“Trong năm phút đồng hồ, cậu
xuất hiện bên cạnh ta bốn lần. Tiểu tử, cậu tốt nhất mau chứng minh
chính mình không phải đang khiêu khích. Nếu không thì ——” Thượng Quan Ám Ảnh híp hai mắt, “Ta tùy thời có thể phụng bồi” Lúc này, hỏa điểu vẫn
nhu thuận bay vòng quanh bên người anh ta trở nên nôn nóng bất an, theo
một tiếng chim hót bén nhọn lanh lảnh, thân thể hỏa điểu không ngừng
bành trướng thành lớn hơn.
Tiêu hóa xong một tiếng “Tiểu tử”
kia của anh, lại nghe anh không lưu tình mà cảnh cáo, trên mặt Miên Miên biến hồng lại biến xanh. Cô cắn môi dưới, rơi vào giữa màn giao chiến
kịch liệt.
Thật lâu sau, dưới đôi mắt nhìn như bức người kia,
Miên Miên đỏ mặt, lắp bắp giải thích: “Ta cũng không phải cố ý đi qua
nơi này. Chẳng qua…” Miên Miên khẽ cắn môi, cảm thấy xấu hổ không chịu
nổi, “Chẳng qua là lạc đường thôi!” Người này hơi quá đáng, lại ép buộc
cô thừa nhận mình là lộ si!
Hình ảnh dừng lại, hai người đứng bên hồ nước chảy nhu hòa trầm mặc.
Mắt to trừng đôi mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì. Trong đầu Miên không
hiểu sao hiện ra loại câu thơ quỷ dị “Cây khô, cành cỗi, quạ chiều.
Chiếc cầu nho nhỏ nước gieo bên nhà” [1] này.
Dưới bầu không
khí tĩnh lặng đến không tầm thường, người hay suy nghĩ sẽ luôn xuất hiện một chút ý tưởng loạn thất bát tao. Miên Miên cũng thế.
“……”
Sát khí trong mắt Thượng Quan Ám Ảnh thu liễm một chút, đổi lại chính là một loại cảm xúc khác. Là khó có thể tin, là suy tư tìm tòi nghiên cứu, là không biết nên khóc hay cười, hay là có thể trực tiếp nói, là khinh
thường nồng đậm.
Anh cho tới bây giờ sẽ không là người tốt. Mà là Thượng Quan Ám Ảnh nổi danh với tính tình xấu xa cùng lời nói ác độc.
Đột nhiên, anh khoan thai thở dài một tiếng.
“Thất tuyệt phệ hồn kiếm của ta không phân biệt ai hết”
Miên Miên nghe vậy sửng sốt, đây là ý gì?
“Hóa ra cậu mới là cực phẩm chân chính” Khóe miệng Thượng Quan Ám Ảnh lộ ra nụ cười châm chọc.
Thừa nhận loại ngầm châm chọc như vậy, trước màn hình Miên Miên tức
giận đến cả người phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Rất muốn ra sức
phản bác vài câu, nhưng mà…… Nhưng mà Miên Miên vẫn là Miên Miên như cũ, đại biểu cho bi ai giận mà không dám nói gì.
Không thể trêu vào, cô đi còn không được sao?
Khi thanh niên gầy yếu mặc áo vải đơn bạc trong trò chơi vừa định giận
dữ rời đi, gã đàn ông mặc quần áo đen tóc đỏ bên cạnh lại đột nhiên bay
lên trời, đứng trên một thanh kiếm bạc lơ lửng giữa không trung.
“Thấy cậu trong thời gian ngắn khiến ta tiêu khiển một chút, đi lên đi, ta từ bi một lần, mang cậu chạy đi hoàn thành hết nhiệm vụ của tân thủ” Thượng Quan Ám Ảnh từ trên cao nhìn xuống, dùng giọng điệu ban ân nói.
Trò chơi này ngoại trừ việc cưỡi thú thay việc đi bộ thông thường ra,
còn có thể dùng Đỉnh giai tiên thạch hiếm thấy luyện thành vũ khí bản
mệnh cho mình, giao ra thuộc tính đặc thù của “Ngự kiếm phi hành”. Nhưng mà đối với người chơi bình thường mà nói, có thể đột nhiên xuất ra một
khối Cao giai tiên thạch cũng đã thụ sủng nhược kinh [2], vái tạ ân điển thần thánh, đừng nói là hy vọng xa vời mơ mộng cao xa như Đỉnh giai
tiên thạch.
Ngoài ra, trong trò chơi cũng thiết kế động tác ôm
tân nương cho nhân vật. Nếu như cần dẫn đường, một số người chơi nam
không có thú cưỡi cũng không có phi kiếm, đa số sẽ lựa chọn ôm lấy người chơi nữ, thẳng đến mục đích. Chính là, loại động tác này có hai cái hạn chế, thứ nhất là chỉ có thể khởi xướng từ người chơi nam, thứ hai là
chỉ có thể tiến hành trong khác phái.
Quả nhiên cho dù là ở thế giới trò chơi hư ảo, cũng không cho phép Brokeback [3] tồn tại nữa.囧
Miên Miên nhìn màn hình hiện ra một khung nhắc nhở:
Thượng Quan Ám Ảnh mời bạn cùng Ngự kiếm phi hành. Xin lựa chọn: Nhận, Từ chối.
Miên Miên dùng ánh mắt (tự cho là) hung hăng trừng mắt Thượng Quan Ám
Ảnh ở không trung phong độ tiêu sái, ngự kiếm đón gió, nghĩ rằng làm một nữ thanh niên thời đại mới tự tôn tự ái tự tin, cô – Nguyễn Miên Miên
tuyệt đối sẽ không cúi đầu dưới thế lực ác. Đừng tưởng rằng dùng một sắc mặt ban ân uy phong, là có thể khiến cho cô – tâm như bàn thạch, bất
khuất phản chiến tiến vào phe cánh quân địch!
…… Miên Miên nhẹ nhàng kích vào “Nhận” =]]
Đây là sách lược thỏa hiệp. Miên Miên nói cho chính mình.
Dù cho tâm không cam, nhưng Miên Miên không thể không thừa nhận, đứng
trên trời cao nhìn thế giới này, quả thật vô cùng mới mẻ thú vị. Nhìn
thẳng lại, gió thu quất vào mặt, sợi mây nhẹ trôi, nhìn xuống, cảnh vật
thành Thiên Nam đều biến thành những thứ mê người nhỏ nhắn, bao gồm quầy hàng náo nhiệt kia, dương liễu bên hồ, thậm chí là Uyển Thúy Thúy trước cửa thanh lâu……
Ngay khi Miên Miên cẩn thận thưởng thức cảnh
sắc dưới chân, phi kiếm màu bạc từ từ hạ xuống, dừng trước một mảnh đất
hoang. Thượng Quan Ám Ảnh thu hồi phi kiếm, nhân vật của Miên Miên tự
động nhảy xuống.
“Tới rồi”
Phóng tầm mắt nhìn lại,
phạm vi hơn mười dặm đều là cỏ dại cành khô, vết chân hiếm có. Mà phía
trước cách đó không xa, tụ tập một đám yêu tinh chuột lửa hồn thể đỏ
rực, dáng người tròn trịa. Loại chuột yêu này lực thương tổn rất thấp,
ngoại hình thậm chí còn có phần đáng yêu, là yêu thú thấp kém thông tục
ngoại ô thành ThiênNam.
“Cậu mở túi hàng của mình ra, bên trong có một đám Mộc trượng hệ thống đưa tặng” Thượng Quan Ám Ảnh vừa đi vừa
nói chuyện: “Cậu sau khi lấy trang bị, sau đó công kích như này” Cánh
tay anh nhẹ nhàng vung lên, chuột lửa vẫn cường tráng kêu rên ngã xuống
đất.
Miên Miên sờ soạng mặt bên một chút, quả nhiên phát hiện
có nút “Túi hàng”. Mở ra xem xét, Mộc trượng tạo hình đơn sơ im lặng thu nạp trong đó, Miên Miên kích vào trang bị vũ khí, trong tay thanh niên
tố y [4] có thêm một cây mộc trượng.
Nhưng Miên Miên phát hiện, ác nhân trước mặt này (ặc…), vô luận là thân thể hay là vũ khí, lúc nào cũng tỏa ra một tầng sáng màu đỏ, tia sáng lưu động, thật là đẹp mắt.
Trái lại chính mình, toàn thân trên dưới thường thường không kỳ tích, ảm đạm không ánh sáng. Vì sao lại có khác biệt như vậy chứ?