
Trầm Diệc cười khẽ ôm lấy bảo bối đang phẫn nộ kia, suy tư một hồi, nói ra: “Thật ra khi đó anh biểu hiện thờ ơ với em có một nguyên nhân khác”
“Nguyên nhân gì?”
“Bởi vì đánh cuộc”
Cô ngẩn ra: “Đánh cuộc?”
Anh cười yếu ớt, chậm rãi nói: “Anh và Hỏa Nhạ đánh cuộc. Cậu ấy cược
anh trong vòng một tháng xác định nhất định sẽ yêu em, ha ha”
Sau đó cô trầm mặc một hồi, gian nan đặt câu hỏi: “Hai người…… Cược bao nhiêu tiền?”
“Hai ngàn. Làm sao vậy?”
Sở Sính Đình hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Hỏa Nhạ, lão hồ ly vạn năm kia! Xem ngày nào đó ai tới bắt cậu!